ZingTruyen.Com

[ĐAM] [HOÀN] - Mặt Trăng Có Đẹp Không Anh? - Heni

Chương 35

asheniee

Truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên watt @asheniee
--

Lúc Phùng Ninh đến, Diệp Hằng còn đang ở phòng cấp cứu, chỉ có Lâm Hòa đang ngồi đợi ở bên ngoài. Cậu hớt hải chạy tới, hỏi dồn. "Anh ấy làm sao? Tại sao lại bị tai nạn? Bác sĩ nói thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng không?"

Giang Tiểu Đào kéo cậu ra. "Phùng Ninh, bình tĩnh một chút. Em trước ngồi xuống đi đã."

Lâm Hòa đợi Phùng Ninh ngồi xuống ghế rồi nói. "Phu nhân. Khoảng 11 giờ 30 tối, Chủ tịch sau khi tham gia tiệc rượu thì tự mình lái xe về. Giữa đường gặp một chiếc xe vượt đèn đỏ nên ngài ấy đã đánh tay lái tránh đi, vô tình đâm trúng vào cột điện bên đường. Trước mắt vẫn chưa biết nội thương thế nào, khi tôi tới hiện trường chỉ thấy đầu Chủ tịch chảy rất nhiều máu, tay trái bị gãy."

Phùng Ninh càng nghe càng loạn. Trước khi cậu đã khoác một chiếc áo phao rất dày, nhưng giờ phút này cả người đều không hề có một chút hơi ấm nào, nỗi bất an cứ thế dâng tràn. "Anh làm thư ký thế quái nào mà để Diệp Hằng uống rượu còn lái xe vậy hả?"

Giang Tiểu Đào một bên khuyên ngăn. "Phùng Ninh, đừng làm loạn nữa. Ở đây là bệnh viện!"

Lâm Hòa đẩy gọng kính, cúi thấp đầu. "Xin lỗi phu nhân. Tôi cũng không ngờ rằng ngài ấy sẽ tự mình lái xe về. Bởi vì trong tiệc rượu tôi cũng có uống thay Chủ tịch vài ly nên lúc về định gọi tài xế, ngài ấy chỉ bảo rằng: không cần, cậu về trước đi. Tôi sẽ tự gọi."

Phùng Ninh lại hỏi. "Anh ấy gặp tai nạn ở đường nào?"

Lâm Hòa. "Là đường số 3."

Phùng Ninh nghe xong kích động, tiến đến nắm lấy cổ áo Lâm Hòa"Không thể nào, rõ ràng Diệp Hằng lái xe rất giỏi, còn từng đua xe chuyên nghiệp. Hơn nữa, đường số 3 là tuyến đường mới, vô cùng rộng, sau 10 giờ có lệnh hạn chế xe qua lại, rất vắng. Không lý nào chỉ vì tránh một chiếc xe mà có thể đâm vào cột điện được. Các người đùa tôi đúng không?"

Lâm Hòa đứng bất động, chỉ trả lời. "Xin lỗi phu nhân, tôi cũng không rõ. Tất cả những thông tin tôi nắm được đều là kết luận ban đầu của cảnh sát. Tôi đã mời luật sư để xử lí các vấn đề liên quan, bây giờ chỉ mong Chủ tịch mau chóng tỉnh dậy."

Giang Tiểu Đào gỡ tay Phùng Ninh khỏi áo Lâm Hòa, một lần nữa nhấn cậu xuống ghế. "Phùng Ninh, cậu còn làm loạn một lần nữa, anh lập tức đem cậu về bệnh viện!"

Phùng Ninh chẳng nói chẳng rằng, dụi hai tay lên mắt. Lúc bấy giờ cậu mới cảm thấy lòng bàn tay ướt nước, hai mắt đau rát. Một Phùng Ninh luôn chăm chút vẻ bề ngoài, giờ đây lại vô cùng tiều tụy, chật vật. Cậu cũng chẳng bận tâm được nhiều vậy, lòng chỉ một mực cầu bình an cho Diệp Hằng.

Tất cả web có cú pháp truyenxxx.com/net/vn đều là chó reup

Đã 3 giờ sáng, phòng cấp cứu vẫn luôn sáng đèn. Ba người ngồi đó đều không lên tiếng, cả hành lang lạnh ngắt như tờ. Tiếng của hai nữ y tá đi ngang xì xào vì vậy mà cũng vô cùng rõ ràng.

"Cậu có xem bài phỏng vấn chủ tịch Diệp Thị chưa?"

"Đương nhiên, chuyện diễn viên Phùng Ninh và chủ tịch Diệp Thị công khai kết hôn rầm rộ như vậy, còn lên cả no1. hot search, mình làm sao lại không xem được cơ chứ."

"Haiz, chỉ tiếc là ngài ấy không lộ diện. Phùng Ninh nhìn xinh đẹp như vậy, chắc chắn ngài ấy cũng vô cùng xuất chúng..."

Phùng Ninh nghe được, ngẩng đầu lên chỉ về hướng hai y tá vừa đi. "Có phải họ vừa nhắc đến Diệp Hằng và tôi không? Làm sao họ biết chúng tôi kết hôn? Các người lại giấu tôi chuyện gì đúng không?"

Giang Tiểu Đào và Lâm Hòa đưa mắt nhìn nhau. Giang Tiểu Đào thở dài. "Là Phùng lão gia không cho mọi người nói với cậu, ngài ấy sợ cậu sẽ bận tâm. Thật ra vào buổi sáng hôm qua, chủ tịch Diệp đã đích thân mở họp báo, giải thích các vấn đề liên quan tới cậu. Dư luận tuy vẫn có phản ứng trái chiều, nhưng phần lớn đã dịu bớt. Danh tiếng của cậu coi như được bảo toàn."

Lâm Hòa một bên đứng dậy, đưa đến một chiếc điện thoại. "Vốn dĩ Chủ tịch không muốn lộ diện trước truyền thông, không chỉ vì tính cách của ngài ấy mà còn vì thân phận vô cùng đặc thù. Một khi Chủ tịch công khai danh tính, thì mức độ nguy hiểm của ngài ấy sẽ tăng thêm 70%. Tôi đã khuyên chủ tịch tìm một cách giải quyết khác, nhưng ngài ấy thà rằng để bản thân rơi vào nguy hiểm cũng không muốn người khác làm tổn thương đến phu nhân. Đây là video chiết xuất từ camera của phòng họp báo. Là tài liệu mật của công ty. Chủ tịch không hề có ý muốn cho ngài xem, là tôi đã tự ý làm."

Phùng Ninh nhận lấy, trên màn hình đang chiếu hình ảnh của Diệp Hằng. Dáng anh cao lớn, thẳng tấp, nhưng Phùng Ninh cảm thấy anh hình như gầy đi rồi, hai hốc mắt cũng sâu hơn. Cậu vươn ngón cái vuốt lên "Diệp Hằng" trong điện thoại, ánh mắt xót xa.

Buổi họp báo dài đến 45 phút. Phùng Ninh xem trọn cả video, lắng nghe từng lời mà Diệp Hằng nói. Phùng Ninh đặt tay lên ngực. Nơi đó như có cái gì chèn lên, nghẹn ứ lại, tù bí đến khó thở.

Cậu làm rơi điện thoại xuống đất, tay che lên miệng, ho khan không ngừng.

Giang Tiểu Đào cả kinh, vội vàng đỡ lấy Phùng Ninh, hỏi. "Làm sao vậy? Để anh đi gọi bác sĩ cho cậu."

Phùng Ninh xua tay, cùng lúc đó phòng cấp cứu mở ra, Giang Tiểu Đào đỡ Phùng Ninh đứng dậy, đi đến chỗ bác sĩ. 

Lâm Hòa hỏi. "Bác sĩ, tình huống của ngài ấy thế nào?"

Bác sĩ thở một hơi, gỡ khẩu trang ra. "Bệnh nhân bị gãy tay và mất máu khá nhiều. Vết thương trên đầu là nặng nhất, có dấu hiệu chấn động não. Trước mắt phải theo dõi thêm 2 ngày. Nếu trong thời gian đó bệnh nhân vẫn chưa tỉnh, khả năng cao sẽ buộc phải làm phẫu thuật mở họp sọ."

"Mức độ nguy hiểm thế nào?"

"Khoảng 85%."

Nghe xong 3 người đều đờ ra. Phùng Ninh cắn môi đến bật máu, giọng run rẩy. "Vậy, vậy bây giờ tôi có thể vào xem anh ấy được không?"

Bác sĩ gật đầu. "Có thể. Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân sang phòng hồi sức. Mọi người chú ý đừng thăm bệnh lâu quá." 

-

Phùng Ninh bước vào phòng. Diệp Hằng đang nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, đầu quấn băng, phải thở ô xi, tay cắm truyền dịch.

Phùng Ninh cố trấn tĩnh mà bước đến bên anh, hai tay cậu luống cuống không biết đặt nơi nào. Giờ phút này nhìn anh vô cùng suy yếu. Phùng Ninh chỉ quen thấy hình ảnh một Diệp Hằng mạnh mẽ, lúc nào cũng tràn đầy tính áp bức. Nếu cậu vẫn chưa biết tin anh gặp tai nạn, thì có đánh chết cậu cũng không tin người đang nằm trên giường là Diệp Hằng.

Phùng Ninh nhẹ nhàng chạm tay lên má Diệp Hằng, da thịt nơi đó vô cùng lạnh lẽo. Cậu hốt hoảng áp lòng bàn tay lên, muốn truyền hết hơi ấm của mình qua. "Tại sao lại lạnh như vậy? Diệp Hằng, anh đừng làm em sợ.."

Đáp lại cậu chỉ là âm thanh máy thở vang lên nhịp nhàng. Cậu kéo ghế qua, gục xuống trước người anh, nhỏ giọng. "Diệp Hằng, anh nhất định phải mau chóng tỉnh lại, nếu không bác sĩ sẽ mở đầu anh ra để kiểm tra đó. Anh có biết bây giờ mình đã xấu xí lắm rồi không, tóc đã bị cạo hết rồi, đợi sau khi tỉnh dậy em sẽ không thèm nhìn đến anh nữa.."

Nói được một nửa thì giọng cậu lạc đi, cậu đưa tay lên má mới phát hiện hai má ướt đẫm.

Phùng Ninh lau hết nước mắt vào tay áo, hít hít mũi lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn trơn màu bạc.

Lúc nãy trước khi vào, Lâm Hòa đã đưa nó cho Phùng Ninh và nói. "Phu nhân, có vật này tôi nghĩ nên đưa tận tay cho ngài. Nghe nói lúc gặp tai nạn, Chủ tịch nắm tay rất chặt, bác sĩ phải mất rất lâu mới gỡ được nó ra khỏi ngón tay ngài ấy."

Phùng Ninh không vội đeo nó lên tay Diệp Hằng mà để sang một bên, rút từ ngực ra một sợi dây chuyền. Trên mặt dây là chiếc nhẫn màu bạc có đính viên kim cương xanh lam, cậu đưa nó tới trước mặt anh, nói. "Diệp Hằng, nhẫn của em vẫn còn, em không hề làm mất nó. Chỉ cần anh tỉnh lại, em sẽ đeo nó lên cho anh xem."

Hôm đó Phùng lão gia đã phải điều động rất nhiều vệ sĩ cào hết tuyết trên sân, sau đó đem đi nấu chảy mới tìm thấy nhẫn. Mặc dù sau đó Phùng Ninh bị mắng rất nhiều, còn làm Phùng lão gia tăng huyết áp.

Phùng Ninh lại không kiềm được mà rơi lệ. Cậu vừa khóc vừa đeo nhẫn của Diệp Hằng lên tay cho anh. Nước mắt cậu rơi xuống, làm ướt cả những ngón tay anh. Cậu nâng bàn tay thon dài của anh lên, đặt môi xuống vị trí chiếc nhẫn. "Chúng ta còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết xong, anh vẫn còn rất nhiều lời hứa với em mà chưa thực hiện. Anh không thể cứ thế mà trốn tránh trách nhiệm được. Diệp Hằng, tỉnh dậy đi. Em đợi anh. Chỉ cần anh tỉnh dậy.."









Chắc mọi người quên hết cốt truyện rồi quá huhu. Mấy tuần nay deadline dí tui quá, sorry mọi ngườiiiii.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com