ZingTruyen.Com

[ĐAM] [HOÀN] - Mặt Trăng Có Đẹp Không Anh? - Heni

Chương 33

asheniee

Bệnh viện C, đêm muộn.

Giữa lúc nhóm bảo vệ đang thay ca gác trước phòng bệnh VIP của Phùng Ninh, có một người vệ sĩ dáng thon dài, đeo mắt kính đen đi thẳng đến cửa phòng bệnh.

Những bảo vệ khác đã thay ca, đứng nghiêm chỉnh vào chỗ. Một người khác đứng gần nhất thấy người nọ vươn tay vặn tay nắm cửa. Gã liền hỏi. "Anh muốn làm gì?"

Người nọ ngừng lại, trả lời. "Tôi nghe có tiếng động lạ trong phòng thiếu gia, muốn vào xem thử."

Người vệ sĩ với cảm tính nghề nghiệp, vẫn còn nghi ngờ. "Mời anh xuất trình thẻ thân phận."

Người nọ giơ thẻ kẹp bên túi áo vest lên. Trên đó bao gồm họ tên, con dấu của công ty, còn có cả mã vạch. Vệ sĩ thấy thế mới buông lỏng một chút, nhưng giọng vẫn rất khắc nghiệt. "Vào kiểm tra đi, động tác nhẹ một chút. Sau 5 phút nếu không tìm được gì thì phải nhanh chóng ra ngoài. Tránh làm kinh động, thiếu gia đang nghỉ ngơi."

Người nọ không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu rồi mở cửa bước vào. Phòng Phùng Ninh không bật đèn, trên giường nhô lên một cục nhỏ, chắc là cậu đang ngủ. Người nọ khóa trái cửa lại, nhẹ đến mức không có chút âm thanh nào.

Hắn bước đến gần Phùng Ninh, sau đó tháo mắt kính và bộ đàm trên tai ra, lộ ra khuôn mặt điển trai, sống mũi cao và góc cằm lạnh lùng. Diện mạo đó không ai khác chính là Diệp Hằng.

Anh ngồi vào chiếc ghế đặt cạnh giường, lặng lẽ ngắm nhìn cậu. Phùng Ninh yên lặng nằm trên giường. Tư thế ngủ co người lại như bào thai, mắt khép chặt, lông mi vì có ánh đèn ngủ mờ ảo mà rủ bóng.

Diệp Hằng phủ tay mình lên tay cậu, phát hiện tay cậu lạnh băng bèn nắm lấy cả hai tay cậu để sưởi ấm rồi bật điều hòa cao lên một chút.

Phùng Ninh ngủ không hề yên ổn, chân mày nhíu chặt, cả người cũng run rẩy rất nhỏ. Diệp Hằng đau lòng, giống như có ai nện một phát vào lồng ngực anh vậy. Anh điều chỉnh một chút rồi thả pheromone mình ra.

Phùng Ninh trong mơ màng được pheromone của alpha trấn an, cơ thể từ từ thả lỏng, nhân trung dãn ra, chìm vào giấc ngủ.

Diệp Hằng vuốt nhẹ lên má cậu, vén lọn tóc lòa xòa ra sau tai. Trên ngón áp út anh vẫn đeo chiếc nhẫn cưới như cũ.

Vào những đêm tịch mịch mà Phùng Ninh bỏ đi, đã bao nhiêu lần anh đều tự hỏi. "Ninh Ninh, tại sao em cứ hết lần này khiêu chiến giới hạn của tôi vậy? Em không thể tạm thời bỏ tự tôn của mình xuống, lắng nghe tôi một lần được hay sao?"

Sau đó, ngày mà Phùng Ninh tàn nhẫn vứt bỏ nhẫn cưới, Diệp lại bất giác nhận ra, thì ra đối với Phùng Ninh, anh chưa bao giờ vạch ra giới hạn cụ thể. Cậu một lần rồi lại một lần đều phá bỏ cái giới hạn mà bản thân anh cho rằng đó là ranh giới cuối cùng.

Diệp Hằng nắm lấy tay cậu, áp lên trán của mình, thì thầm. "Ninh Ninh, về với tôi được không em?"

Đáp lại lời của anh là một sự im lặng kéo dài. Anh hôn khẽ lên ngón áp út trống trơn của cậu, giọng khàn đi. "Xin lỗi em. Không phải là tôi không muốn em bước vào cuộc sống của mình, tôi chỉ đang sợ hãi. Thế giới mà tôi sống, từ trước đến giờ chỉ độc một màu đen thuần túy. Còn sự xuất hiện của em lại tựa như ánh trăng tròn, soi sáng từng ngóc ngách trong đáy lòng của tôi. Tôi không xứng với em. Tôi rất sợ một khi em thấy rõ bóng tối của tôi, em sẽ bỏ đi."

"Lúc thấy em sóng vai cùng cậu diễn viên kia, kỳ thực tôi đã nghĩ em và cậu ta rất xứng đôi. Phùng Ninh là một mặt trăng nhỏ tỏa sáng, bên cạnh em nên là những alpha trẻ tuổi ấm áp như vậy. Nhưng rồi tôi lại tham lam, chỉ muốn độc chiếm em cho riêng mình. Ninh Ninh, có phải tôi ích kỷ lắm không?.."

Diệp Hằng còn chưa nói hết câu, bên ngoài đã vang lên tiếng.

"Hắn vào phòng đã hơn 5 phút."

"Mẹ kiếp, cửa phòng khóa rồi."

Sau đó là một loạt tiếng động to nhỏ. Diệp Hằng biết thời gian của mình đã hết. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một chiếc thang dây được thả xuống.

Diệp Hằng lưu luyến đặt tay Phùng Ninh vào trong chăn rồi dém chăn mền cẩn thận, sau đó anh hôn lên môi cậu. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng anh dừng lại rất lâu, cảm nhận hơi ấm và sự mềm mại len lỏi từ đôi môi cậu.

"Ninh Ninh, chờ tôi."

Những vệ sĩ ngoài cửa thấp thỏm, do dự không biết có nên phá cửa vào hay không. Cuối cùng đành gõ cửa. "Thiếu gia, vừa nãy có một mục tiêu khả nghi giả dạng chúng tôi để xâm nhập vào phòng của ngài. Vì sự an nguy của ngài, chúng tôi chỉ có thể phá cửa. Thiếu gia, thất lễ.."

Giữa lúc vệ sĩ thủ thế chuẩn bị đạp cửa thì cửa phòng được mở ra. Phùng Ninh mặc đồ bệnh nhân, chân còn băng bó mang đôi dép bông dày. Sắc mặt cậu rất lạnh lùng, ánh mắt thanh tỉnh, không hề có một tia buồn ngủ. "Các người đêm khuya náo loạn trước phòng tôi làm gì?"

"Thiếu gia, vừa nãy.."

"Cút." Đám vệ sĩ vẫn chưa nói xong, Phùng Ninh đã ngắt lời, giọng lạnh lẽo.

"Thiếu gia, nhiệm vụ chúng tôi là đảm bảo an toàn cho ngài."

Phùng Ninh nhíu chặt chân mày, chỉ tay về hướng hành lang. "Tôi bảo các người cút!"

Đương lúc căng thẳng, một vệ sĩ khác hớt hải chạy vào, nói với người dẫn đầu. "Sếp, hắn đã lên trực thăng đậu trên sân thượng đi mất rồi."

Kẻ đột nhập trốn thoát quá dễ dàng, vệ sĩ lòng đầy hoài nghi nhưng không tiện đặt ánh mắt lên chủ nhân của mình, họ chỉ đành nhận lệnh rồi quay người đi mất.

Phùng Ninh đóng cửa lại, như mất hết sức lực mà ngồi bệch xuống sàn, tựa lưng vào cửa. Cậu đặt tay mình lên nơi giữa lồng ngực. Trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi pheromone của Diệp Hằng, Phùng Ninh luyến tiếc đem tất cả cửa đều đóng kín.

Cậu đưa bàn tay mình lên mũi, da thịt vẫn còn lưu lại mùi bạc hà thanh mát của anh, cậu gục mặt vào hai đầu gối, một lần lại một lần nỉ non.

"Diệp Hằng..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com