ZingTruyen.Info

Dam Chua Hoan Mat Trang Co Dep Khong Anh Heni

Truyện được đăng tải duy nhất trên watt.pad @asheniee

-

Hơn một tháng sau.

Sau khi Phùng Ninh và Diệp Hằng về nước, cả hai đều lao đầu vào làm việc. Bởi vì là những tháng cuối năm, lượng công việc gần như gấp đôi, Diệp Hằng phải tăng ca suốt.

Phùng Ninh lần đầu tiên nhận được vai chính. Lúc đầu cậu cũng rất đắn đo, nhưng nhận được sự động viên của Giang Tiểu Đào và Diệp Hằng cho nên cậu rất nỗ lực thể hiện.

Phim điện ảnh mà cậu quay có tên là "Đảo không người ", thể loại cổ đại, huyền huyễn, nói về hành trình tu thành chánh quả của một tiểu yêu tinh. Trong suốt cuộc phiêu lưu tìm chân lý, tiểu yêu tinh đã gặp được rất nhiều bằng hữu, giúp cậu vượt qua những thử thách khó khăn. 

Đạo diễn họ Lưu, là một nhân vật có tiếng trong giới, gần như tất cả những bộ phim của ông đều đoạt được giải thưởng danh giá. 

Ông yêu cầu khá cao nên hơn 90% các cảnh phim đều quay ngoại cảnh, tại một ngọn núi khá xa thành phố. Lần này tiểu thiếu gia Phùng Ninh quay phim có thể nói là ăn khổ khá nhiều. Cậu phải học cưỡi ngựa, treo mình trên dây cáp và thực hiện một số tư thế võ thuật. Nếu là Phùng Ninh bình thường thì đã kêu ca bán thảm sau đó tìm cách hủy hợp đồng, nhưng bất ngờ là cậu lại vô cùng tập trung và chịu khó. Có thể thấy Phùng Ninh quyết tâm cho Đảo không người như thế nào. Giang Tiểu Đào hôm nào cũng ôm một bụng tự hào, rằng tiểu thiếu gia đỏng đảnh ngày nào cuối cùng cũng trưởng thành rồi. 

Hôm nay Phùng Ninh được nghỉ buổi sáng, cậu nhai kẹo cao su vị bạc hà, tự mình lái xe đến một siêu thị nhỏ. 

Cậu và Diệp Hằng đã có hơn một tháng chưa được gặp nhau, ai cũng bận rộn công việc của mình, mặc dù vô cùng nhớ đối phương, nhưng thật sự là quá bận, hận không thể phân thân đi gặp  được. 

Không biết có phải vì quá nhớ Diệp Hằng hay không, mà dạo gần đây Phùng Ninh cực kì cực kì tham luyến mùi bạc hà. Cậu nghiện nó đến nỗi đã đổi toàn bộ vật dụng thành mùi bạc hà. Kem đánh răng hương bạc hà, sữa tắm, dầu gội mùi bạc hà, xịt phòng mùi bạc hà, thậm chí ngày nào cậu cũng phải nhai 2 đến 3 vỉ kẹo cao su vị bạc hà mới đã thèm. Đồ ăn thì không ăn được bao nhiêu, nhưng kẹo nhất định phải có. Chẳng mấy chốc người cậu liền gầy đi một vòng, may mắn là hình tượng nhân vật của cậu càng gầy càng thích hợp, Giang Tiểu Đào liền mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nhưng y cũng nhiều lần nhắc nhở cậu hạn chế ăn kẹo lại vì lượng đường trong kẹo rất nhiều, không hề tốt cho sức khỏe, chỉ cần thấy cậu cầm vỉ kẹo liền lập tức tịch thu.

Cho nên Phùng Ninh liền lén lút lái xe đi mua thêm kẹo. Cậu gom hết một nửa kệ bày kẹo cao su vị bạc hà nhưng lại giống như không đủ, còn gom thêm hàng kế bên gồm kẹo ngọt và kẹo mút vị bạc hà. 

Lúc tính tiền, giỏ hàng của cậu đầy ụ kẹo đủ loại vị bạc hà, nhân viên nhìn cậu bằng ánh mắt kì quái nhưng vẫn quét mã tính tiền sau đó hỏi. "Của quý khách tất cả là xxx, quý khách thanh toán bằng tiền mặt hay thẻ ạ?"

Phùng Ninh đang muốn đưa mã thẻ trên điện thoại cho nhân viên quét thì đột nhiên nhớ ra gì đó. "À, đợi một chút, tôi quên mua một thứ."

-

Truyện được đăng tải duy nhất trên watt.pad @asheniee

Buổi chiều, Phùng Ninh có một cảnh quay cưỡi ngựa. Cậu ngồi trang điểm, trong miệng ngậm kẹo bạc hà. Kẹo bạc hà hơi cay nhưng khá ngọt, tạm thời áp đi cơn buồn nôn vì đồ ăn trưa quá nhiều dầu mỡ. Giang Tiểu Đào kê sát vào người cậu ngửi ngửi, quả nhiên khắp người đều là mùi bạc hà. Anh là beta, không ngửi thấy pheromone, cũng không hề biết pheromone của Diệp Hằng là bạc hà. Nếu không biết dạo gần đây cậu nghiện kẹo thì có lẽ anh sẽ đi khám xem có phải anh phân hóa lần 2 rồi hay không, lại đột nhiên ngửi thấy mùi hương nồng nặc từ trên người một omega khác.

Giang Tiểu Đào nhíu mày vươn tay ra trước mặt cậu. "Có phải lại lén mua thêm kẹo không? Lượng đường mà em tiêu thụ một tháng nay sắp bằng của anh trong một năm rồi đấy, giấu ở đâu, mau đưa đây!"

Phùng Ninh thè lưỡi. Cậu mới không ngu ngốc mà đem theo để Giang Tiểu Đào lấy được, kẹo mua về cậu đã cất đi hết rồi. 

"Nếu một ngày không ngửi được mùi bạc hà em sẽ chết mất."

Giang Tiểu Đào biết tính cậu, chỉ đành bất lực thu tay về, thở dài. "Lại nói, dạo này có phải em gầy quá rồi hay không? Sắc mặt cũng không được tốt, tốt nhất là em nên nghe lời anh hạn chế ăn đồ ngọt lại, anh sẽ cố gắng tìm những món dinh dưỡng đầy đủ cho em. Lần này chúng ta quay cảnh hành động rất nhiều, nếu tình hình này kéo dài em sẽ chẳng cầm cự được bao lâu nữa đâu."

Phùng Ninh cắn nát mảnh kẹo còn sót, sau đó đứng lên chuẩn bị vào quay. "Em biết rồi, anh Đào."

Cũng không thể trách cậu, cậu không hề lười ăn, thậm chí đã cố gắng ăn rất nhiều. Nhưng gần đây không hiểu sao cứ ngửi thấy mùi dầu mỡ là dạ dày lại khó chịu, ăn gì cũng không thấy ngon.

Phùng Ninh mặc trang phục cổ trang, được nhân viên hỗ trợ leo lên lưng ngựa. Hôm nay trạng thái của cậu có vẻ không được tốt, đã NG đến 4 lần. 

Lúc Diệp Hằng nghe nói cậu phải quay cảnh cưỡi ngựa đã lo ngựa trong đoàn phim nguy hiểm, chưa đủ thuần hóa nên liền đích thân đến trại ngựa chọn cho cậu một con bạch mã, sau đó gửi máy bay đến cho Phùng Ninh. 

Phùng Ninh hỏi lỡ sau này quay phim xong thì bạch mã tính thế nào, Diệp Hằng đáp.

"Tất nhiên là sẽ đem nó về. Anh có một trang trại ngựa ở ngoại ô, sau này rảnh rỗi đưa em đi cưỡi ngựa cũng rất tuyệt."

Bạch mã tính tình tương đối ôn hòa, nhưng hôm nay có lẽ vì cảnh quay hỏng, phải lập đi lập lại một đoạn đường rất nhiều lần nên nó trở nên cáu kỉnh khó điều khiển. 

Còn Phùng Ninh không biết có phải trưa ăn quá ít hay không mà bụng cậu đau âm ỉ, trán lấm tấm mồ hôi, môi cũng trắng bệch. 

Lần quay thứ 5, bạch mã đột nhiên hí lên, vọt nhanh về phía trước. Phùng Ninh đang choáng váng, không cầm chắc dây cương, mất thăng bằng ngã xuống đất. Trước khi cậu mất đi ý thức, liền thấy được khuôn mặt lo lắng của Giang Tiểu Đào cùng rất nhiều nhân viên khác, sau đó trời đất quay cuồng, Phùng Ninh ngất xỉu.

-

Phùng Ninh tỉnh giấc, cảm thấy trần nhà đang xoay như chong chóng, mất một lúc mới tạm thời ổn định lại. Cậu nghĩ nhất định là bị ngã hư đầu rồi, lại có thể nhìn thấy Diệp Hằng đang ngồi kế mình, còn nhìn mình bằng ánh mắt lạnh nhạt như vậy.

Phùng Ninh nhìn qua bên cạnh, đối Giang Tiểu Đào thở dài. "Ai da, anh Đào, anh nói xem là do em ngã quá nặng hay do em quá nhớ Chủ tịch Diệp mà em lại có thể nhìn thấy anh ấy ở đây chứ?"

Giang Tiểu Đào bó tay. "Cả hai đều không phải, là Chủ tịch nghe nói em ngã ngựa nên lập tức ngồi chuyên cơ đến thăm em."

Phùng Ninh nghe xong thì bật người ngồi dậy, nhìn vào Diệp Hằng. "Anh là thật sao?"

Diệp Hằng khoanh tay ngồi trên ghế. "Là giả, em nằm mơ thôi."

Phùng Ninh. "..."

Giang Tiểu Đào. "Cũng may chỗ đất em ngã xuống tương đối mềm, xung quanh toàn là cỏ nên chỉ bị xây xước nhẹ, bác sĩ có nói nếu tỉnh dậy không thấy đau đầu thì không có vấn đề gì. Đạo diễn cũng đã cho em tạm nghỉ nửa ngày, cần gì thì gọi cho anh. Vậy hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi ra ngoài đây."

Giang Tiểu Đào vừa đóng cửa lại Phùng Ninh lập tức nhào vào lòng Diệp Hằng, ôm chặt lấy cổ anh. "Em siêu siêu siêu nhớ anh luôn."

Diệp Hằng mỉm cười, hôn lên tóc cậu. "Em gầy đi rồi."

Phùng Ninh bĩu môi, người này nói một câu ngọt ngào thì chết hay sao? 

"Là giảm cân vì nghệ thuật đó."

"Vậy cũng quá gầy."

Diệp Hằng trước khi tới đây chắc đã khử mùi pheromone nên trên người anh ngoại trừ mùi thuốc lá chỉ có một mùi nước hoa hương gỗ rất nhẹ. Cậu cố gắng rút sâu vào lòng anh nhưng vẫn không thể ngửi được chút mùi bạc hà nào. Phùng Ninh lên tiếng kháng nghị. "Mau cho em pheromone của anh đi."

Diệp Hằng lập tức giải phóng pheromone, mùi bạc hà liền bao phủ khắp phòng. Phùng Ninh giống như cá gặp nước, mê luyến dụi vào hõm vai anh, thỏa mãn đến híp cả mắt.

Bọn họ từ lúc kết hôn đến nay, bên nhau thì ít, xa nhau thì nhiều. Diệp Hằng đã từng chứng kiến Phùng Ninh không có pheromone của anh thì bất an như thế nào, nhưng khao khát đến mức độ này thì trước nay chưa từng có. Lúc anh đến phòng khách sạn cậu vẫn chưa tỉnh, anh đã phát hiện trong ngăn kéo tủ đầu giường đầy ấp kẹo vị bạc hà, những vật dụng trong nhà tắm như xà phòng đều là một nhãn hiệu hương bạc hà thay vì nhãn hiệu mùi sữa xưa nay cậu vẫn dùng.

Diệp Hằng nghi hoặc hỏi. "Ninh Ninh thích pheromone của anh đến vậy sao?"

Phùng Ninh nằm trong lòng anh vừa an tâm lại thoải mái, đến mí mắt cũng lười động đậy. Cậu chậm rì rì trả lời. "Vô cùng thích luôn. Pheromone của anh thơm quá đi~"

"Nhưng mà, anh cảm thấy hình như gần đây mức độ khao khát pheromone của em hơi nặng thì phải?" Mỗi ngày hai người đều video call, nhưng anh chưa từng nghe cậu nhắc đến việc này.

"Vậy sao? Em cũng không biết." Phùng Ninh hừ hừ như mèo con được vuốt lông. "Chỉ là cảm thấy nếu không có mùi bạc hà của anh thì sẽ bất an, cả người đều khó chịu, tâm trạng uất ức đến chết mất."

Diệp Hằng nhíu mày, cúi đầu nhìn cậu. "Hay là anh dẫn em về khám nhé?"

Phùng Ninh lắc đầu. "Không sao, em ghét bệnh viện, huống hồ em không nghĩ đó là bệnh đâu, chẳng phải alpha và omega nào sau khi đánh dấu đều tham luyến đối phương hay sao? Em và anh còn tách nhau ra lâu như vậy."

Diệp Hằng thấy cậu kiên quyết như vậy đành thở dài thỏa hiệp. 

Phùng Ninh nằm một hồi cả người đều lây dính pheromone của Diệp Hằng, cậu thỏa mãn ngồi dậy, ôm cổ anh. "Khi nào thì anh đi?"

"3 giờ chiều mai."

Phùng Ninh hờn giận. "Nhanh như vậy?"

Diệp Hằng ôm eo cậu, đáp. "Ngày mai anh có cuộc họp quan trọng, không dời được."

Phùng Ninh bĩu môi, kề mặt lại gần anh, chóp mũi hai người chạm nhau, cậu hỏi. "Chủ tịch Diệp có nhớ em không?"

Diệp Hằng không đáp, ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ, anh ngậm lấy môi cậu, dùng nụ hôn làm câu trả lời.  



-

Đừng ai để ý cái tên phim Đảo không người nha, vì lúc viết mình nghe bài này nên tiện thể đặt thôi. Chắc là bỏ viết lâu quá, bây giờ hành văn cứ cảm thấy đọc không suông thế nào í, không hài lòng nổi :(((

À với lại, dạo này coi bộ bình yên quá rồi, cho sóng gió nổi lên thôi. 🌚

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info