ZingTruyen.Info

Dam Chua Hoan Mat Trang Co Dep Khong Anh Heni

Truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên watt @asheniee

Web reup là con chó!!

--

Diệp Hằng ngồi trên sô pha, đưa tài liệu đã kí xong cho Lâm Hòa, sau đó hỏi. "Chuyện của Phùng Ninh đã lắng xuống chưa?"

Lâm Hòa đẩy gọng kính, trả lời. "Mặc dù vẫn còn không ít ý kiến trái chiều, nhưng giới giải trí chính là sóng này đi sẽ có sóng khác đến. Chỉ cần thêm một thời gian nữa, chuyện của phu nhân sẽ đi vào quên lãng, chủ tịch yên tâm."

"Được rồi." Nói rồi anh đưa tay lên, trên ngón áp út là chiếc nhẫn trơn màu bạc. "Đây là, cậu đeo vào cho tôi sao?"

"Là phu nhân đeo vào cho ngài lúc ngài hôn mê đấy ạ."

Diệp Hằng nhếch môi, nhưng sau đó lại nghĩ đến vấn đề khác. 

"Vậy thì chiếc của Ninh Ninh đâu?"

Trong suốt mấy ngày nay, lúc Phùng Ninh đến thăm bệnh, anh đã để ý mấy lần đều thấy ngón áp út của cậu trống trơn, không có dấu hiệu đeo nhẫn nào.

"Không phải chiếc của phu nhân đã bị ngài ấy ném đi rồi sao ạ?"

"Thật ra..."

Diệp Hằng định nói gì đó thì đột nhiên đặt tay lên môi làm động tác im lặng.

Chỉ vài giây sau, phía hành lang truyền đến tiếng bước chân, Phùng Ninh mở cửa đi vào.

Phùng Ninh thấy Diệp Hằng tay phải còn đang cầm bút, Lâm Hòa lại đứng bên cạnh ôm một tập tài liệu, liền tức giận xông tới. "Chủ tịch Diệp, em nói anh thế nào? Bệnh anh vẫn còn chưa khỏi hẳn, nào có ai hôn mê tỉnh dậy mới 5 ngày liền lao đầu vào công việc như anh không? Anh cuồng nó như vậy thì sao không đi mà kết hôn với nó luôn?"

3 ngày trước, Lâm Hòa đem đến một sấp tài liệu rất dày, nói là cần Diệp Hằng kí tên. Diệp Hằng chỉ mới vừa đặt bút xuống liền bị Phùng Ninh đoạt đi, nói thế nào cũng không chịu trả. Cuối cùng Lâm Hòa bất đắc dĩ phải nói rằng tài liệu này đã tồn đọng suốt thời gian chủ tịch bị tai nạn, bây giờ không kí là không được, sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến công ty. Phùng Ninh suy nghĩ một hồi lâu mới trả lại, sau đó ngồi canh chừng Diệp Hằng vừa kí xong sấp cuối cùng liền đem cả Lâm Hòa lẫn tài liệu đuổi về.

Bây giờ xem ra Phùng Ninh còn giận hơn. Lâm Hòa nhìn Diệp Hằng, thấy đuôi mắt anh ôn hòa, khóe miệng còn cong lên, không có dấu hiệu gì là tức giận mà còn rất hưởng thụ.

Lâm Hòa thầm thở dài, nếu có thể kí thay, y đã làm rồi, cũng không cần phải mang vào đây để chịu nghe mắng chung với chủ tịch như vậy.

Diệp Hằng thả bút xuống, giơ tay phải lên làm động tác đầu hàng. "Được được, tôi không làm việc nữa, nghe em." Sau đó quay sang Lâm Hòa. "Cậu có thể về rồi. Vất vả cho cậu."

Lâm Hòa cúi đầu chào cả hai rồi ôm tài liệu ra ngoài. Thật ra không cần Diệp Hằng lên tiếng y cũng đã muốn rời đi. Có đánh chết y cũng không muốn làm bóng đèn rồi bị vạ lây tiếp.

Đợi Lâm Hòa đi khỏi, Diệp Hằng liền vỗ nhẹ chỗ trống bên cạnh, hướng Phùng Ninh bảo. "Đến đây."

Phùng Ninh bày ra vẻ mặt không tình nguyện, đi đến nhưng cố tình lại ngồi cách xa anh một khoảng.

Diệp Hằng dung túng, không để ý đến hành động trẻ con này của cậu, nhưng bỗng nhiên anh lại nhíu mày, hỏi. "Có phải dạo này pheromone của em nồng hơn trước không?"

Bình thường pheromone của cậu rất nhạt, chỉ khi động tình mới thả ra nhiều hơn. Nhưng mùi hương vẫn không đậm như bây giờ. Bây giờ chỉ cần cậu vừa tới hành lang, anh liền ngửi được. 

Phùng Ninh rũ mắt đáp. "Không có, anh nhầm thôi."

Diệp Hằng thừa biết cậu che giấu gì đó, nhưng cũng không truy hỏi tiếp. Thái độ của Phùng Ninh đối với anh chỉ mới vừa tốt lên, anh không muốn vì bất cứ lí do gì mà hai người trở về điểm xuất phát. Còn chuyện liên quan đến pheromone, anh sẽ âm thầm để Lâm Hòa điều tra sau.

Diệp Hằng tạm gác chuyện đó qua một bên, đặt tay lên đùi vỗ vỗ. "Ninh Ninh, để hai chân lên đây."

Phùng Ninh nhìn anh với ánh mắt cảnh giác. "Anh muốn làm gì?"

Diệp Hằng dở khóc dở cười. "Yên tâm, tôi thế này rồi còn chạm được vào em sao?" Nói rồi anh nhấc cánh tay bó bột lên như một lời giải thích.

Phùng Ninh nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn nhấc chân để lên đùi anh, anh đỡ lấy hai chân cậu, đặt ngay ngắn giữa đùi mình. Trên chân Phùng Ninh mang đôi tất trắng dài đến giữa cổ chân, miệng tất còn thêu hình một con gấu. Trong ánh mắt Diệp Hằng ngập tràn cưng chiều, anh vuốt lên hình thêu vài lần rồi nhẹ nhàng cởi chúng ra.

Phùng Ninh lập tức đề phòng, muốn rút chân lại. "Anh, anh rõ ràng đã hứa sẽ không chạm vào em."

Diệp Hằng kiềm chân cậu lại. "Không chạm, tôi chỉ muốn thoa thuốc cho em." Sau đó anh lấy từ trong túi áo ra một tuýp thuốc. "Đây là thuốc làm mờ sẹo, lúc sáng tôi đã đến hỏi trưởng khoa da liễu, ông ấy nói loại này là hiệu quả nhất."

Phùng Ninh cắn môi. "Anh làm sao lại.." biết chân em để lại sẹo.

Phùng Ninh hôm nay diện một set áo hoodie và quần bông màu trắng, chỉ thấy được mắt cá chân lộ ra ngoài. Diệp Hằng nâng chân cậu lên, nhìn vào lòng bàn chân. Nơi đó trắng noãn, gót chân ửng hồng, da dẻ cực kì mịn màng nhưng lại chi chít vết ngoằn nghoèo màu hồng nhạt. Phùng Ninh thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào chân mình, có chút xấu hổ rụt chân lại, lại bị anh bắt được, nói. "Đừng lộn xộn. Sao lại thành ra thế này?" 

Lúc cậu đạp trúng mãnh vỡ, vết thương chỉ là ngoài da, theo lý mà nói chỉ cần vài hôm là sẽ lành, cũng không để lại sẹo giống như vậy. Kì thật nguyên do Diệp Hằng đều biết, nhưng anh vẫn muốn nghe chính miệng cậu nói ra. 

Phùng Ninh cúi đầu, giấu mặt mình đi, mãi lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng. "Là hôm tuyết đầu mùa, em bỏ đi, vì không muốn anh tìm thấy nên đã đi rất lâu trong khu biệt thự,  vết thương trên chân cũng vì vận động quá nhiều mới nứt ra thành như vậy."

Cậu chỉ đơn giản tóm gọn lại vài ba câu nhưng Diệp Hằng biết, lúc đó cậu đã phải đau đớn nhường nào, cả về tinh thần lẫn thể xác. Vết thương chồng chất vết thương lúc nào cũng đau hơn gấp bội.

Diệp Hằng bóp kem lên chân cậu rồi nhẹ nhàng xoa lên từng vết sẹo, xúc cảm nơi đó mềm mại nhưng lại gồ lên rõ ràng. Mỗi một đường đều như cứa vào tim anh. Động tác anh nhẹ đến mức giống như đang coi những vết sẹo đều là những vết thương chưa lành.

Phùng Ninh bị Diệp Hằng làm nhột, muốn rút chân lại nhưng anh kiềm rất chặt. Cậu bật cười khe khẽ, bảo anh đừng làm vậy nữa. Nói mấy lần vẫn không có người đáp lời, cậu ngước lên thì thấy anh đang nhìn chằm chằm vào chân mình.

Phùng Ninh dùng ngón chân cái chọt chọt vào ngực Diệp Hằng, hỏi. "Nè, chủ tịch Diệp. Anh làm sao vậy?"

Diệp Hằng giống như bừng tỉnh, đè hai chân cậu lại, giọng rất thấp. "Ninh Ninh, hứa với tôi một chuyện, được không?"

"Chuyện gì anh?"

"Sau này, cho dù có thế nào cũng tuyệt đối không được làm bản thân bị thương nữa. Biết chưa?"

"..."

Phùng Ninh nhích lại gần anh, giơ lên ngón út. "Vậy hứa đi. Anh cũng phải hứa với em điều tương tự."

Diệp Hằng móc ngón út với cậu, tầm mắt hai người giao nhau, anh trịnh trọng gật đầu. "Được."

Hai người cộng lại, tuổi đã ngoài trung niên, vậy mà lại chơi cái trò ngốc nghếch này. Còn chưa kịp thấy xấu hổ thì bên ngoài đã có tiếng ồn ào. Phùng lão gia mang theo khuôn mặt khó coi đùng đùng tông cửa vào, phía sau là Giang Tiểu Đào đang gào thét. "Chủ tịch, người đừng như vậy mà, chúng ta có gì từ từ nói."

Phùng Ninh và Diệp Hằng đều đứng dậy. Cậu trao đổi ánh mắt với Giang Tiểu Đào, Giang Tiểu Đào lắc đầu, vẻ mặt bất lực.

Phùng lão gia xông đến chỗ hai người, gõ lên đầu Phùng Ninh một cái rõ kêu. 

Phùng Ninh "a" một tiếng, ôm đầu ủy khuất gọi. "Baa."

"Thì ra dạo này con tránh mặt ba là do trốn đến đây với nó? Nó có gì tốt đến vậy? Để con cho dù thương tích đầy người cũng vẫn muốn đi theo nó?"

Diệp Hằng che trước người Phùng Ninh. "Ba.."

Anh còn chưa nói hết câu đã lãnh trọn một cú đấm của Phùng lão gia. Phùng Ninh và Giang Tiểu Đào hoảng hồn, vội vàng mỗi người một bên kéo ông lại. Ông đẩy cả hai ra, chỉ tay vào Diệp Hằng. "Mày không có tư cách làm con rể của tao! Tao tuyệt đối sẽ không cho Phùng Ninh tiếp tục cuộc hôn nhân hoang đường này nữa. Từ nay về sau..."

"Ba!" Phùng Ninh đổi chỗ đứng trước người Diệp Hằng. "Ba, đây là bệnh viện, đừng động tay động chân nữa, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không ạ?"

Phùng lão gia liếc nhìn Diệp Hằng sau đó phủi áo bỏ đi, Giang Tiểu Đào cũng đi theo ra ngoài. 

Đợi Phùng lão gia đi rồi, Phùng Ninh liền quay người lại, đặt tay lên má Diệp Hằng. Khóe môi anh rách toạt, còn đang rướm máu. Phùng Ninh cắn môi, nhẹ giọng hỏi. "Anh không sao chứ?"

Diệp Hằng lắc đầu.

Phùng Ninh thở dài, dùng tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh. "Anh nghỉ ngơi đi. Em đi một chút rồi quay lại."

--

Truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên watt @asheniee. Mọi nơi khác đều là hành vi ăn cắp, mặt dày.

(tất cả web có cú pháp truyenxxx.com/net/vn đều là chó reup)

Phùng lão gia đi vào một phòng trống cách đó không xa.

Phùng Ninh đi đến, thấy Giang Tiểu Đào đang đứng trước cửa, nhỏ giọng hỏi. "Làm sao ba em lại đến đây được?"

Giang Tiểu Đào cũng hạ giọng. "Xin lỗi, là lỗi của anh. Mấy ngày liền ông ấy không tìm được em. Hôm nay liền đến tận công ty tìm anh, còn nói nếu không cho biết em đang ở đâu thì sẽ lật tung cả thành phố này lên. Anh hết cách chỉ có thể nói cho ông ấy." 

"Không sao. Dù sao sớm muộn gì ba em cũng biết. Sau đó thì sao ạ?"

"Chủ tịch Phùng vừa nghe xong địa chỉ liền lạnh mặt đùng đùng bỏ đi. Anh sợ em bị mắng nên theo tới tận đây. Dọc đường còn lén gọi cho em rất nhiều cuộc nhưng em lại không bắt máy."

"Lúc nãy vào bệnh viện nên em để chế độ rung." Phùng Ninh mò mẫm túi áo. "Hình như em để quên trong phòng Diệp Hằng rồi."

Giang Tiểu Đào do dự một hồi rồi hỏi. "Chuyện đó.. em định vậy thật sao?"

"Dạ?"

"Tiểu Ninh." Giang Tiểu Đào nắm lấy hai vai cậu. "Sau scandal, danh tiếng của em không chỉ được trong sạch trở lại mà còn trở nên nổi tiếng hơn. Đây là thời điểm thích hợp nhất để em quay lại. Chúng ta đã cố gắng rất nhiều mới có được ngày hôm nay. Em phải suy nghĩ thật kĩ trước khi quyết định đó."

Phùng Ninh mỉm cười. "Anh Đào, em biết. Em nhất định sẽ suy nghĩ thật kĩ."

Giang Tiểu Đào gật đầu, vỗ vai cậu. "Được rồi, công ty còn có việc, anh về trước đây."

"Anh đi cẩn thận ạ."

Nói chuyện với Giang Tiểu Đào xong, Phùng Ninh mở cửa đi vào.

Phùng lão gia thấy cậu liền mắng. "Phùng Ninh, con giỏi lắm! Dám trốn viện đến đây, còn cố ý tránh mặt ba? Rốt cuộc là tên khốn Diệp Hằng đó mê hoặc con chỗ nào? Rõ ràng nó đã hại con suýt mất nửa cái mạng, con còn tới đây chăm sóc cho nó?"

"Ba." Phùng Ninh ngồi xuống bên cạnh Phùng lão gia, nắm lấy tay ông. "Dù sao trên danh nghĩa ảnh vẫn là chồng của con, ba xem, Diệp Hằng bị thương nặng như vậy nếu con không có mặt thì người ngoài nhìn vào sẽ dị nghị, nói con sống không có tình có nghĩa, chẳng phải làm mất thể diện của Phùng gia sao?"

Phùng lão gia hất tay cậu ra. "Mất mặt cái rắm! Lúc con nằm viện còn không thấy nó đến ngày nào đâu!" 

Phùng Ninh bĩu môi, lẩm bẩm. "Còn không phải là do ba bố trí vệ sĩ không cho ảnh vào sao."

Phùng lão gia ngồi rất gần nên nghe thấy, tức giận cốc vào đầu cậu. "Câm miệng. Đừng quên lúc trước con đã hứa gì với ba."

Phùng Ninh ôm đầu, vẻ mặt ảm đạm đi hẳn. "Ba cho con thêm thời gian đi, chỉ cần Diệp Hằng xuất viện, con liền giải nghệ, sau đó theo ba qua Mỹ định cư, được không ạ?"

Diệp Hằng đứng ngoài cửa, tay đang cầm điện thoại siết chặt thành nắm đấm. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info