ZingTruyen.Info

Dam Chua Hoan Mat Trang Co Dep Khong Anh Heni

Vì hành động đăng ảnh mà không xin phép công ty, bức ảnh lại bị đồn có bóng dáng của người đàn ông mờ ám, rồi cái cmt đứng trước cục dân chính của fan lên top. Phùng Ninh suýt chút lên no.1 hot search.

Giang Tiểu Đào - quản lý của Phùng Ninh gọi điện mắng cậu một trận.

"Tiểu Ninh, em có biết công ty đã bao nhiêu lần khốn đốn vì mấy cái hành động thiếu suy nghĩ của em rồi hay không? Là người của công chúng, làm gì cũng phải suy nghĩ thật kĩ càng, em coi lời anh như gió thoảng bên tai sao? Anh..."

"Được rồi anh Đào, em biết lỗi rồi."
Phùng Ninh vắt chéo chân, tâm trạng vô cùng tốt, chẳng nghe ra một tí hối lỗi nào. "Em chỉ đăng một tấm hình phong cảnh, nào biết bọn họ lại suy diễn nhiều như vậy." Mặc dù suy diễn rất đúng ý cậu nha.

Giang Tiểu Đào bên kia vẫn chưa hết tức giận.

"Cậu mới chỉ đóng vài bộ phim, phải tạo danh tiếng tốt với mọi người. Cậu không sợ gây họa cho công ty nhiều quá, cấp trên không cấp tài nguyên nữa hay sao?"

"Baba em tùy tiện búng tay một cái cũng mua lại được cái công ty Gia Đằng này, Phùng Ninh em lại sợ chuyện đó sao? Huống hồ em cũng không làm gì sai, chỉ đăng có cái bức hình chụp bầu trời cũng phải có sự đồng ý của người khác?"

"Tóm lại anh định để cho em nghỉ hoàn toàn trước khi nhận phim mới. Nhưng bây giờ em gây họa, phải lấy công chuộc tội, anh sẽ nhận cho em khoảng hai, ba hợp đồng quảng cáo, lo liệu mà sắp xếp đi."

Phùng Ninh bĩu môi, cậu còn định kéo Diệp Hằng đi tuần trăng mật để bồi dưỡng tình cảm cơ, xem ra không có cơ hội rồi.

Phùng Ninh dọn tới biệt thự của Diệp Hằng đã được hai ngày. Biệt thự nằm trong khu người giàu có tiếng của thành phố, gần Phùng gia, chỉ khoảng mười lăm phút đi xe.

Hai người tuy chung một nhà mà không gặp nhau mấy. Phùng Ninh ngủ đến trưa trờ trưa trật mới dậy, Diệp Hằng đã đi làm. Mà khi anh về, cậu đã ngủ quên mất. Phùng Nhiên thuộc tuýp người dễ ngủ. Chỉ cần đặt lưng xuống giường là ngủ ngay. Cho nên hai ngày rồi vẫn chưa được gặp alpha. Hôm nay cậu quyết tâm xuống phòng khách đợi, nhất định phải gặp anh rồi mới đi ngủ.

Diệp Hằng dạo này có dự án mới, vô cùng bận rộn. Mười một giờ hơn mới về tới nhà. Anh đứng đổi giày thì thấy ánh sáng từ ti vi, phòng khách không bật đèn. Từ huyền quan đi vào chỉ thấy cổ tay trắng noãn đưa ra khỏi sô pha, chiếc chăn mỏng màu be rủ xuống thảm lông dưới đất.

Diệp Hằng khá bất ngờ, lòng lại có một tia ấm áp khó hiểu, nhẹ chân bước lại phía sô pha, đặt cặp táp lên bàn. Anh ngồi xổm xuống nhìn omega đang ngủ. Phùng Ninh khi ngủ không còn vẻ nghịch ngợm như thường, tóc mái dài rủ xuống trán, miệng hơi chu ra, nhìn khá ngoan ngoãn.

Diệp Hằng thấy ngứa ngáy trong lòng, vén tóc mái cậu ra sau tai. Nhẹ nhàng bế cậu lên, định ôm lên lầu. Phùng Ninh dễ ngủ dễ thức. Khi được alpha nhấc khỏi sô pha thì tỉnh dậy. Trong một lúc còn hơi mông lung, hồi sau mới định thần chuyện gì xảy ra. Cậu không giãy khỏi người anh mà choàng tay ôm cổ alpha, mặt còn ngáy ngủ nhưng môi đã vô thức mỉm cười.

"Anh về muộn ạ."

Diệp Hằng bế cậu, bước chân vững vàng, từng bước dẫm lên cầu thang bằng đá cẩm thạch.

"Sao hôm nay ra đây ngủ?"

"Dọn qua đây hai ngày rồi mà không được gặp anh, nên hôm nay em muốn chờ anh về."

Nói rồi còn dụi đầu vào lòng Diệp Hằng cọ cọ. Diệp Hằng cảm giác như có móng vuốt của mèo cào vào trái tim. Không đau nhưng rất ngứa. Anh đặt cậu lên giường, đắp chăn cẩn thận rồi mới nhẹ giọng nói.

"Trời vào thu buổi tối sẽ rất lạnh, đừng đợi ở dưới nữa. Dạo này tôi khá bận, đợi cuối tháng rảnh hơn sẽ dẫn em đi chơi."

Phùng Ninh ngáp một cái rồi gật đầu. Không biết có phải vì buồn ngủ hay không, Diệp Hằng cảm thấy cậu hôm nay ngoan ơi là ngoan, lộ ra dáng vẻ khiến alpha muốn nâng niu chăm sóc.

Diệp Hằng đứng lên, định đi ra ngoài thì bị Phùng Ninh níu góc áo. Cậu dụi mắt rồi nhỏ giọng như xin xỏ.

"Em muốn được hôn chúc ngủ ngon."

"Ở nhà ba em cũng làm vậy sao?"

"Không có, nhưng em muốn anh làm."

"Được."

Diệp Hằng cảm thấy đêm nay say mất rồi, làm gì cũng nhẹ nhàng, cẩn thận như sợ làm omega giật mình. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu rồi nói.

"Ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info