ZingTruyen.Com

[ĐAM] [HOÀN] - Mặt Trăng Có Đẹp Không Anh? - Heni

Chương 26

asheniee

Phùng Ninh mơ một giấc mơ.

Trong mơ Phùng Ninh 7 tuổi đang ngồi trên sô pha, hai gót chân sưng đỏ, quản gia và người giúp việc thấy cậu khóc, vô cùng đau lòng, nhưng không ai dám lên dỗ. 

Phùng lão gia khi đó còn rất trẻ, khuôn mặt anh tuấn ôn hòa. Ông đặt xuống dưới chân Phùng Ninh một đôi giày mới, mỗi một đường nét đều rất tinh xảo. 

Tiểu Ninh Ninh khóc còn to hơn, giọng ngọng nghịu. "Ba ba, hông chịu huhu. Con muốn giày kia."

Thật ra thì vào sinh nhật 6 tuổi, Phùng lão gia đã đích thân thiết kế cho Phùng Ninh một đôi giày. Cậu vô cùng thích, suốt một năm liền chỉ mang nó trên chân.

Nhưng Tiểu Ninh Ninh sang một năm thì lớn hơn rất nhiều, chân cũng to ra. Cậu vẫn bướng bỉnh mang nó. Giấu được một thời gian thì chân Tiểu Ninh Ninh bắt đầu bị tróc da, Phùng lão gia phát hiện, tức giận liền đem đôi giày đi bỏ.

Phùng lão gia ngồi xổm xuống, đích thân mang đôi giày mới vào chân cậu. 

"Tiểu Ninh xem ba ba đã mua cho con đôi mới này, đẹp hơn đôi kia rất nhiều."

Tiểu Ninh Ninh khóc thút thít nhìn xuống chân mình. Thật ra đôi giày mới ba ba mua cho cậu cũng rất đẹp, nhưng mà.."Giày cũ..giày cũ là ba ba làm cho con huhu. Con chỉ thích nó thôi."

Phùng lão gia lúc ấy đã nói. "Ba chỉ mong Tiểu Ninh của ba mỗi ngày đều vui vẻ. So với để con đi một đôi giày cũ con vô cùng thích nhưng lại làm con bị thương, thì ba sẽ chọn một đôi giày phù hợp, làm cho con thấy thoải mái. Giày đã hư rồi thì bỏ đi. Đôi lúc con phải học cách từ bỏ những thứ không thuộc về mình, vì cuộc sống này không phải lúc nào cũng như con muốn."

Phùng Ninh trong vô thức đã khóc, nước mắt ướt hết gối nằm. Cậu mơ hồ cảm thấy mí mắt rất ngứa, giống như được ai đó hôn lên. Sau đó toàn thân được vây trong một nguồn nhiệt ấm áp. 

Phùng Ninh lại mơ một giấc mơ khác, lần này cậu nhìn thấy Tô Kỷ nắm tay Diệp Hằng đi mất. Phùng Ninh sợ hãi gọi tên anh, anh một lần cũng không hề quay đầu lại. 

Phùng Ninh giật mình thức giấc, trong dư âm còn sót lại, cậu cảm giác đã có người nắm lấy tay mình và dùng giọng nói dịu dàng trấn an. "Tôi ở đây."

Phùng Ninh nhấc tay lên nhìn, phát hiện truyền dịch đã được mang đi, trên mu bàn tay dán một miếng băng urgo, dưới chân cũng được thay băng mới, vết quấn rất quen thuộc, là của Diệp Hằng làm.

Phùng Ninh thức giấc chỉ có một mình trong phòng, bất giác thấy hoảng hốt và bất an. Cậu khoác vội một chiếc cardigan rồi mở cửa ra ngoài. 

Phùng Ninh khẽ gọi. "Diệp Hằng, anh ở đâu?"

Cậu xỏ vào chân đôi dép bông rồi xuống lầu. Chỉ vừa đi được nửa cầu thang, Phùng Ninh phát hiện Diệp Hằng đang nhận điện thoại. Cậu dừng bước đứng đó, nghe anh nói vào điện thoại. "Chú cứ nói là tôi bận việc. Đừng cho cậu ta vào."

Đối phương nói gì đó, Diệp Hằng im lặng nghe, sau đó đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa nói. "Thôi được, tôi ra ngay, chú bảo cậu ta đứng đó đi, tuyệt đối không để cậu ta vào."

Phùng Ninh vội nấp vào góc khuất, sau khi Diệp Hằng ra cửa mới xuống lầu, đi phía sau anh. 

Phùng Ninh ra đến cổng lớn biệt thự thì phát hiện Diệp Hằng và Tô Kỷ đang đứng ở phía ngoài. Cậu liền đi vào nhà canh gác của bảo vệ.

Bác bảo vệ đang ngồi, thấy cậu đi vào thì chào hỏi. "Chào thiếu gia, có chuyện gì không?"

Bác là bảo vệ gác cổng của biệt thự nhà Diệp Hằng. Bình thường hai người có quan hệ rất tốt, Phùng Ninh còn thường xuyên lén đem đồ ăn và đưa thêm tiền cho ông.  

Nhà canh gác không to không nhỏ, để được một chiếc bàn và hai chiếc ghế. Phùng Ninh ngồi xuống ghế. Tầm nhìn vừa vặn nhìn thẳng vào chỗ hai người kia đang đứng. Diệp Hằng đứng quay lưng với cậu, chỉ thấy bóng lưng anh cao lớn, đổ dài dưới ánh đèn đường, che luôn cả Tô Kỷ, khoảng cách tầm 10m, không rõ hai người đang nói gì.

Bác bảo vệ đang mở radio. Tiếng radio rè rè vang lên trong một đêm mùa đông vắng lặng như tờ.

Không thể cứ ngồi im mãi mà không nói gì, Phùng Ninh đành tìm một cái cớ. "Cho cháu ngồi đợi một chút ạ. Khi nào Diệp Hằng vào cháu sẽ vào theo."

Bác bảo vệ gật đầu. "Chà, vợ chồng son tình cảm đúng là tốt nhỉ."

Phùng Ninh vẫn chăm chú nhìn hai người ở phía xa, hỏi ông. "Người bên cạnh anh ấy lúc đến có nói gì không ạ?" 

"Là cái cậu mặt mũi xinh xắn kia đấy à? Cậu ấy đã đến được nửa tiếng rồi, cứ khăng khăng đòi gặp cậu Diệp. Cậu Diệp nói không gặp nhưng cậu bé kia vẫn nhất quyết không đi, cậu ấy còn nói có chuyện rất quan trọng tìm cậu Diệp, không gặp được sẽ không quay về. Tôi thấy cậu Diệp cũng lưỡng lự một lúc lâu mới đồng ý."

Phùng Ninh ngồi đó, ánh mắt đã nguội lạnh đi rất nhiều, chỉ hờ hững đáp. "Thế ạ."

Phía bên này, Diệp Hằng hai tay đút vào túi quần, lạnh lùng nhìn Tô Kỷ. Anh mặc một chiếc áo thun cọc tay màu đen, quần dài rộng màu xám, chân đi đôi dép lê trong nhà, tóc rũ xuống trước trán. Thời trang trên người Diệp Hằng không hề phù hợp với thời tiết đầu đông rét lạnh, vậy mà lưng anh vẫn thẳng tấp. Ăn mặc thoải mái như vậy, trông anh như trẻ ra rất nhiều, là một dáng vẻ mà Tô Kỷ chưa từng nhìn thấy.

Anh hỏi. "Có chuyện gì?"

Tô Kỷ vì đứng chờ mà toàn thân lạnh cóng, cậu nói. "Có thể cho em vào nhà ngài nói chuyện một chút được không?"

"Trong nhà đang có người bệnh, không tiện tiếp khách."

Tô Kỷ thấy anh đối xử với mình lạnh lùng vô cảm, y tủi thân lại không có chỗ xả, mắt đỏ lên. "Ngài làm sao lại tàn nhẫn với em như vậy?"

Diệp Hằng nhíu mày, một bộ dáng hết kiên nhẫn, một tay anh vẫn đút túi quần, tay kia nâng lên bóp lấy cằm Tô Kỷ. 

Bên này căng thẳng là như vậy, nhưng dưới góc nhìn của Phùng Ninh chỉ thấy được bóng lưng Diệp Hằng, nhìn như anh đang nâng cằm Tô Kỷ lên, rồi khom người hôn xuống. Cậu bàng hoàng lỡ tay gạt đổ ly trà, tay cũng theo đó mà run rẩy mất kiểm soát.

Bác bảo vệ hết hồn hỏi cậu. "Thiếu gia, cậu làm sao vậy? Không khỏe sao?"

Phùng Ninh không nghe rõ ông hỏi cái gì, chỉ theo bản năng mà trả lời. "Cháu, cháu không sao."

Giữa lúc ấy, radio của bác bảo vệ vẫn vang lên đều đều, tiếng nói của cô phát thanh vô cùng truyền cảm và êm tai.

"Hôm nay là ngày tuyết đầu mùa. Tôi được nghe kể rằng, nếu bạn ước gì đó trong hôm nay, thì điều ước của bạn sẽ thành hiện thực. Còn nữa, tất cả những lời nói dối trong ngày này đều sẽ được tha thứ, ngay cả khi bạn lừa gạt người thân yêu nhất..."

Phùng Ninh chẳng còn nghe được gì ngoài tiếng ù ù vang vọng. Trong đầu cậu bây giờ chỉ đọng lại hình ảnh hai người hôn nhau dưới trời mùa đông. Cảnh kia cậu đã từng thấy trong phim hàng ngàn lần, lúc trước cậu thấy nó lãng mạn bao nhiêu thì bây giờ lại châm chọc bấy nhiêu.

Phùng Ninh không muốn ở lại thêm một chút nào nữa, cậu đứng lên, chạy ra ngoài, đi về phía ngược hướng với họ.

Tiếng radio vẫn đang phát. "... Nếu bạn tỏ tình với ai đó hoặc ở cạnh họ trong ngày tuyết đầu mùa, hai bạn sẽ bên nhau mãi mãi. Ngay cả khi bạn không ở bên ai đó, ngày tuyết đầu mùa cũng sẽ khiến bạn có tâm trạng tốt hơn..."

Phùng Ninh không biết mình rời khỏi biệt thự như thế nào, trong lòng cậu chỉ muốn thoát khỏi nơi đó thật nhanh, bất giác chân cũng tự động chạy. 

Đến khi Phùng Ninh ngừng lại đã thấy mình đứng trước một ngôi biệt thự xa lạ. Khu cậu và Diệp Hằng sống là khu chỉ dành cho trâm anh thế phiệt, hầu hết kiểu kiến trúc mỗi nhà đều giống nhau. Trên một con đường sẽ có rất nhiều biệt thự, mỗi con đường như vậy lại chia ra rất nhiều ngả, tựa như một mê cung rộng lớn. 2 giờ sáng, cả con đường không một bóng người, yên tĩnh vô cùng.

Phùng Ninh tạm thời dừng lại, chân ngay lập tức truyền đến cảm giác đau rát như cắt vào da thịt. Cậu nhíu mày cởi đôi dép bông ra nhìn, phát hiện băng gạc thấm đỏ lòng bàn chân, máu còn lan ra dính trên dép. Đôi dép bông dính phải máu và đất rất dơ bẩn, còn bị rách một vết lớn ở quai dép, Phùng Ninh ghét bỏ vứt mạnh vào gốc cây, lớn tiếng. 

"Cả mày cũng muốn chống đối tao đúng không?"

Sau đó, Phùng Ninh mặc kệ vết thương, chân trần dẫm lên mặt đường lạnh giá. Nếu đã quyết tâm thoát khỏi Diệp Hằng thì đầu tiên phải trốn được sự tìm kiếm của anh. Cậu cố tình đi rất lâu, rẽ qua rất nhiều con đường trong khu biệt thự.

Không biết qua bao lâu, tuyết rơi dày đặc đến nỗi sắp phủ kín mặt đất. Phùng Ninh ngừng lại, rét lạnh đến run cầm cập, mười đầu ngón tay và chân đều cóng đến mức ửng đỏ, tê nhức. Chân gần như đã mất cảm giác, băng gạc trở nên dơ bẩn, thấm đầy máu, đất và cả những bông tuyết. Lúc đi cậu không kịp mặc đồ giữ ấm, chỉ khoác tạm chiếc cardigan bằng len mỏng bên ngoài bộ pijama, may là vẫn mang theo điện thoại.

Phùng Ninh đứng tựa vào một gốc cây, thái dương đau nhức, cả người vừa nóng vừa lạnh. Cậu lôi điện thoại từ túi áo ra, quay số. Thời gian chờ đợi, cậu không còn sức đứng, đành ngồi sụp xuống, tì trán vào thân cây. Đầu bên kia bắt máy, Phùng Ninh nghe được giọng nói quen thuộc, suýt chút nữa đã trào nước mắt, vội trấn tỉnh trả lời.

"Ba, ba đến đón con với."

"Không ạ, con không ở trong nhà."

Nói rồi cậu nhìn xung quanh để tìm địa chỉ, sau khi nhìn thấy số trên cổng biệt thự đối diện thì nói vào điện thoại. "Ba đến khu D, biệt thự số 64..."

Chỉ mới nói được một nửa, Phùng Ninh thấy trời đất quay cuồng, giữa tiếng gọi gấp gáp của Phùng lão gia mà ngất đi, điện thoại văng ra một góc, màn hình vỡ nát.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com