ZingTruyen.Info

Dam Chua Hoan Mat Trang Co Dep Khong Anh Heni

Bệnh viện.

Phùng lão gia ngồi trước một vị bác sĩ, lo lắng hỏi.

"Con tôi thế nào rồi?"

Bác sĩ trầm ngâm rồi trả lời. "Bệnh nhân bị viêm phổi cấp độ nhẹ do biến chứng của cảm cúm. Còn nữa, tình trạng vết thương dưới lòng bàn chân có dấu hiệu nhiễm trùng. Đáng lẽ chỉ là vài vết thương nhỏ, nhưng do tác động mạnh mà rách rất lớn, chúng tôi đã phải may lại. Chú ý tránh để bệnh nhân đi lại trong 10 ngày."

Phùng lão gia siết chặt tay dưới bàn. 

Cuộc gọi của Phùng Ninh vào 2 giờ sáng khiến ông rất hốt hoảng, vội vàng điều động vệ sĩ, lần theo địa chỉ mà cậu nói đi tìm. Đến nơi, Phùng lão gia suýt nữa đã tái phát bệnh tim. Phùng Ninh nằm trên nền đất lạnh giá, tóc phủ đầy bông tuyết, mắt nhắm nghiền, cả người đều phát sốt.

Mẹ Phùng Ninh mất sớm, một tay Phùng lão gia nuôi Phùng Ninh khôn lớn. Vì muốn cậu không cảm thấy lạc lõng khi không có mẹ, ông dành hết tình yêu thương, tận lực cưng chiều cậu. Vậy mà lúc đón cậu về từ chỗ Diệp Hằng lại không một chỗ nào còn lành lặn.

Phùng lão gia tức giận, âm thầm bố trí rất nhiều vệ sĩ ở bệnh viện. Nhất quyết không để Diệp Hằng gặp được Phùng Ninh nữa.

Bác sĩ sau khi xem xét một hồi lại hỏi. "Không biết bệnh nhân đã có bạn đời hay chưa?"

Phùng lão gia căng thẳng. "Làm sao vậy?"

"Tôi phát hiện pheromone của cậu ấy có chút hỗn loạn, nồng độ lúc thấp lúc cao. Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến điều này, chẳng hạn như tâm lý bất ổn sẽ dẫn đến tình trạng không kiểm soát được pheromone. Việc này nói nặng thì không nặng, nhưng cũng không được xem thường. Nó có thể gây ra kì phát tình đột ngột."

"Phát tình đột ngột?"

"Đúng vậy, có thể hiểu là pheromone không được kiểm soát mà thả ra quá nhiều, dẫn đến cơ thể sẽ bị ảnh hưởng, tạo ra kì phát tình thụ động."

Phùng lão gia nghiêm túc nghe, sau đó vội hỏi. "Vậy thì có cách nào điều trị không?"

Bác sĩ thở dài. "Chính vì thế nên tôi mới hỏi bệnh nhân có bạn đời hay không. Có vẻ bệnh nhân là omega chưa được đánh dấu, vậy thì hơi rắc rối. Hiện giờ vẫn chưa có thuốc trị được triệu chứng này. Đa số những omega mắc phải đều phải có bạn đời ở bên cạnh chăm sóc. Pheromone của alpha có công hiệu rất lớn trong việc trấn an cảm xúc của omega, pheromone cũng sẽ ổn định hơn rất nhiều.."

-

Phùng Ninh mơ màng tỉnh dậy.

Trước mắt cậu là một không gian xa lạ, trần nhà và tường đều sơn màu trắng, tạo cảm giác rất không thoải mái. Cậu mất một lúc mới nhận ra mình đang ở bệnh viện. 

"Tiểu thiếu gia, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi." Giang Tiểu Đào tiến đến, mừng rỡ nói.

Phùng Ninh vẫn còn khá choáng, chật vật mở khuôn miệng khô khốc, hỏi. "Em ngủ bao lâu rồi ạ?"

Giang Tiểu Đào chỉnh giường cao lên, sau đó rót một ly nước đút cậu từng muỗng nhỏ. Anh trả lời. "Cậu ngủ gần 10 tiếng, bây giờ là buổi trưa."

Miệng Phùng Ninh đắng chát, cả người đều không có tinh thần. "Diệp... Ba em đâu?"

Giang Tiểu Đào. "Phùng lão gia đi gặp bác sĩ rồi. Đúng rồi, cậu đợi một lát, anh gọi bác sĩ đến kiểm tra."

Anh chỉ vừa đứng lên, Phùng Ninh lại hỏi. "Điện thoại em đâu rồi anh? Em muốn tự mình xem một chút bây giờ là mấy giờ."

Giang Tiểu Đào quay lưng lại với cậu, sắc mặt lập tức căng thẳng. "Đ-Điện thoại cậu, Phùng lão gia nói đã vỡ nát rồi. Cũng may là giữ lại được sim, để vài hôm nữa tôi đem cái mới đến cho cậu."

Anh không thấy được vẻ mặt Phùng Ninh, không biết là cậu có tin cái lí do sứt sẹo này không. Đương lúc Giang Tiểu Đào còn thấp thỏm, anh nghe Phùng Ninh đáp. "Được rồi."

Giang Tiểu Đào âm thầm thở phào. 

Thật ra, trong 10 tiếng Phùng Ninh hôn mê đã có rất nhiều chuyện xảy ra.

Đó chính là scandal không biết từ đâu rơi xuống đầu cậu. Chính anh còn thấy rất bất ngờ, một tài khoản nặc danh đã đăng lên SNS rất nhiều hình ảnh khác nhau của Phùng Ninh, kèm theo đó là những dòng chữ "vạch trần" sự thật.

Những bài viết như sau.

Bài viết 1.

"Tiểu minh tinh mới nổi Phùng Ninh có thật sự là gia thế kiệt xuất? Hay thực chất chỉ là "quy tắc ngầm"? Còn đến tận công ty của kim chủ để níu kéo!!!"

Trong ảnh, Phùng Ninh ôm lấy cổ một người đàn ông ngay giữa đại sảnh một công ty nào đó. Người đàn ông chỉ chụp được phía sau, nhưng Phùng Ninh thì tương đối rõ mặt. Còn có cả một clip ngắn khoảng hai mươi giây, quay lại cảnh này một cách rõ ràng hơn, kèm theo tiếng của cậu. "..Huhu, anh đừng bỏ rơi em, em biết lỗi rồi." Sau đó thì camera rung lắc dữ dội, có vẻ là bị người khác can thiệp.

Bài viết 2.

"Diễn viên trẻ Phùng Ninh luôn tỏ vẻ thanh cao, thực tế lại đi tranh giành kim chủ với người khác!!!"

Lần này ảnh chụp có thể đoán được là bãi đổ xe. Có hai người trong ảnh được làm mờ, người còn lại có góc mặt nghiêng rõ ràng là Phùng Ninh. Trong ảnh, cậu khoác tay người đàn ông, môi nhếch lên đối diện với người còn lại. Vẻ mặt đó không khác gì đang khiêu khích đối phương.

Bài viết 3.

"Tiểu thịt tươi Phùng Ninh luôn đứng top 1 những omega sáng giá thực chất lại có nhân cách tồi tệ, hết dùng vũ lực với người khác lại chính miệng thừa nhận lên giường với kim chủ?"

Bài viết bao gồm một file ghi âm và một video.

Video khá tối, trong clip Phùng Ninh đang giơ nắm đấm tấn công một người đàn ông. Cảnh ở đó rất hỗn loạn, mọi người tụ tập rất nhiều, camera cũng rung lắc rồi kết thúc.

File ghi âm có tiếng nói của 2 người. Giọng nói người nọ đã qua xử lí, không phân biệt ra nam hay nữ, ngược lại giọng Phùng Ninh lại vô cùng rõ ràng, còn danh tính vị kim chủ bí ẩn kia lại được thay bằng tiếng beep. 

"Chẳng phải là *beep* đây sao? Cậu làm sao mà xuất hiện được ở đây vậy?"

"Anh làm thế nào để vào đây thì tôi cũng làm giống như thế ấy."

 "Vậy chắc hẳn cậu đến đây với chủ tịch *beep* đi? Anh ấy đâu, làm sao lại để cậu một mình như vậy?"

"Hiếu kì như thế thì anh đi tìm *beep* mà hỏi."

"Cậu nghĩ mình là ai mà lại dám gọi cả tên lẫn họ của anh ấy như vậy?"

"Là người trèo được lên giường của *beep*, hài lòng chưa?"

Đối với những quả phốt ngay trước mắt, đa số cư dân mạng đều phản ứng không mấy khả quan. Họ nói rằng lâu nay đã bị khuôn mặt thanh lãnh, đáng yêu của Phùng Ninh lừa. Một số thì đòi thoát fan, cất gọn poster vào một góc. Có cả những thành phần tiêu cực hơn, dùng những lời lẽ rất nặng nề để công kích cậu, mắng cậu rẻ tiền lại giả vờ thanh cao, trông thì non nớt nhưng không biết đã qua tay bao nhiêu kim chủ.

Còn lại bộ phận fan trung thành của Phùng Ninh từ đầu đến cuối đều giữ im lặng trước miệng lưỡi anti, lựa chọn tin tưởng, nói sẽ đợi đích thân cậu và công ty lên tiếng.

Trong khi đó, vì sự cố khá lớn, Gia Đằng vẫn đang họp với bộ phận truyền thông để tìm cách xử lí.

Nhưng cũng may trước giờ Phùng Ninh khá kín tiếng, phóng viên không tra được địa chỉ nhà của cậu. Nếu thật sự tra ra, chỉ e rằng ngay cả lối vào của khu cũng không có cửa đặt chân đến. Một khi đám phóng viên biết cậu ở trong bệnh viện, mọi chuyện sẽ lại càng phiền phức.

Giang Tiểu Đào sợ Phùng Ninh đọc được tin tức, lại nghĩ bậy nghĩ bạ, nhất là khi cả thân thể và tinh thần của Phùng Ninh đều đang trong tình trạng rất xấu. 

Giang Tiểu Đào dém lại chăn giúp Phùng Ninh rồi ra ngoài. Vừa ra cửa thì gặp Phùng lão gia đi đến. Anh đứng lại chào hỏi. "Chủ tịch đến rồi sao? Tiểu Ninh đã tỉnh rồi, ngài vào nói chuyện với cậu ấy đi, cháu đi gọi bác sĩ đến."

Phùng lão gia vỗ lên vai anh, bảo. "Không cần gọi. Ta có chuyện cần nói với Phùng Ninh, cậu cứ về trước đi."

Giang Tiểu Đào gật đầu. "Vậy cháu đến công ty đây ạ. Buổi chiều cháu lại đến." Nói rồi anh lại dùng khẩu hình miệng. "Chủ tịch, xin đừng nói gì với cậu ấy."

Phùng lão gia khoát tay ra hiệu rồi mở cửa đi vào.

Phùng Ninh nghe thấy tiếng mở cửa, theo phản xạ quay đầu, nhìn thấy Phùng lão gia. Bỗng dưng bao nhiêu tủi thân, ủy khuất đều ùn ùn kéo đến. Cậu tận lực không để nước mắt chảy ra, giọng như muốn vỡ òa. "Ba! Ba.."

Phùng Ninh giang hai tay ra đòi được ôm, Phùng lão gia xót con, vội bước nhanh đến bên giường ôm lấy người nọ không ngừng an ủi. "Bảo bối của ba, đừng khóc."

Thật ra Phùng Ninh không khóc, chỉ là mắt mũi đều ửng hồng, miệng mếu rất đáng thương. Phùng lão gia giống như hồi cậu còn nhỏ, kiên nhẫn dỗ một hồi mới ngồi xuống ghế. Ông nói sơ qua bệnh tình của cậu rồi nghiêm nghị hỏi.

"Con nói cho ba biết, có phải Diệp Hằng làm con ra nông nỗi thế này không? Con không cần sợ, ba ba nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con."

Phùng Ninh mím môi cúi đầu, mỗi lần căng thẳng cậu đều có thói quen xoắn xuýt hai ngón cái với nhau. Phùng lão gia thấy cậu không nói, tức giận lên giọng. "Đến giờ phút này mà con vẫn còn muốn bao che cho nó? Từ đầu ba đã nói thế nào với con, họ Diệp kia không phải người tốt lành gì, con lại khăng khăng cãi lại. Bây giờ đã sáng mắt chưa?"

Phùng Ninh nắm lấy tay ông, nói. "Ba, không phải. Ba hiểu lầm rồi, vết thương trên chân là con làm vỡ ly vô tình đạp trúng."

"Vậy còn đêm hôm hai giờ sáng, con gọi cho ông già này đến một nơi cách biệt thự của họ Diệp kia 2,5km thì sao? Con có biết là lúc ông già này nhìn thấy con nằm ngất xỉu trên đất đã có tâm trạng gì hay không?"

"Ba..."

"Con đừng nói gì nữa, ta đã quyết định rồi." Phùng lão gia gọi thư kí, người nọ liền đem vào một tờ giấy rồi ra ngoài. Phùng lão gia đưa cho Phùng Ninh, nói. "Đây là giấy ly hôn đơn phương. Ba đã chuẩn bị hết rồi, chỉ cần con kí vào, Phùng gia chúng ta sẽ không còn bất kì liên quan nào với Diệp gia nữa. Món ân tình năm xưa coi như nhà mình đã trả đủ."

Phùng Ninh cầm tờ giấy trên tay, hai chữ "LY HÔN" đâm đau mắt cậu, trong lòng lại dâng lên sự chua xót không nói nên lời.

Bởi vì sự ưu thế gần như tuyệt đối của alpha đối với omega, hôn nhân giữa hai giới tính này lúc nào cũng sinh ra sự bất công. Cho nên chính phủ đã ra những điều luật để bảo vệ quyền lợi trong hôn nhân cho omega. Chẳng hạn như, omega có quyền đơn phương ly hôn mà không cần có chữ kí của bạn đời. Chỉ cần có giấy giám định thương tích do bạo hành hoặc là chứng cứ ngoại tình, omega sẽ lập tức được chấp thận ly hôn vô điều kiện.

Sắc mặt Phùng Ninh tái nhợt, miệng hé mở nhưng lại không thể nói ra một lời nào. Phùng lão gia đau lòng, nắm lấy tay cậu, giọng cũng dịu đi. "Tiểu Ninh, chúng ta đừng dính dáng gì đến nhà họ Diệp nữa được không? Chỉ cần con đặt bút kí vào tờ giấy này, sau này chúng ta cũng không cần ở đây nữa. Ba và con sang Mỹ định cư, chúng ta bắt đầu lại một cuộc sống mới."

Phùng Ninh nhắm mắt lại, rút tay khỏi tay Phùng lão gia, quay mặt sang hướng khác. "Ba, chuyện này con sẽ từ từ suy nghĩ. Ba về trước đi ạ, con muốn ở một mình."

Phùng lão gia thở dài, biết là cậu không thể nào tiếp nhận nhanh như vậy, ông đứng dậy. "Được rồi, con nghỉ ngơi đi."

Phùng lão gia đi rồi, Phùng Ninh cũng không có thật sự nghỉ ngơi. Ánh mắt cậu hướng ra ngoài cửa sổ, tay siết chặt một góc của tờ giấy, cứ như vậy ngẩn người rất lâu.










Khúc mắc giữa hai người đâu phải một hai câu là có thể giải quyết.

Mọi người cho anh Hằng thời gian, ảnh tâm cơ, ảnh có hào quang của nam chính, ảnh sẽ đem từng chuyện một xử lý sạch sẽ. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info