ZingTruyen.Info

Dam Chua Hoan Mat Trang Co Dep Khong Anh Heni

Lần đầu tiên Tô Kỷ gặp Diệp Hằng là vào một mùa hè oi bức.

Lúc đó Tô Kỷ mới vào nghề, khuôn mặt đẹp và diễn xuất tự nhiên. Chỉ tiếc rằng y không có gia thế, bị bắt nạt và cướp vai thường xuyên. Một thời gian rất dài gần như Tô Kỷ không có phim để đóng.

Y khi ấy hãy còn chưa gia nhập Gia Đằng, đang đầu quân cho một công ty tầm trung. Công ty thấy Tô Kỷ liên tục casting thất bại thì ngầm ra lệnh cho người đại diện ép buộc y đi tìm kim chủ.

Tô Kỷ bị chuốc thuốc, đưa vào khách sạn. Toàn thân y nóng bừng, đập bình hoa vào đầu vị kim chủ rồi vội vã chạy ra ngoài.

Y nhấn nút thang máy. Thang máy mất một lúc mới mở ra, y vừa nhấc chân đi vào thì gáy bị người túm lại. Vị kim chủ nói với người bên trong. "Xin lỗi, chúng tôi không đi."

Quần áo Tô Kỷ xộc xệch, mắt mũi đều ửng hồng, y nhìn thang máy từ từ khép lại. Tựa như ánh sáng của hi vọng dần dần lụi tàn, lòng y cũng càng ngày càng tuyệt vọng và ghê sợ lòng người.

Giữa lúc Tô Kỷ đã buông xuôi, định mặc kệ vị kim chủ lôi mình đi thì y nhìn thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng chặn thang máy lại. Một người đàn ông thon gầy đeo mắt kính cận nói. "Xin lỗi ngài nhưng tôi thấy hình như cậu ấy đang muốn đi."

Vị kim chủ bóp lấy cổ Tô Kỷ, tức giận nói. "Cậu là ai mà dám xen vào chuyện của tôi đấy hả?"

Người nọ vẫn giữ vẻ mặt vô cảm. "Tôi là thư ký của Diệp tổng - tập đoàn Diệp Thị."

Lúc bấy giờ, Tô Kỷ mới để ý trong thang máy vẫn còn một người khác. Anh tựa hồ rất nhàm chán, chốc chốc lại đưa cổ tay đeo đồng hồ lên xem giờ, giống như mọi chuyện ngoài này đều không thể thu hút sự chú ý của anh.

Vị kim chủ nghe nói đến Diệp Thị liền biến sắc, buông tay Tô Kỷ ra rồi bỏ đi.

Tô Kỷ vội chỉnh trang cho tốt rồi bước vào thang máy, cảm ơn người nhìn có vẻ dễ nói chuyện hơn. "Cảm, cảm ơn anh đã cứu tôi."

Người nọ đẩy gọng kính, trả lời. "Người cậu nên cảm ơn là Diệp tổng. Giải vây cho cậu là chỉ thị của ngài ấy."

Tô Kỷ cắn môi nhìn qua. Người được gọi là Diệp tổng từ đầu đến cuối vẫn toát ra khí chất lạnh lùng xa cách, cũng không vì mình được gọi tên mà quay đầu. Y nhìn góc nghiêng sắc bén của anh, có hơi sợ sệt mà nói. "D-Diệp tổng, cảm ơn ngài."

Diệp Hằng liếc mắt qua, không lâu sau lại dời mắt, gật nhẹ đầu coi như đáp lời.

Đúng lúc này Tô Kỷ thấy cả người nóng rang khó chịu, trong lòng như có một ngọn lửa đang bùng lên, cháy lan ra khắp cơ thể. Y là beta, không thể nào lại phát tình. Tô Kỷ nhận ra thuốc đang bắt đầu phát huy tác dụng.

Y cố hết sức trấn tĩnh, không để hai người kia nhìn ra cái gì. Thang máy mở ra, Hai người đồng loạt rời khỏi, Tô Kỷ nhìn thang máy khép lại. Khác với khi nãy, bỗng dưng y lại có một xúc cảm mãnh liệt, thôi thúc mình tiến đến giữ lấy bóng lưng cao lớn của người kia.

Tô Kỷ nghĩ đến, Diệp Hằng bây giờ chính là cọng rơm duy nhất cứu mạng mình. Nếu bây giờ trở về, y sẽ mất hết tất cả mọi thứ mà mình dốc lòng theo đuổi.

Tô Kỷ gấp gáp chạy đến chỗ Diệp Hằng, nắm lấy góc âu phục của anh, ánh mắt tha thiết lại đáng thương. "Diệp tổng, em...em có thể theo ngài được không?"

Lâm Hòa nhìn y khá ngạc nhiên, còn Diệp Hằng lại nhíu nhẹ đầu mày, anh đánh mắt nhìn một lượt rồi lạnh nhạt trả lời. "Tôi không cần người bị ép buộc phải làm chuyện này."

Tô Kỷ vẫn níu lấy áo anh không buông, y lắc đầu. "Không, không phải. Em tình nguyện, em thật sự muốn đi theo ngài."

Diệp Hằng nhìn vào khuôn mặt Tô Kỷ, có một hình ảnh khác chồng chéo lên nhau khiến đôi mắt y trở nên rất quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó trong kí ức, nhưng không thể nào nhớ ra nổi. Đôi mắt kia bỗng nhiên làm Diệp Hằng mềm lòng, anh im lặng rất lâu, đến nỗi trán Tô Kỷ đổ đầy mồ hôi, mới nhả ra một chữ. "Được."

Sau đó, Tô Kỷ chỉ kịp ghi lại số điện thoại cho Lâm Hòa rồi hai người đi mất, có vẻ như rất bận. Y một mình đi đến bệnh viện, truyền nước biển mất hai ngày.

Nửa tháng sau, Lâm Hòa đã đến gặp Tô Kỷ và đem theo một bản hợp đồng bao dưỡng, thời hạn là 2 năm.

Diệp Hằng không phải là một kim chủ ôn nhu nhưng chắc chắn là một kim chủ hào phóng. Anh cho cậu hẳn một chiếc xe ô tô và một căn chung cư dù chưa gặp lại sau đó.

Nhờ có Diệp Hằng mà Tô Kỷ phất lên như diều gặp gió, chẳng những được Gia Đằng chiêu mộ mà còn có rất nhiều kịch bản được gửi tới.

Tô Kỷ dọn vào chung cư anh mua. Mọi thứ đều trống rỗng, không hề có hơi thở của người sống.

Tô Kỷ ra sức tân trang, mua rất nhiều đồ dùng, mục đích chính là để anh thấy ấm cúng và gần gũi như đang ở nhà của mình.

Diệp Hằng không thích ăn cơm ở ngoài. Tô Kỷ học cách nấu.

Diệp Hằng không thích người nóng nảy, khó chiều chuộng. Tô Kỷ trước sau đều ngoan ngoãn nghe lời.

Ở với anh, Tô Kỷ luôn tận lực hạ thấp cái tôi của bản thân, dành tất cả sự dịu dàng và săn sóc của mình cho anh.

Vậy mà, Diệp Hằng chưa một lần để ý.

Một tháng anh chỉ đến nhiều nhất 2 lần, cũng chưa từng ngủ lại.

Chỉ duy nhất một lần.

Hôm đó Diệp Hằng đến, nhưng vô cùng mệt mỏi. Lúc bấy giờ anh vẫn chưa nhậm chức chủ tịch, bị những cổ đông chèn ép đủ đường. Anh không kịp đợi Tô Kỷ nấu xong bữa cơm đã nằm lên giường ngủ thiếp đi.

Tô Kỷ vào gọi Diệp Hằng ăn cơm thì bắt gặp cảnh ấy. Đó cũng là lần đầu tiên y thấy được dáng vẻ khi ngủ của anh.

Tô Kỷ nằm trên giường, gối đầu lên tay, đối diện với anh. Y cứ nhìn đến tận khuya, đến khi tay tê dại không còn cảm giác. Khuôn mặt Diệp Hằng trong bóng tối trở nên ôn hòa và gần gũi. Tô Kỷ chạm tay lên má anh, lúc ấy y chợt nhận ra gối nằm của mình đã ướt từ lúc nào. Tô Kỷ không tự chủ được, bật ra tiếng khóc, giọng nói vô cùng nhẹ và bất lực.

"Em đã làm tất cả mọi thứ, tại sao vẫn không thể đổi lấy tình yêu của ngài?"

Rất lâu về sau.

Khi Tô Kỷ chứng kiến Diệp Hằng dung túng tất cả tùy hứng và ngang ngược của Phùng Ninh.

Khi Tô Kỷ bắt gặp ánh mắt cưng chiều và bất lực của Diệp Hằng mỗi khi nhìn Phùng Ninh.

Y cuối cùng cũng hiểu được. 

Thật ra, làm gì có cái gọi là tiêu chuẩn trong tình yêu. Khi đã yêu một người, thì tất cả những tiêu chuẩn bạn đặt ra trước đó đều không còn tồn tại nữa. 

Giới hạn của Tô Kỷ luôn luôn là Diệp Hằng.

Nhưng giới hạn của Diệp Hằng, vĩnh viễn cũng không phải là Tô Kỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info