ZingTruyen.Asia

Dam Chua Hoan Mat Trang Co Dep Khong Anh Heni

Truyện được đăng tải duy nhất trên watt.pad @asheniee

-

Lúc thắt nút, dương vật Diệp Hằng phình to ở khoang sinh sản của Phùng Ninh, tinh dịch bắn ra, bị bao cao su ngăn lại. 

Omega do phát tình bị động nên khoang sinh sản không hề hé mở, vì sự ép buộc xâm nhập của alpha mà đau đớn ôm bụng. Phùng Ninh khóc nấc, cả người co quắp lại như bào thai. Diệp Hằng nhìn thấy vô cùng đau lòng, nhưng theo lời bác sĩ, nếu bây giờ không đánh dấu, sau khi kì phát tình qua đi, bệnh tình của cậu sẽ càng nghiêm trọng hơn, chu kì phát tình sẽ ngày càng rối loạn.

Diệp Hằng cúi người, hôn lên cổ Phùng Ninh, thì thầm vào tai cậu như cổ vũ. "Ninh Ninh, chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa thôi, tin tưởng anh."

Phùng Ninh như nghe như không, túm chặt lấy tay anh, run rẩy. "Phe..pheromone, cho em..cho em pheromone của Diệp Hằng.."

Diệp Hằng vuốt tóc mái ướt mồ hôi của cậu ra sau tai. "Được, bảo bối."

Nói rồi, anh cắn vào sau gáy Phùng Ninh, tuyến thể yếu ớt đáng thương không chịu được sắc nhọn từ răng nanh alpha, vỡ ra như bong bóng, pheromone nguyệt quế tỏa ra khắp phòng. Phùng Ninh thét chói tai, giãy dụa trong vô thức, Diệp Hằng còn đang truyền pheromone mình vào, vươn tay khống chế cậu. 

Chờ sau khi hương quế nhiễm sự thanh lạnh của bạc hà, Diệp Hằng mới buông gáy omega ra, liếm vệt máu còn dính trên tuyến thể. Phùng Ninh đã ngất đi từ lúc nào, anh hôn lên trán cậu, giọng khàn đặc.

"Ninh Ninh, anh tuyệt đối sẽ không để em phải chịu khổ thêm một lần nào nữa."

-

Phùng Ninh giật mình tỉnh dậy, toàn thân đều ê ẩm, không biết từ đâu cảm giác tủi thân ùa về, vậy là cậu gào khóc. Diệp Hằng nghe thấy, mở cửa đi vào, bước đến bên giường khẩn trương hỏi. "Làm sao vậy? Em khó chịu chỗ nào sao?"

Phùng Ninh ôm lấy cổ anh, nức nở. "Diệp Hằng, mông em đau, thắt lưng đau, gáy cũng đau."

Diệp Hằng bật cười, vuốt tóc cậu. "Không sao rồi, đó đều là những phản ứng bình thường sau đánh dấu."

Phùng Ninh kéo ra khoảng cách nhìn anh, bĩu môi. "Anh gạt em đúng không?"

Diệp Hằng lắc đầu. "Không có." Nói rồi, anh đỡ cậu nằm lại giường. "Phải rồi, đợi anh một chút."

Phùng Ninh ngoan ngoãn nằm xuống nhưng mắt lại dán chặt vào bóng hình thon dài của alpha, sau khi anh mở cửa ra ngoài, cậu chỉ chờ được 3 giây sau đó liền nhảy xuống giường, trên người chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi trắng quá cỡ, đến dép cũng không thèm xỏ đã lật đật muốn chạy ra ngoài. 

May là chỉ vừa mới tới cửa thì Diệp Hằng quay lại, anh thấy cậu xuống giường thì khá ngạc nhiên, nhưng nhìn đến đôi chân trần của cậu ánh mắt liền hà khắc, không chịu được quở trách một câu. "Không thấy ngoài trời đang đổ tuyết sao? Mang dép vào."

Nói thì nói vậy nhưng anh lại bế bổng cậu lên, đặt xuống giường, dùng hai tay ủ ấm hai chân của cậu sau đó mới mang đôi dép bông vào. "Muốn đi đâu mà vội vàng như vậy?"

Phùng Ninh. "Em đi tìm anh."

"Chẳng phải anh đã quay lại ngay hay sao?" Diệp Hằng vừa nói vừa lấy vật trong túi ra, đó là chiếc nhẫn có đính đá màu xanh lam, rõ ràng là nhẫn kết hôn của hai người.

Phùng Ninh đỏ mặt. "Anh làm sao lại.."

Diệp Hằng không đáp, chỉ là quỳ một gối xuống trước mặt cậu, nâng tay cậu lên, nghiêm túc đeo nhẫn vào ngón áp út, làm xong hết thảy anh liền ngắm nghía bàn tay thon dài của Phùng Ninh một hồi liền hôn khẽ lên đó, cất giọng. 

"Ninh Ninh, em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Em chỉ tùy tiện ngồi ở một góc cũng tỏa sáng giống như mặt trời nhỏ vậy. Lúc đó anh đã nghĩ, thật ra anh không hề xứng với em. Bây giờ vẫn như vậy. Từ lúc kết hôn với anh, em đã phải chịu bao nhiêu uất ức. Anh hại em bị thương, bị bệnh, lại còn ảnh hưởng đến cả sự nghiệp của em. Vốn dĩ đã ở bên nhau rồi, anh nên bù đắp cho em gấp bội, nhưng lại tiếp tục để cho em rơi vào kì phát tình thụ động. Đánh dấu vĩnh viễn đối với omega như là mặc áo cưới vậy, chỉ có một lần trong đời. Lẽ ra nó nên diễn ra khi em ở trạng thái sẵn sàng, nhưng thứ em được cảm nhận chỉ có sự đau đớn. Ninh Ninh, em có hối hận không?" 

Phùng Ninh nghe không sót chữ nào, đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến anh nói nhiều như vậy. Phùng Ninh mỉm cười lắc đầu, nắm lấy tay anh. "Kì phát tình là do thể chất bẩm sinh của em, không liên quan gì đến anh cả. Hiện tại em chỉ thấy vô cùng vô cùng hạnh phúc, chúng ta đã đánh dấu nhau, cũng có nghĩa là anh đã vĩnh viễn là alpha của em. Điều em mong ước bấy lâu cuối cùng đã trở thành hiện thực, em vui còn không kịp, tại sao lại phải hối hận chứ?"

Diệp Hằng cảm thấy cổ họng đặc quánh, vừa thương lại vừa xót cho bé con của anh. Anh gục mặt vào bàn tay cậu, khẽ khàn lên tiếng. "Cảm ơn em, omega của anh."

Phùng Ninh vuốt lên mái tóc đen ngắn hơi cứng của anh, chòng ghẹo. "Bé khóc nhè, dạo này anh khóc nhè còn nhiều hơn cả em hồi nhỏ nữa đó."

Diệp Hằng nghe xong bật cười, ngồi dậy ôm lấy cậu, hai người ngã xuống giường. Tai cậu áp vào lồng ngực anh, nghe được tiếng anh cười trầm thấp. 

-

Truyện được đăng tải duy nhất trên watt.pad @asheniee

Diệp Hằng vốn nghĩ chỉ cần đánh dấu xong thì mọi chuyện sẽ ổn, nhưng có vẻ anh đã đánh giá quá thấp trình độ dính người của omega nhà mình.

Lúc nãy là phút giây hiếm hoi cậu tỉnh táo. Đại đa số thời gian sau đó Phùng Ninh đều trong trạng thái mơ mơ màng màng, phản ứng không hề nhanh nhẹn như bình thường. Đặc biệt là ánh mắt đều dính trên người anh mọi lúc mọi nơi. Anh chỉ cần đi xa cậu hai mét thì cậu liền trở thành đứa bé bị cướp đồ chơi, mắt mũi hồng hồng, chạy đến chỗ anh đòi an ủi. 

Do chênh lệch múi giờ nên gần tối muộn Diệp Hằng có cuộc họp với hội đồng lãnh đạo, Phùng Ninh vẫn còn đang trong kì phát tình, anh không thể bay về dự trực tiếp được, chỉ có thể họp qua màn hình lớn trong thư phòng.

Vất vả lắm mới dỗ được Phùng Ninh đi ngủ, Diệp Hằng không kịp thay âu phục đã vội vội vàng vàng đi đến thư phòng. 

Ban lãnh đạo nhìn sếp qua màn hình lớn. Lần đầu tiên họ được chiêm ngưỡng một bộ dạng không nghiêm túc nhất của sếp mình. Diệp Hằng mặc áo sơ mi xám cùng quần âu, cổ áo mở đến cúc thứ hai, lộ ra một phần lồng ngực rắn chắn, tay áo xắn tùy tiện đến khuỷu tay, phụ kiện ưa thích của anh là đồng hồ hôm nay cũng mất tích.

Thật ra mặc vậy cũng không hề xuề xòa xíu nào, chỉ là từ khi bọn họ vào công ty đến nay, chỉ thấy Diệp Hằng diện âu phục, lúc nào cũng là bộ dáng nghiêm chỉnh không một chút sơ xót. 

Nghe nói vợ của sếp mắc bệnh, sếp phải mang vợ qua Mỹ điều trị một thời gian. Những người ở đó vô cùng đồng cảm, nghĩ rằng sếp quả thật là một người đàn ông tốt, lo cho vợ đến quên cả bản thân. 

Diệp Hằng hắng giọng, theo thói quen đưa tay lên cổ muốn xoay cà vạt, nhưng cổ áo trống trơn. Anh để tay xuống, cất giọng trầm thấp. "Bắt đầu đi."

Một khi đã tập trung vào công việc, Diệp Hằng sẽ dồn một trăm phần trăm sự chú ý vào nó, anh không hề biết rằng, Phùng Ninh đã tỉnh dậy, chạy khắp nơi tìm anh.

Diệp Hằng đang để cấp dưới báo cáo thì nghe thấy tiếng gõ cửa, anh nhíu mày. "Ai đó?"

Ngoài cửa không ai đáp lời, chỉ có tiếng mở cửa cùng một cái đầu tóc xù ló vào. Phùng Ninh dùng hai mắt ngậm nước đáng thương nhìn anh, anh bất đắc dĩ thở dài, vẫy tay với cậu. "Vào đây."

Cấp dưới còn đang báo cáo hăng say thì thấy sếp ra hiệu dừng lại. Sếp chỉ vừa kịp tắt micro liền có một dáng người nho nhỏ nhào vào lòng anh. Người nọ không còn nghi ngờ gì chắc chắn là vợ sếp. Người nọ quay lưng về phía camera, chỉ lộ ra chiếc gáy trắng nõn và vài dấu hôn hồng hồng. Những gì bọn họ thấy trên màn hình tiếp đó là phu nhân đang ôm lấy cổ sếp, sếp che gáy phu nhân lại rồi cúi đầu nói gì đó vào tai phu nhân. Chỉ thấy người nọ lắc đầu ngoầy ngoậy, sếp lại kiên nhẫn nói tiếp, phu nhân vẫn như cũ lắc đầu, còn nhích lên một chút ôm chặt lấy sếp hơn. 

Cuối cùng bọn họ thấy được trong mắt sếp ánh lên sự cam chịu, để mặc phu nhân bấu víu lấy mình, bật micro lên và nói. "Tiếp tục đi."

Ngày hôm đó là buổi họp kì lạ nhất của mọi người. Mặc dù sếp vẫn nghiêm túc làm việc như cũ nhưng trước ngực lại ôm người, người đó suốt cả buổi đều ngoan ngoãn không hề nhúc nhích, tựa như thú nhồi bông size bự vậy.   

Nhân viên nữ ngoài mặt trấn tỉnh nhưng trong lòng đã kêu gào thảm thiết. Vợ chồng sếp cũng quá là ân ái đi, sếp chỉ họp một chút mà cũng dính nhau như vậy. Hai người ngoại hình nổi bật, gia thế lại khủng, cực kì xứng đôi, cẩu lương này quá ngon, bọn họ tình nguyện ăn đến nghỉ hưu cũng không ngán!

(Nguồn : Pinterest)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia