ZingTruyen.Info

Dam Chua Hoan Mat Trang Co Dep Khong Anh Heni

Phùng Ninh tỉnh lại nhìn thấy mình đang nằm trên giường, mũi nghẹt tịt, chỉ có thể hé miệng hít thở. Cậu thấy cánh tay mình rất mỏi nên định thử nhấc lên thì thấy kim đang ghim vào mạch máu để truyền dịch.

Phùng Ninh định rướn người dậy thì đúng lúc Diệp Hằng cầm một ly nước đi vào. Anh vội bước nhanh đến, đặt ly trên tủ đầu giường rồi đỡ cậu ngồi tựa vào đầu giường.

Diệp Hằng vuốt tóc cậu sang một bên, chạm vào trán trơn bóng. Thấy cậu đã bớt sốt, anh nhẹ nhàng thở ra, hỏi. "Có khó chịu chỗ nào không?"

Phùng Ninh mệt mỏi hít hít mũi, lắc đầu, sau đó lại hỏi. "Em làm sao vậy?"

Diệp Hằng vừa bưng ly nước nóng đến vừa trả lời. "Bác sĩ nói em bị cảm mạo và kiệt sức. Nghỉ ngơi hai ngày là khỏe. Uống cái này đi."

Phùng Ninh bị nghẹt mũi, không ngửi được mùi gì, chỉ thấy nước trong ly có màu nâu đỏ, còn đang bốc hơi nghi ngút. Diệp Hằng thấy được ánh mắt cậu, cất giọng giải thích. "Là trà gường. Uống vào sẽ mau khỏi bệnh."

Phùng Ninh kén chọn, ghét những vị khó nuốt. Cậu chống đối một hồi vẫn là bị sự nghiêm khắc của Diệp Hằng đánh bại. Vị của trà gừng tuy thanh ngọt nhưng rất cay, Phùng Ninh chỉ mới uống một ngụm đã muốn phun ra. Diệp Hằng tàn nhẫn ép cậu uống hết mới hài lòng đem ly đi cất.

Diệp Hằng ngồi xuống bên giường. Anh nhạy cảm ngửi được một chút pheromone của alpha khác còn sót lại trên người Phùng Ninh. Pheromone này mùi tương đồng với pheromone trong quá khứ, vì nó mà xém chút anh đã cường bạo Phùng Ninh.

Anh lại liên tưởng đến hình ảnh lúc sáng, một alpha lạ mặt đi cạnh Phùng Ninh, tuy không thấy rõ mặt nhưng hình dáng so với alpha lúc nãy ôm cậu rất giống nhau. Nhìn vào hành động và ánh mắt người nọ nhìn Phùng Ninh, với sự từng trải của mình, Diệp Hằng dễ dàng đoán được alpha kia có ý gì với omega của anh.

Diệp Hằng nắm lấy tay không truyền dịch của Phùng Ninh, lời nói ra cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể. "Ninh Ninh, tôi biết bây giờ em rất mệt. Yên tâm, những chuyện khác tôi sẽ điều tra thay em, nhưng có chuyện này tôi nhất định phải nói."

Phùng Ninh dựa vào đầu giường, rũ mắt chơi đùa ngón tay của anh, hỏi. "Chuyện gì vậy anh?"

Diệp Hằng hiểu rõ Phùng Ninh, nhìn cậu mềm mại lại ngoan ngoãn thế thôi, nhưng thật ra tính cách lại rất ương bướng, là điển hình của một tiểu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ. Anh chỉ có thể cố gắng thể hiện quan điểm của mình một cách đơn giản nhất, tránh cho cậu lại nghĩ ngợi lung tung.

"Tôi biết em sẽ không thích nghe, nhưng có vài chuyện không thể không dặn dò. Hiện giờ em là omega đã kết hôn, khi tiếp xúc với alpha khác vẫn nên giữ khoảng cách một chút."

Phùng Ninh ngước mắt, hỏi. "Anh không tin em?"

"Không phải là không tin em, mà là không thể không đề phòng những alpha kia. Bản thân tôi cũng là alpha, tôi biết rất rõ trong lòng họ nghĩ gì."

Phùng Ninh nghe thấy bỗng dưng rất uất ức. Cậu làm gì có alpha nào khác ngoài Diệp Hằng? Huống hồ, không phải anh cũng gặp gỡ omega khác đó sao, dựa vào cái gì mà muốn kiểm soát cậu?

Hai mắt Phùng Ninh đỏ hoe, hai tay đặt lên bụng xoắn xít vào nhau, dằn xéo đầu ngón tay đến trắng bệch. Cậu vừa nhìn anh vừa hỏi. "Vậy còn anh, chẳng phải anh cũng là alpha đã kết hôn sao? Làm sao lại cùng omega khác qua lại?"

Diệp Hằng cau mày, sắc mặt tối đi. "Em nói cái gì?"

Phùng Ninh nhớ lại cảnh tượng lúc sáng, lại nhớ đến dấu vết mờ ám trên cổ Tô Kỷ, khó có thể không liên tưởng đến một số chuyện xảy ra khi hai người ở trên xe.

Mắt Phùng Ninh rưng rưng như sắp khóc, giọng nghèn nghẹn ở cổ, nói ra không có bao nhiêu sức lực. "Chính mắt em nhìn thấy Tô Kỷ bước xuống từ xe của anh. Sau đó em đã gọi đến hỏi, nhưng anh lại nói mình ở công ty. Tại sao lại che giấu em?"

Diệp Hằng vội ôm chặt lấy Phùng Ninh, tay vuốt lên lưng cậu. "Không phải Ninh Ninh, em nghe tôi nói. Thật ra đúng là lúc sáng tôi có gặp Tô Kỷ, bởi vì thấy cậu ấy đứng đợi xe rất tội nghiệp nên mới tiện đường đưa cậu ấy đến Gia Đằng. Tôi và cậu ta tuyệt đối không có gì."

Phùng Ninh tức giận dùng tay đấm lên vai Diệp Hằng, vừa khóc vừa kích động nói. "Nói dối! Nói dối! Tại sao anh không chịu hiểu? Vốn dĩ, cái em muốn nghe vào lúc đó chỉ là một lời nói thật từ anh. Anh lại hết lần này đến lần khác đều gạt em!"

Dịch truyền vì tác động quá lớn của Phùng Ninh mà lung lay sắp đổ, Diệp Hằng nâng tay vịnh lại, sau đó nắm lấy hai tay Phùng Ninh, kéo ra khoảng cách nhìn cậu.

"Ninh Ninh, bình tĩnh lại. Những gì tôi nói với em đều là sự thật."

Phùng Ninh lau nước mắt, sắc mặt tiều tụy. "Sự thật của anh chiếm bao nhiêu phần trăm trong những lời dối trá kia? Những câu hỏi em hỏi anh, bao nhiêu câu anh trả lời thật lòng? Anh đang sợ em hiểu lầm hay sợ em phát hiện? Từ đầu đến cuối, anh chưa từng tin tưởng lòng tin mà em dành cho anh. Trong cuộc hôn nhân này, em phô bày mọi thứ mình có cho anh thấy, để anh tin tưởng em là thật lòng. Còn anh thì sao? Ngoài cái tên Diệp Hằng ra thì anh cho em biết cái gì? Đều không có! Đến cả người tình cũ của chồng em còn phải nghe từ chính miệng người đó xác nhận."

Phùng Ninh nói dứt câu thì ho khan, hai tay phải chống bên người mới không ngã xuống. Mũi cậu đặc nghẹt không thể thở bình thường, miệng phải vừa ho vừa hít thở, dáng vẻ chật vật vô cùng.

Diệp Hằng vội vuốt lưng xoa dịu cơn ho cho cậu, rồi lại rót một ly nước, đút cậu uống được một chút.

Hai người lặng im không ai nói câu nào. Diệp Hằng đợi Phùng Ninh hòa hoãn cho tốt rồi mới lên tiếng.

"Chuyện của Tô Kỷ là lỗi của tôi, đã không nói cho em biết từ sớm. Còn những chuyện khác, đợi thêm một thời gian nữa, tôi nhất định sẽ đem toàn bộ nói cho em biết. Cho tôi thêm thời gian, được không em?"

Phùng Ninh vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, bờ vai gầy được bọc trong chiếc áo pijama nhạt màu, dáng hình mỏng manh, đơn bạc. Tim Diệp Hằng quặn thắt, anh dịu dàng lau đi nước mắt trên má cậu rồi lại nhịn không được hôn lên lông mi ẩm ướt.

Phùng Ninh im lặng ngồi đó, không phản kháng cũng chẳng buồn đáp lại. Phùng Ninh lẳng lặng tựa vào lòng Diệp Hằng. Nhịp tim anh ngay bên tai cậu, mạnh mẽ vang dội. Phùng Ninh tham luyến hơi ấm và âm thanh tim đập của anh. Trong khoảnh khắc, Phùng Ninh mong mỏi biết bao lồng ngực này, ấm áp này, hương bạc hà này sẽ vĩnh viễn là của cậu.

Nhưng những thứ kia, làm gì có thứ nào có thể cất vào trong áo hay nắm ở trong tay?

Phùng Ninh siết chặt chăn, giọng khàn đặc. "Diệp Hằng, em mệt rồi. Sau này em sẽ không hỏi thêm bất cứ điều gì nữa."

Diệp Hằng không đáp. Tai cậu áp bên ngực anh, nghe thấy tiếng anh thở dài rất nhẹ. 

Phùng Ninh thấy mỗi một hơi thở đều rất nặng nề, cậu khẽ khàng gọi tên anh. "Diệp Hằng."

Anh cũng lặng lẽ đáp lại cậu. "Ừm."

Phùng Ninh kéo ra khoảng cách, dùng ngón tay miêu tả tỉ mỉ mỗi một chi tiết trên khuôn mặt anh, sau đó nghẹn ngào nói. "Diệp Hằng, chúng ta nếu cứ tiếp tục như thế này, chắc chắn sẽ.." Ly hôn thôi.

Hôn nhân vốn dĩ được tạo dựng dựa trên tình cảm và lòng tin lẫn nhau. Hai người chưa cho nhau cảm giác an toàn đã vội vã kết hôn. Tựa như quá trình xây lên một căn nhà. Nếu không có một nền móng vững chắc ngay từ đầu, thì dù là một tác động nhỏ cũng có thể khiến nó sứt mẻ, thậm chí là sụp đổ.

Diệp Hằng như biết rõ câu nói còn bỏ dỡ kia, sắc mặt anh rất tệ, xương quai hàm bạnh ra, ánh mắt trở nên tối tăm. "Em mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Tôi còn một chút việc."

Nói rồi anh đứng lên, chuẩn bị đi ra cửa. Phùng Ninh vẫn ngồi dựa vào giường, yếu ớt nắm lấy tay áo của anh. "Diệp Hằng, hay là chúng ta..."

"Câm miệng."

Diệp Hằng ngay lập tức ngắt lời cậu, rồi lại tức giận giật mạnh tay khỏi tay Phùng Ninh, sải bước dài ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Tay cậu buông thõng xuống giường, kim bị tác động mạnh kéo theo một mảnh da thịt rời ra như sắp rách. Phùng Ninh chẳng màng quan tâm, để máu tí tách nhỏ xuống sàn.

Cậu cuộn mình lại, chôn mặt vào trong chăn, cả người run rẩy mang theo những tiếng nức nở rất nhỏ.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info