ZingTruyen.Info

Dam Chua Hoan Mat Trang Co Dep Khong Anh Heni

Diệp Hằng mở cửa đi vào, giường bệnh trống không, Phùng Ninh đang ngồi trên xe lăn bên cạnh cửa sổ, quay lưng lại với anh.

Cửa sổ phòng bệnh VIP vô cùng lớn, có thể nhìn thấy bên ngoài là bãi đất trống tuyết phủ trắng xóa, cây cối rụng hết lá chỉ còn cành trơ trọi, cảnh vật đìu hiu và ảm đạm. Ánh chiều tàn đỏ rực chiếu vào bóng dáng Phùng Ninh. Cậu mặc đồ bệnh nhân, tóc rũ xuống trên cổ, nhìn đơn bạc lại mỏng manh.

Phùng Ninh nghe tiếng động, quay đầu lại. Vừa thấy được người tới là ai, mắt liền sẩm lại. Cậu lạnh nhạt quay đi, tiếp tục nhìn ra cửa sổ. "Anh tới đây làm gì?"

Giọng cậu khàn hơn trước rất nhiều, thanh âm yếu ớt. Diệp Hằng thấy lòng mình quặn đau, ánh mắt đều là sự đau lòng. Anh tiến tới gần cậu hơn, ngồi hẳn xuống đưa tay vuốt má cậu, trầm giọng. "Em gầy đi rồi."

Phùng Ninh vẫn chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, lại hỏi một câu không liên quan. "Anh thấy hoàng hôn có đẹp không?"

Diệp Hằng không có tâm tư để ý đến hoàng hôn thế nào. Anh ngồi đối diện với cậu, đưa tay ra nắm lấy hai bên xe lăn. "Ninh Ninh, hôm qua đúng là tôi có gặp Tô Kỷ, nhưng là để cảnh cáo cậu ta không được đến gần em nữa. Chuyện Tô Kỷ hại em rơi xuống nước, tôi nhất định thay em đòi lại công bằng."

Phùng Ninh quay đầu lại, "Vậy thì sao?" Sau đó liền chú ý đến vết máu đã khô bên khóe miệng anh, cậu nhíu mày, suýt chút nữa là không kiềm chế được muốn nâng tay đặt lên vết thương. Cậu lại quay đầu đi, nói tiếp. "Tôi không muốn nghe, cũng không ép anh phải giải thích."

Diệp Hằng cầm lấy tay cậu, dịu giọng. "Ninh Ninh, tất cả là lỗi của tôi. Mình về nhà được không em? Tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất chữa bệnh cho Ninh Ninh."

"Anh về đi, tôi sẽ không quay lại nơi đó nữa." Phùng Ninh đặt tay lên bánh xe định lăn đi, Diệp Hằng liền dùng tay ngăn lại. Phùng Ninh sức không bằng anh, lăn đi không được, ở lại không xong, cậu trừng mắt nhìn Diệp Hằng.

Diệp Hằng thình lình lấy từ trong túi áo ra một hộp nhẫn. Anh mở ra, lúc này cậu mới chú ý thấy ngón áp út của anh đeo một chiếc nhẫn trơn màu bạc, đơn giản nhưng tinh tế. Chiếc trong hộp nhỏ hơn, cùng một kiểu dáng và màu sắc nhưng có dính thêm một viên kim cương. Viên kim cương màu xanh ngọc, dù nhỏ nhưng những góc cạnh đều được chạm khắc rất tinh xảo, màu sắc hiếm lạ, có thể thấy giá trị không hề nhỏ.

Phùng Ninh quên mất mình nên phản ứng thế nào, chỉ thấy anh đưa nó lên, giọng trầm thấp. "Lúc trước Ninh Ninh bảo kết hôn mà lại không có nhẫn. Em xem, tôi mua cho em rồi. Kiểu dáng và màu sắc đều là đích thân tôi lựa chọn. Ninh Ninh đeo vào chắc chắn rất đẹp."

Phùng Ninh trong khoảnh khắc đã cảm thấy được một góc trong trái tim tan ra, niềm vui nho nhỏ nhen nhóm. Nhưng rồi cậu lại rơi vào khổ sở. Đeo lên được sao? Nhẫn kết hôn là vật quý giá như vậy, cậu với Diệp Hằng bây giờ, xứng đáng với nó sao? Một vật vốn dĩ mang ý nghĩa trao cho nhau niềm tin, suốt cuộc đời..

Phùng Ninh bừng tỉnh giữa lúc Diệp Hằng đang xỏ chiếc nhẫn vào ngón áp út thon gầy của cậu. Mắt Phùng Ninh phiếm hồng, muốn rút tay lại. "Không muốn! Tôi không muốn! Sớm muộn gì cũng phải gỡ ra, bây giờ đeo lên có ích gì.."

Diệp Hằng kiềm tay cậu lại, thành công đeo nhẫn vào trong ngón tay của Phùng Ninh. Chiếc nhẫn vừa in, da cậu trắng, ngón tay thon dài, đeo nó vào vô cùng nổi bật. Anh nghe cậu nói thì nhíu mày, sắc mặt trầm xuống. "Sớm muộn cái gì?'

Phùng Ninh thấy anh nghiêm mặt, mím môi không nói. Dù gì cậu đứng trước mặt Diệp Hằng cũng chỉ là con hổ giấy, anh chỉ cần làm ra một chút nghiêm khắc, cậu liền xìu xuống ngoan ngoãn.

Phùng Ninh không dám nói về tờ giấy ly hôn đơn phương kia, ngậm miệng không hé răng. Cậu thấy chiếc nhẫn đã an vị trên tay mình liền ngang bướng tháo nó ra, vứt ra ngoài cửa sổ. Diệp Hằng không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn nó biến mất.

Sắc mặt Diệp Hằng lạnh xuống hoàn toàn, tròng mắt là một màu đen đáng sợ. Anh cầm lấy cổ tay cậu, chất vấn. "Phùng Ninh, em có biết mình đang làm cái gì không?"

Phùng Ninh nhìn thẳng vào mắt Diệp Hằng, đáp. "Tôi biết, tôi đương nhiên biết. Nhẫn cưới sao? Tôi không cần. Diệp Hằng, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn thôi. Anh bỏ cuộc đi!"

Diệp Hằng đứng dậy, âm trầm nói. "Phùng Ninh, tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn với em." Sau đó đi ra ngoài.

Hai tay Phùng Ninh nắm chặt bánh xe lăn đến trắng bệch. Cậu bất động ngồi ở đó, ánh mắt trống rỗng.

Diệp Hằng đi được một lúc thì Giang Tiểu Đào vào. "Tiểu Ninh, ở ngoài có chuyện gì vậy? Anh thấy số lượng vệ sĩ hôm nay ít đi một nửa thì phải.."

Giang Tiểu Đào lơ đãng nhìn qua Phùng Ninh, cảm thấy có gì đó không đúng liền vội vàng đặt giỏ trái cây lên bàn, đi đến trước người cậu.

"Tiểu Ninh, em làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?"

Lúc này Phùng Ninh mới định thần lại, tay run rẩy nắm chặt lấy vạt áo của anh. "Anh, anh Đào, mau. Mau đẩy em ra ngoài, em phải đi tìm nhẫn."

Giang Tiểu Đào nghe mà không hiểu. "Nhẫn gì?"

Phùng Ninh một mực chỉ tay ra phía cửa sổ. "Đẩy em ra đó đi, mau lên anh.."

Giang Tiểu Đào không thể làm gì khác hơn là đắp lên người cậu một tấm chăn mỏng rồi đẩy ra bãi đất trống.

Phía ngoài tuyết rơi rất dày, phủ kín cả sân, xe lăn không thể nào lăn bánh được. Giang Tiểu Đào thở dài, thương lượng. "Tuyết nhiều như vậy, đợi tuyết tan rồi mới tìm đồ của em được không?"

Phùng Ninh không đợi anh nói dứt câu đã đứng dậy khỏi xe, chân trần chạy ra ngoài tuyết. Giang Tiểu Đào cả kinh, nhặt tấm chăn rơi trên đất lên rồi vội chạy theo, tức giận hỏi. "Rốt cuộc là em tìm cái gì?"

Phùng Ninh ngồi xổm xuống, dùng tay cào tuyết lên. "Em tìm nhẫn. Nếu đợi tuyết tan, nhẫn sẽ trôi đi mất."

Giang Tiểu Đào cầm theo chăn liền khoác nó lên người Phùng Ninh. Cậu gấp gáp cào tuyết ở xung quanh, dưới chiếc chăn là một thân thể gầy gò, tóc cậu đã dài hơn trước rất nhiều, cằm cũng nhọn ra.

Giang Tiểu Đào nhìn thấy cậu quỳ trên tuyết, hai tay vì lạnh mà đỏ bừng. Phùng Ninh lại giống như không cảm thấy lạnh, một mực tìm nhẫn. Hành động của cậu lúc này không khác gì mò kim đáy bể. Giang Tiểu Đào không nhìn nổi, nắm lấy hai vai cậu, đau lòng nói. "Một mình em làm sao tìm nổi. Chúng ta vào trong trước, anh sẽ nhờ ba em kêu người tìm cho em được không?"

Phùng Ninh hé miệng, hai mắt đờ đẫn vô thần. Cậu giống như nhớ đến cái gì đó, khóe mắt đỏ hoe, lệ hoen đầy. Cậu nghẹn ngào. "Vốn dĩ em nghĩ Diệp Hằng đã làm em khổ sở, tổn thương như vậy, em cũng phải khiến anh ấy trải qua cảm giác đó. Cho nên, em nói ra câu ly hôn, em chính tay vứt bỏ nhẫn cưới mà anh ấy mua. Em cứ nghĩ em sẽ thấy rất vui vẻ, rất hả dạ.."

Giang Tiểu Đào không muốn Phùng Ninh bi thương, hai người quỳ dưới tuyết, anh liền ôm cậu vào lòng, ngắt lời cậu. "Tiểu Ninh, đừng nói nữa."

Phùng Ninh lắc đầu, cố chấp nói tiếp. "Nhưng em đã sai, em đã đánh giá quá thấp tình cảm của bản thân dành cho anh ấy. Khoảnh khắc chiếc nhẫn rời khỏi tay, em liền hối hận. Chúng em ngay cả một tấm ảnh cưới đều không có, không thể đến cả nhẫn kết hôn cũng mất đi..."

Giang Tiểu Đào nhắm mắt lại, đưa tay lên xoa đầu, an ủi cậu. Anh thở dài, biết là bây giờ có nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể lặp đi lặp lại. "Tiểu Ninh, đừng khóc."

Ngày hôm đó, trời lạnh như cắt vào da thịt, tuyết rơi rất lâu, phải đến tận trưa ngày hôm sau trời mới hửng nắng.






The Moon is beautiful, isn't it?
- "I love you".

The Sunset is beautiful, isn't it?
- "I love you, but please let me go".




*Thật ra, câu sunset nghĩa gốc phải là "I love you, but I'm letting you go". Ở đây mạn phép sửa lại ý nghĩa một chút để hợp với ngữ cảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info