ZingTruyen.Info

Dam Chua Hoan Mat Trang Co Dep Khong Anh Heni

Diệp Thị.

Diệp Hằng đứng bên cửa kính, nhìn xuống những tòa nhà chọc trời dưới chân. Tay anh cầm một điếu thuốc đang cháy, là thuốc lá nguyên bản chứ không phải xì gà như lẽ thường. Khói thuốc lượn lờ xung quanh, anh như rơi vào trầm tư, khuôn mặt lạnh lùng.

Lâm Hòa gõ cửa rồi đi vào, đặt tài liệu lên bàn, cất tiếng. "Chủ tịch, đã tìm được phu nhân. Ngài ấy hiện giờ đang ở bệnh viện C."

Diệp Hằng ngẩn ra giây lát, sắc mặt liền trầm xuống, hỏi. "Có biết em ấy làm sao không?"

"Theo như điều tra, phu nhân bị viêm phổi nhẹ và ngoại thương dưới chân, ngoài ra không đáng ngại."

Bệnh án của mỗi người sẽ gồm hai loại. Loại bệnh án thông thường như sức khỏe và thể chất, ai cũng có thể được biết. Loại còn lại là thuộc về những phạm trù liên quan đến giới tính thứ hai của họ.

Bởi vì tiết lộ những thứ như pheromone hoặc là kỳ phát tình sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến đời sống cá nhân. Nhiều người còn cố tình tìm hiểu để dùng nó quấy rối tình dục. Cho nên loại bệnh án thứ 2 này được phân loại là tuyệt mật. Ngoài chính bản thân người bệnh, người nhà nếu muốn xem phải có được sự đồng ý từ chủ nhân bệnh án.

Lâm Hòa có thể đã không tra bệnh án tuyệt mật để tránh phiền phức không đáng có.

Diệp Hằng nhả ra một hơi thuốc rồi dụi vào gạt tàn. Anh đứng dậy, khoác vào chiếc áo măng tô màu xám. "Đi thôi, tới bệnh viện C."

Lâm Hòa vẫn đứng bất động. "Chủ tịch."

Diệp Hằng nhíu mày. "Làm sao?"

"Phùng Thị chính là cổ đông lớn nhất của bệnh viện C, có thể xem là một nửa tài sản của Phùng Thị. Theo như thông tin điều tra được, sáng sớm hôm nay, đột nhiên bệnh viện thông báo ngoài bệnh nhân đang điều trị, sẽ không tiếp nhận thêm bệnh nhân mới nào khác. Đồng thời, toàn bộ phòng bệnh VIP đều đầy. Khả năng cao là có sự nhúng tay của chủ tịch Phùng. Tôi e là ông ấy sẽ làm gì đó để cản trở ngài."

Diệp Hằng dùng ngón cái vuốt ve mặt đồng hồ bằng kính. "Ba vợ làm vậy là không muốn để tôi gặp Ninh Ninh sao?"

Lâm Hòa cúi đầu. "Tôi không rõ."

Diệp Hằng sửa cổ áo rồi bước dài ra ngoài. "Vẫn phải đi."

-

Bệnh viện C.

5 chiếc xe màu đen đậu trước bệnh viện.

Lâm Hòa xuống xe, ra phía sau mở cửa. Diệp Hằng bước ra, trên tay cầm một điếu thuốc.

Anh thong dong đi trước, Lâm Hòa đi sau vài bước, sau cùng là mười vệ sĩ cao lớn, mặc vest đen. 

Vào đại sảnh bệnh viện, Diệp Hằng thu hút không ít sự chú ý. Không chỉ vì dẫn theo nhiều người, mà còn vì phong thái vô cùng lạnh lùng và áp bức người khác.

Mọi người trong đại sảnh không khỏi hướng ánh mắt đến, cảnh tượng giống như mafia trong phim truyền hình. Quầy tiếp tân đều sững sờ mất một lúc, cuối cùng có một cô y tá lấy lại tinh thần, vội hỏi.

"Mấy người, mấy người là ai? Tại sao lại kéo đến nhiều người thế này?"

Diệp Hằng lười để ý đến, tùy tiện rít một hơi thuốc rồi bấm thang máy, để cho Lâm Hòa và vệ sĩ xử lý hết đám bảo vệ và y tá ở đó.

Diệp Hằng lên đến tầng VIP, quả nhiên ở đây bố trí rất nhiều vệ sĩ, cao lớn không kém vệ sĩ của anh, đứng dài cả hành lang.

Một vệ sĩ gần đó đưa tay ngăn cản. "Xin lỗi, tầng này hôm nay không nhận bệnh nhân, mời các vị đi cho."

Lâm Hòa bước lên một bước, đáp. "Chủ tịch Phùng có ở đây không? Xin báo cho ngài ấy một tiếng, có chủ tịch Diệp cần gặp."

Vệ sĩ nhìn một lượt rồi nói vào bộ đàm. Ba phút sau, Phùng lão gia cùng một người vệ sĩ đi đến.

Diệp Hằng thấy ông từ xa, đợi khi ông đến gần liền cúi đầu. "Ba, công việc con bận rộn, vẫn chưa có dịp chính thức ra mắt.."

Anh còn chưa nói dứt câu đã có một nắm đấm đáp vào cằm. Nắm đấm khiến đầu Diệp Hằng nghiêng sang một bên, khóe miệng nứt ra một vết nhỏ. 

Phùng lão gia ra tay quá bất ngờ, đến cả Diệp Hằng còn không ngờ ông sẽ hành động như vậy. Vệ sĩ của Diệp Hằng vừa thấy anh bị đánh liền muốn tiến lên giữ lấy Phùng lão gia. Động tĩnh quá lớn, vệ sĩ bên ông cũng ngay lập tức phản ứng, vây lại một chỗ.

Diệp Hằng đứng thẳng tấp lại, dùng ngón cái lau đi vệt máu sau đó nâng tay ra hiệu cho vệ sĩ lùi lại. Giữa bàn tay anh còn kẹp điếu thuốc đang cháy, anh vừa động  liền có người đưa ra gạt tàn để dụi tắt điếu thuốc.  

"Ba.."

"Một tiếng ba vợ này cậu không có tư cách gọi. Diệp Hằng, một đấm kia là còn quá nhẹ so với những gì cậu đã gây ra cho Tiểu Ninh."

Diệp Hằng đứng trước Phùng lão gia cao hơn một đoạn, anh cố gắng thu liễm, giọng cũng hạ xuống rất nhiều. "Ba, con đến đây là để giải quyết hiểu lầm giữa con và Ninh Ninh. Con chỉ muốn gặp Ninh Ninh một lát, mong ba cho phép."

Phùng lão gia híp mắt, rất tức giận. "Các người dùng ân tình kia để đoạt lấy con trai tôi, một hai lấy nó vào nhà. Kết quả thì sao? Bây giờ ức hiếp nó thành ra như vậy, vậy mà vẫn còn mặt mũi đòi gặp nó?"

"Em ấy ra nông nỗi kia, là lỗi của con. Trách con không bảo vệ Ninh Ninh chu toàn. Nhưng con cũng không thể trơ mắt đứng nhìn em ấy đi mất. Mong ba hiểu, để cho con gặp em ấy."

Phùng lão gia lạnh lùng từ chối. "Không được, cậu mau dẫn theo đám người của cậu cút đi." Sau đó chấp hai tay sau lưng định rời đi.

Nào ngờ Diệp Hằng lại nói. "Ba, xin thứ lỗi. Con cũng không còn cách nào khác."

Diệp Hằng phất tay, những vệ sĩ lập tức từ trong áo rút súng ra, nhắm thẳng vào những vệ sĩ của Phùng lão gia. Phía ông tuy số lượng nhỉnh hơn Diệp Hằng, nhưng hoàn toàn không có vũ khí. Ai nấy sắc mặt đều ngưng trọng, chỉ có thể xếp thành một đội hình, che chở Phùng lão gia tuyệt đối.

Phùng lão gia thấy những khẩu súng đen ngòm đang hướng về phía mình, thứ mà ông chỉ mới nhìn thấy trên TV. Ông sững người giây lát rồi chỉ tay vào Diệp Hằng. "Diệp Hằng! Cậu, cậu làm sao lại có những thứ này? Đó là tàn trữ vũ khí bất hợp pháp..."

"Ba, xin hiểu cho con." Diệp Hằng cúi đầu, giữa sự hộ tống của những vệ sĩ mà sải bước đi đến phòng Phùng Ninh.

"Diệp Hằng, cậu đứng lại! Cậu.."

Lâm Hòa đợi Diệp Hằng đi khuất, làm động tác mời với Phùng lão gia. "Chủ tịch, mời ngài vào trong ngồi tạm một lát."  


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info