ZingTruyen.Asia

Dam Chua Hoan Mat Trang Co Dep Khong Anh Heni

Tất cả web có cú pháp truyenxxx.com/net/vn đều là chó reup

Truyện không được đăng tải trên bất kì web nào như trên.

--

Thật ra, nếu là đại thúc công, mình vẫn thích xưng hô là tôi - em hơn, nhưng thôi hai bản thổ lộ rồi thì sửa lại anh - em cho tình cảm ha.

Ngày Diệp Hằng bình phục xuất viện, anh không về nhà mà cùng Phùng Ninh đi thẳng đến sân bay. Ở công ty xin phép nghỉ nửa tháng.

Về chuyện tại sao Phùng lão gia lại đột nhiên cho phép hai người qua Mỹ, Phùng Ninh đã "ép tường" Diệp Hằng để tra hỏi. "Anh làm cách nào để ba em chấp nhận chúng ta vậy, khai mau."

Vì sự chênh lệch chiều cao, Phùng Ninh cho dù có "ép" Diệp Hằng thì cũng chẳng có bao nhiêu uy hiếp, cậu muốn nói chuyện còn phải ngước lên hết cỡ để nhìn anh, đôi mắt ướt át, hai má hồng hồng, chỗ nào cũng chọc người khi dễ.

Diệp Hằng dứt khoát từ chối kể. "Không nói."

Phùng Ninh bĩu môi. "Chơi xấu." Sau đó liền áp sát anh. "Không lẽ anh làm như trong phim truyền hình, quỳ xuống trước mặt ba em cầu xin, rồi hứa rằng "ba, ba hãy cho con một cơ hội, con nhất định sẽ chăm sóc em ấy suốt đời" đó chứ?"

Diệp Hằng. "..."

Phùng Ninh thấy sắc mặt anh cứng đờ, cứ tưởng rằng anh bị trêu chọc đến á khẩu. Cậu phì cười, hôn lên má anh. "Em chọc anh thôi. Chúng mình bên nhau được ba cho phép, em rất vui."

--

Ở trong xe, hai người ngồi ghế phía sau, anh lấy ra một miếng dán hình dạng giống như băng cá nhân. Phùng Ninh tò mò. "Đây là gì vậy anh?"

Diệp Hằng vừa xé bọc vừa trả lời. "Đây là miếng dán cách ly. Nó sẽ ngăn không cho pheromone của em phát tán ra ngoài. Ở nhà thì không sao, nhưng sau này mỗi khi đi đâu đều phải mang lên, nhớ chưa?"

Phùng Ninh ngoan ngoãn gật đầu, xoay gáy lại cho anh dán. Đánh dấu tạm thời của Diệp Hằng đã hết hiệu lực, tuyến thể của omega mềm mại, trơn láng, một chút dấu vết cũng chẳng còn.

Diệp Hằng vuốt nhẹ cái gáy trắng noãn của cậu, nói. "Dán xong rồi."

Phùng Ninh xoay người lại, hỏi anh. "Sao mình không đi chuyên cơ giống lần trước vậy anh?"

"Trước khi qua Mỹ chúng ta sẽ ghé qua Thụy Sĩ một chút, vì chỗ sắp đến không có chỗ hạ cánh nên không thể đi chuyên cơ."

"Ồ."

Phùng Ninh ngáp ngắn ngáp dài. Để kịp hành trình, họ xuất phát từ lúc năm giờ sáng, bây giờ chỉ mới hơn 5 rưỡi, cơn buồn ngủ liền quấn lấy cậu không tha. Đầu óc cậu mụ mị mất tập trung, cũng lười hỏi đến tại sao phải ghé qua Thụy Sĩ.

Diệp Hằng nghe cậu đánh ngáp, vươn tay xoa đầu cậu, bảo. "Ngủ một lát đi, khi nào đến anh sẽ gọi."

Phùng Ninh không khách sáo liền nằm xuống gối lên đùi anh, chẳng bao lâu đã ngủ mất.

Lần này đi Diệp Hằng không đem theo vệ sĩ, cũng chẳng có Lâm Hòa bên cạnh. Bởi vì Phùng Ninh là một tiểu minh tinh, độ nhận diện khá cao, đem theo nhiều người ngược lại sẽ thu hút sự chú ý. Lúc vào sân bay check in cậu đã đội mũ lên, đeo khẩu trang và một cặp kính đen, không ai nhận ra cậu. Hai người ngồi hạng thương gia, bay mất mười mấy tiếng.

Lúc được Diệp Hằng gọi dậy, Phùng Ninh mơ mơ màng màng rời khỏi sân bay, theo anh lên xe. Xe ngừng ở một bệnh viện, Phùng Ninh được Diệp Hằng dắt tay đi vào, cậu hiếu kì nhìn xung quanh, hỏi. "Mình đến đây làm gì ạ?"

Diệp Hằng xoa đầu cậu, đáp. "Đến làm một số kiểm tra. À đúng rồi, em còn nhớ Doãn Hạo* chứ? Anh đã nhờ cậu ta đích thân khám cho em."

*Xem lại chương 10

Phùng Ninh ngạc nhiên, tròn xoe mắt. "Anh ta làm bác sĩ sao? Em còn tưởng anh ta làm thương nhân như anh."

"Thật ra cũng đúng, công ty cậu ta kinh doanh thuốc ức chế. Doãn Hạo lúc trước học ngành y, bệnh viện này cũng là của cậu ta, nhưng do bận việc ở công ty nên rất ít khi thăm khám cho người khác."

"Ồ." Phùng Ninh thấy thú vị, còn đang định hỏi thêm thì nghe Diệp Hằng nói. "Đến rồi."

Hai người mở cửa bước vào. Doãn Hạo đang ngồi chống cằm nhìn vào máy vi tính, mặc áo blouse trắng rất ra dáng bác sĩ.

Doãn Hạo nghe động tĩnh liền ngước mắt, sau đó nở nụ cười yêu nghiệt còn hơn hồ ly. "Hi tiểu mỹ nhân! Lâu rồi không gặp."

"..." Phùng Ninh từ chối chào lại.

Hai người ngồi vào trước bàn, Diệp Hằng lạnh nhạt cất giọng. "Thu lại cái điệu bộ lẳng lơ đó của cậu đi."

Doãn Hạo nhún vai. "Tôi vì cậu mà bỏ trống lịch trình cả một buổi sáng, còn đích thân theo sát các hạn mục kiểm tra, thế mà cậu lại dùng giọng điệu đó với tôi."

"Bớt bán thảm, kết quả thế nào?"

Doãn Hạo đẩy một tập hồ sơ đến trước mặt hai người. "Không tồi, dựa theo mẫu pheromone mà cậu đã gửi qua trước đó, hai người có độ xứng đôi đến 94,3%. Việc đánh dấu là hoàn toàn thích hợp và sẽ không gây ra tác dụng phụ gì với Phùng Ninh cả."

Phùng Ninh nghe đến thì che miệng lại, ánh mắt long lanh, không hề giấu sự hài lòng. "Wow, 94,3% cao vậy sao?"

Doãn Hạo tinh ý thấy không khí mờ ám giữa hai người, liền nháy mắt. "Nhìn thái độ Diệp Hằng đối với cậu đi, tiểu mỹ nhân, có phải đã thu phục được người ta rồi không?"

Khóe miệng Phùng Ninh vươn cao, cười rất đắc ý. "Còn phải nói sao, chỉ thiếu một bước đánh dấu nữa là anh ấy sẽ hoàn toàn thuộc về tôi."

Diệp Hằng. "..."

Doãn Hạo. "À, phải rồi. Tôi cũng đã kiểm tra mùi pheromone của cậu. Không hẳn là mùi cỏ, mà chính xác là mùi của hoa nguyệt quế."

Phùng Ninh ngạc nhiên. "Thật sao? Nhưng rõ ràng ai cũng ngửi thấy pheromone của tôi là mùi cỏ non mà."

"Có thể là bởi vì pheromone cậu tỏa ra quá nhạt, sẽ dễ nhầm lẫn giữa cỏ và hương hoa. Nhưng lần trước do mất kiểm soát pheromone mà mùi hương cũng nồng hơn, từ đó Diệp Hằng nhận ra, nhờ tôi kiểm tra giúp."

Phùng Ninh quay sang Diệp Hằng. "Thật hả anh?"

Diệp Hằng khẽ gật đầu. "Đúng vậy, lúc trước anh cũng nghĩ là hương cỏ. Nhưng lần trước trong toilet, pheromone của em thật sự rất giống hoa nguyệt quế, còn có khi hai chúng ta.."

Nói rồi anh nhếch môi, thì thầm vào tai cậu. Cậu nghe xong hai má đỏ bừng, đánh anh mấy cái. "Đồ đáng ghét, đừng nói nữa."

Doãn Hạo ở một bên thấy hai người liếc mắt đưa tình thì ê hết cả răng, dùng tay xua xua. "Kết quả kiểm tra rất mỹ mãn, hai người rất xứng đôi. Mau đi kiểm tra sức khỏe đi, tôi còn phải trở về công ty làm việc nữa."

Phùng Ninh vẫy tay chào. "Có dịp về nước chúng ta lại uống một ly với nhau nha."

"Được, nhất định."

Sau khi giám sát các khâu như lấy mẫu máu, chụp hình tổng quát,... xong xuôi, kết quả phải chờ từ 2 đến 3 hôm sau đó chuyển phát đến cho hai người. Do Doãn Hạo còn lịch trình buổi chiều không hủy được nên cả ba không thể ăn trưa cùng nhau.

Doãn Hạo tạm biệt Phùng Ninh và Diệp Hằng, chốc lát sau điện thoại Doãn Hạo liền run lên. Hắn nhìn thấy hai chữ "bà xã" trên màn hình, ánh mắt liền hóa dịu dàng, ấn nút nghe. "Alo, Điềm Điềm."

Đầu bên kia vang lên một giọng nam, tiếng nói rất dễ nghe, vừa ôn nhu lại nhỏ nhẹ. "Hạo, tối về ghé tiệm bánh gần công ty mua một chiếc bánh pudding vị dâu được không anh? Là cục cưng* muốn ăn."

*Em bé của hai bản chứ hông phải bản nha.

Doãn Hạo cong khóe môi, nghe đến giọng điệu ngoan ngoãn của vợ liền không nhịn được trêu chọc. "Được, anh biết rồi. Cục cưng bé muốn ăn pudding, còn cục cưng lớn thích ăn gì nào?"

Đầu bên kia giống như ngượng ngùng, thật lâu sau mới ấp úng được vài chữ. "Anh, anh lại bắt nạt người.."

--

Truyện được đăng tải duy nhất trên watt.pad @asheniee

Diệp Hằng và Phùng Ninh ăn trưa xong liền tiếp tục cất cánh đến Mỹ.

Biệt thự ở đây không phô trương như ở Diệp gia nhưng nhìn rất đẹp, mang đậm kiểu kiến trúc của phương tây. Có hai người làm là một bác quản gia đã đứng tuổi và một dì giúp việc, đều là beta.

Biệt thự gồm hai lầu, 4 phòng ngủ, tuy nói là nhà chuyên dùng cho kỳ phát tình nhưng bề ngoài không khác gì một căn nhà bình thường.

Cậu theo anh lên lầu, vào phòng ngủ chính, hỏi. "Sao nhìn chẳng khác gì hết vậy anh?"

Diệp Hằng kéo cà vạt, buồn cười. "Chứ em nghĩ sao?"

"Em còn tưởng sẽ rất khác luôn." Cậu đang tưởng tượng đến một căn nhà bọc thép, bốn bề đều không có cửa sổ, hoặc là nằm trên đồi, hoàn toàn cách ly với bên ngoài. Nhưng nếu nói ra nhất định sẽ bị Diệp Hằng trêu chọc, bảo cậu xem phim nhiều quá.

"Về cơ bản thì không có gì khác cả. Chỉ khi nào nồng độ pheromone cao hơn mức cho phép, hệ thống hút khí mới hoạt động."

Phùng Ninh hết nhìn đông lại nhìn tây, vừa quay lại định nói gì đó với Diệp Hằng thì bị anh nắm lấy cằm, hôn lên môi. Hai người đã hôn nhau vô số lần nhưng đây lại là nụ hôn đầu tiên sau khi hai tâm hồn đã đồng điệu với nhau. Khoảnh khắc môi chạm vào nhau, họ đều không muốn tách rời đối phương.

Phùng Ninh xoay người lại, nhón chân ôm lấy cổ Diệp Hằng để anh hôn sâu hơn. Anh trằn trọc trên môi cậu hồi lâu rồi mới đưa lưỡi vào trong thăm dò. Phùng Ninh hôn thành thục hơn trước rất nhiều, khi hôn lưỡi đã biết dùng mũi để hít thở, giữ cho nụ hôn lâu hơn.

Diệp Hằng lần mò lại sau gáy cậu, xé mở miếng dán cách ly, lập tức một mùi hoa cỏ thanh mát liền vây lấy hai người. Anh day cắn lưỡi cậu như một viên kẹo ngọt ngào. Phùng Ninh hoàn toàn đắm chìm vào nụ hôn, chân cậu giẫm lên mũi chân anh, hai người ôm lấy nhau không một kẽ hở, âm thanh quần áo ma sát vào nhau, quyện cùng âm thanh môi lưỡi không rõ ràng khiến không khí ngày càng ám muội.

Đến khi kết thúc nụ hôn, khắp cả phòng đều là mùi hương bạc hà hòa lẫn cùng nguyệt quế, hai người tách ra không quá 1 cm, chóp mũi và môi đều chạm vào nhau, vô cùng thân mật. Diệp Hằng không kiềm được lại hôn khẽ lên đôi môi hồng nhuận, sưng đỏ vì bị hôn của Phùng Ninh, giọng anh khàn khàn, vô cùng quyến rũ. "Đã rất lâu rồi, em có nhớ anh không?" Đó không phải là một lời tâm tình, mà là một sự ám chỉ.

Phùng Ninh bị sắc đẹp và pheromone của alpha dụ dỗ đến rối tinh rối mù. "Em, em.." Giọng cậu run rẩy như một bé cừu non sắp rơi vào miệng sói.

Sói xám lớn thấy cừu non bé nhỏ sắp sập bẫy liền bế người ta lên giường, vuốt bên má mềm mại, khả ái của cậu. "Không sao, Ninh Ninh ngoan. Chúng ta không làm đến bước cuối, thân thể em chưa khỏe."

Phùng Ninh ngốc nghếch không hiểu được "không làm đến bước cuối" là như thế nào, bị alpha đè lên chiếc giường êm ái thơm mùi nắng. Diệp Hằng vươn tay, cởi áo của cậu, quăng xuống nền nhà.

Truyện được đăng tải duy nhất trên wattp @asheniee

Làn da láng mướt lộ ra. Hai đầu vú hồng nhạt, cứng đờ dưới những cái chạm của anh, vòng eo thon nhỏ đến mức gần như có thể nắm lại bằng cả hai tay. Nhưng nổi bật nhất là trên cổ cậu đeo một sợi dây chuyền làm bằng vàng trắng, mặt dây là một chiếc nhẫn màu bạc, đính viên kim cương xanh lấp lánh. Bên ngoài đã chiều tối, trong phòng không bật đèn, ánh trăng từ cửa sổ len qua tấm rèm lớn trong suốt, khúc xạ với viên kim cương, chiếu những tia sáng màu xanh lam cực kì đẹp mắt làm da thịt cậu trắng mịn đến gần như phát sáng. Khuôn mặt Phùng Ninh bình thường đã kinh diễm nay lại càng xinh đẹp hơn.

Diệp Hằng ngẩn người, lúc trước tỉnh dậy không thấy cậu đeo nhẫn, cứ tưởng rằng cậu vứt thật rồi, không ngờ nó lại đang nằm trên ngực cậu. Anh cầm lên, hỏi. "Không phải em đã vứt rồi sao?"

Phùng Ninh bị vạch trần, khó chịu cong người muốn chạy trốn, bị anh nắm hai chân lại. "Ngoan, trả lời."

Cậu dùng hai tay che mắt, ậm ừ đáp. "Em, vì em tiếc tiền. Chiếc nhẫn vừa đẹp lại vừa đắt như vậy, vứt đi thì tiếc."

"Sao em biết là nó đắt?"

Phùng Ninh cứ bị Diệp Hằng gặng hỏi không thôi, cậu giận dữ giơ chân đá vào eo anh. "Không nói! Em không muốn nói!"

Diệp Hằng chụp lấy chân cậu đưa lên môi hôn khẽ rồi bảo. "Được rồi không nói chuyện này, chúng ta nói chuyện khác. Lúc anh nằm hôn mê trong bệnh viện, hình như là có nghe loáng thoáng ai đó khóc rất lớn, còn nói bên tai rằng, chỉ cần anh có thể tỉnh lại, nhất định sẽ đeo nhẫn lên cho anh xem. Xin hỏi, người đó có phải là Phùng thiếu gia không?"

Phùng Ninh lăn trên giường, tự quấn chăn thành một cục như cái kén, giấu nửa khuôn mặt trong chăn, chỉ chừa lại đôi mắt to tròn và cái trán trơn bóng. "Thì ra lúc đó anh nghe được, thế mà không chịu tỉnh lại, đồ tệ bạc, quân lừa gạt, anh có biết lúc đó em lo đến thế nào không hả?"

Diệp Hằng cũng nằm xuống, ôm lấy kén bướm vào lòng, hôn lên trán Phùng Ninh, nhẹ giọng. "Không phải, lúc đó ý thức anh rất hỗn loạn. Mặc dù nghe được tiếng em khóc, thật sự rất muốn tỉnh dậy để dỗ em, nhưng mí mắt vô cùng nặng, không sao mở ra được, sau đó lại tiếp tục mất ý thức. À.." Anh như chợt nhớ ra gì đó. "Bảo bối, nói như vậy thì em đúng là người cầu hôn anh rồi có phải không?"

Phùng Ninh không ngờ một con người lạnh lùng, thờ ơ như Diệp Hằng, sau khi phơi bày ra chính mình liền lưu manh đến như vậy. Chỉ tùy tiện nói vài câu đều khiến cậu xấu hổ không nói nên lời. Cậu cắn lên môi anh, chối đây đẩy. "Không có! Em mới không có cầu hôn anh. Anh chính là nằm mơ.."

Cậu còn muốn phản bác, bị Diệp Hằng chặn môi lại, lời nói chỉ có thể nuốt ngược trở vào. Môi lưỡi anh kéo một đường đáp xuống hõm cổ tinh xảo của cậu, mút mát vẻ đẹp nơi đó, để lại rất nhiều dấu hôn đậm nhạt. Sau đó anh lại đi thẳng xuống, dừng trên núm vú hồng nhuận. Ngực của omega nam không phát triển nhưng vẫn vô cùng xinh xắn, đầu vú tròn trịa, cứng rắn trước cái nhìn của anh. Anh cúi xuống, ngậm vào một bên.

Phùng Ninh bị tập kích bất ngờ, cậu cong chân, hai tay ôm lấy đầu Diệp Hằng, kêu khẽ. "Ưm..Diệp Hằng."

Tay Diệp Hằng đi xuống, thăm dò vào trong quần của Phùng Ninh. Anh vạch mép quần lót ra, chui vào phía sau. Mông omega rất cong, căng mọng như quả anh đào. Hậu huyệt giữa hai phiến mông đang bắt đầu ẩm ướt, mặc dù không nhiều lắm nhưng vẫn đủ để ngón tay anh vào được hơn nửa.

Truyện được đăng tải duy nhất trên wattp @asheniee

Bọn họ phải có hơn hai tháng không làm tình. Khoảng thời gian đó đủ để một omega ít khi tiếp xúc với tình dục trở nên mù mịt như cũ. Phùng Ninh không kịp tiếp thu những cái động chạm của anh, bị khi dễ đến bật khóc.

Diệp Hằng hôn lên mi mắt của omega trong lòng, dịu giọng dụ dỗ. "Ninh Ninh ngoan đừng khóc. Không vào, chỉ cọ đến bắn thôi."

Phùng Ninh không chịu được ngôn từ có chút trần trụi của anh, vừa chịu đựng ngón tay đang tác quái trong hậu huyệt mình, vừa rấm rức. "Anh, lưu manh.."

Diệp Hằng rút ngón tay ẩm ướt của mình ra, cởi quần của Phùng Ninh. Cả cơ thể thon dài, mềm dẻo của omega liền phô bày sạch sẽ trước mặt anh. Anh nhìn cậu không chớp mắt, ánh mắt tựa như thưởng thức, cũng tựa như loài thú săn mồi, chuẩn bị nuốt chửng con mồi đáng thương vào bụng.

Phùng Ninh có chút sợ hãi, lui về phía sau, Diệp Hằng liền bóp lấy eo cậu, không cho trốn. Anh lật người cậu nằm úp sấp xuống. Sau khi tự cởi cho mình, anh đè lên thân thể Phùng Ninh, đưa tính khí vào giữa hai chân cậu, kề sát bên tai cậu, thủ thỉ. "Bảo bối, khép chân lại một chút."

Phùng Ninh còn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Diệp Hằng nắm lấy hai đầu gối kéo sát vào nhau, đầu cậu nằm rạp trên gối, mông vểnh lên cao, giữa hai chân bị tính khí anh ra vào không ngừng.

Phùng Ninh không hề biết còn có kiểu thân mật như thế này, tính khí alpha nóng bỏng cọ sát hai bắp đùi non của cậu, Tiểu Phùng Ninh phía trước cũng bị anh cọ trúng. Tiếng da thịt ma sát vào nhau, khoái cảm như có như không làm cậu khóc nấc.

Tính khí omega bị cọ đến rỉ nước, hậu huyệt phía sau vì trống trải mà cũng bắt đầu ngứa ngáy. Pheromone mùi bạc hà mạnh mẽ chui vào khoang mũi kiến đầu óc Phùng Ninh mụ mị, cậu vừa ngậm nước mắt vừa nói với alpha. "A..Đút, đút vào đi anh."

"Chưa được, đợi đến lúc em phát tình mới có thể làm." Diệp Hằng đưa đẩy nhanh hơn, da thịt giữa hai chân omega non mềm lại trắng noãn, bị cọ sát đến đỏ bừng. Anh cúi xuống, pheromone thơm ngọt mà cậu tỏa ra khiến anh mê đắm, không tự chủ được cắn mạnh vào hõm cổ cậu, tạo ra một dấu răng rất sâu.

Phùng Ninh mềm mại bị anh nhào nặn trong tay, chỉ biết khóc nức nở rồi rên rỉ, mông căng tròn càng vểnh lên cao hơn. Đến khi cậu bắn đến lần thứ ba, tính khí Diệp Hằng mới xuất tinh, bắn lên bụng dưới của cậu.

Diệp Hằng nằm xuống, ôm cậu một hồi lâu sau đó mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, khi trở ra, trên tay cầm theo một chiếc khăn tắm. Khăn tắm mềm mại được nhúng qua nước nóng, anh để lên da thịt cậu, nhẹ nhàng lau đi tinh dịch còn dính.

Phùng Ninh mệt đến nửa tỉnh nửa mê, đang muốn nhắm mắt đi ngủ thì thấy Diệp Hằng muốn bế cậu lên, cậu liền nắm tay anh giữ lại. "Anh bế em đi đâu á?"

Anh vỗ lên tay cậu. "Có muốn tắm không? Anh mang em đi."

Phùng Ninh nhíu đôi mày thanh tú, một vẻ mặt không hài lòng. "Lâu lắm rồi chúng ta mới làm tình, vậy mà anh lại gấp gáp muốn xóa đi pheromone của em sao?"

"Không có, anh sợ em không thoải mái."

Phùng Ninh bĩu môi, lẩm bẩm gì đó sau đó vươn hai tay hướng về phía anh, giọng thỏ thẻ như làm nũng. "Chú Diệp, ôm em."

Diệp Hằng lập tức nằm xuống bên cạnh, ôm cậu vào lòng, búng nhẹ lên trán cậu. "Học ở đâu cách xưng hô kì quái đó vậy?"

Phùng Ninh nằm trong lòng anh cọ loạn không ngừng, còn cắn vào cổ anh một cái. "Không kì quái. Anh nghĩ thử xem, anh lớn hơn em tận 14 tuổi, gọi chú là còn nhẹ, em muốn gọi một tiếng "chú già" cơ."

Diệp Hằng cúi xuống nhìn cậu. "Em đang chê anh già đó sao?"

Phùng Ninh mổ chụt lên môi Diệp Hằng. "Không có, chồng em không già chút nào. Sau này có già đi nữa cũng sẽ là đàn ông lớn tuổi quyến rũ."

Diệp Hằng vì một chữ "chồng" đã lâu rồi không nghe cậu gọi mà tim đập gia tốc, đè cậu xuống bắt nạt thêm một trận, còn suýt "rút súng" ra lần nữa. Sau khi náo loạn xong xuôi, Diệp Hằng vén tóc mái hơi ướt mồ hôi của cậu lên, dịu dàng đặt lên trán cậu một nụ hôn.

Phùng Ninh ôm cổ anh, đáp lại một nụ hôn y hệt.

--



Đi dạo trên Pinterest, vô tình tìm được ảnh này, giống Ninh Ninh trong tưởng tượng của toi tới 90%.

Aishh chết tiệt, con toi xinh vậy saooooo!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia