ZingTruyen.Info

Dam Chua Hoan Mat Trang Co Dep Khong Anh Heni

Lúc Cao Tân vào phòng thì trông thấy Phùng Ninh đang ngồi co ro vào một góc, áo len thật dày bao lấy cậu nhưng vẫn không giấu được sự run rẩy từ cơ thể. 

Cao Tân đi tới, ngồi xuống cạnh Phùng Ninh, áp tay lên trán cậu. "Tiểu Ninh, em có sao không?"

Phùng Ninh nhíu mày né tránh, sau đó cất giọng, giọng vô cùng yếu và khàn. "Tại sao anh lại ở đây?"

Cao Tân không trả lời, bận xem xét Phùng Ninh từ trên xuống dưới, nhìn thấy khuôn mặt cậu không một chút huyết sắc, tóc vẫn còn ẩm ướt, dưới chân không đi giày, lộ ra băng vải ướt nước pha lẫn một chút màu đỏ nhạt.

Cao Tân không nhìn nổi nữa, cảm thấy lòng đau xót vô cùng, vội cởi áo măng tô khoác vào cho cậu. Sau đó, một tay ôm lấy gáy cậu, một tay kia nâng đùi bế lên.

Phùng Ninh giật mình níu lấy vai Cao Tân, nói. "Anh, anh làm gì vậy?"

Cao Tân nhìn cậu, đáp. "Tôi đưa em đến bệnh viện."

Sau đó Cao Tân nhấc chân bước đi, Phùng Ninh vùng vẫy muốn thoát khỏi, la lớn. "Anh bỏ tôi xuống, anh Đào đã gọi người nhà tôi đến rồi, không cần anh đưa tôi đi."

Cao Tân làm như không nghe thấy, mặc cho cậu kháng cự, vẫn ôm cậu rất chặt bước ra khỏi phòng, bấm thang máy đi xuống.

Thang máy chưa đến, Phùng Ninh không biết làm sao để thoát, đúng lúc đó nhìn thấy Giang Tiểu Đào đi tới. Cậu vội vàng gọi. "Anh Đào, ở đây!"

Giang Tiểu Đào chạy đến, chất vấn Cao Tân. "Anh Cao, anh đang làm gì vậy, mau bỏ Phùng Ninh xuống."

Cao Tân liếc nhìn Giang Tiểu Đào, nói. "Đưa cậu ấy đi bệnh viện. Phùng Ninh đã ra nông nỗi như thế này mà cậu lại bỏ mặt cậu ấy một mình?"

"Đó không phải chuyện mà anh cần lo. Anh Cao hôm nay không có lịch trình sao? Tôi nghĩ tốt nhất anh nên trở lại công việc của mình thì hơn."

Giang Tiểu Đào thấy thang máy mở ra, vươn tay bấm nút đi lên, đồng thời đứng chặn phía trước cửa không cho Cao Tân đi vào. Thang máy đợi một lúc không có người nên tự động đóng lại.

Cao Tân nhíu mày nhìn Giang Tiểu Đào, không nói lời nào đi thẳng qua lối thang bộ. Phùng Ninh bị giằng co, đầu rất choáng váng, cũng không còn sức chống cự, chỉ có thể trông cậy vào Giang Tiểu Đào. "Anh Đào, cứu em."

Giang Tiểu Đào chạy theo, hoảng hốt. "Anh Cao, anh điên rồi sao? Anh mau bỏ Phùng Ninh xuống, tôi đã nói là chuyện Phùng Ninh không cần anh lo rồi mà."

Cao Tân mặt mày nghiêm nghị, ôm Phùng Ninh xuống từng bậc thang. "Vậy để tôi đưa cậu ấy ra xe, anh xem chân cậu ấy thế này làm sao có thể tự mình bước đi được."

Cuối cùng dưới sự kháng cự yếu ớt như muỗi của Phùng Ninh và sự e ngại của Giang Tiểu Đào, Cao Tân kiên trì bế Phùng Ninh xuống 10 tầng, đến bãi đổ xe. 

Phùng Ninh được nhiệt độ cơ thể Cao Tân sưởi ấm không ít, nhưng dường như thân thể đã bắt đầu phát sốt. Cậu nằm trong lòng Cao Tân rơi vào trạng thái nửa hôn mê, mặc dù đầu óc vẫn rõ ràng những gì đang xảy ra nhưng mí mắt lại vô cùng nặng. Phùng Ninh bấm sâu móng tay vào lòng bàn tay mới làm cho mình không bị mất ý thức.

Cậu nghe loáng tháng Cao Tân và Giang Tiểu Đào đang tranh cãi gì đó, sau đó hai người đột nhiên im bặt. Tiếp đó cậu cảm thấy như trời đất đảo lộn, rồi rơi vào một vòng tay khác mang thoang thoảng hương bạc hà. 

Phùng Ninh cố gắng tỉnh táo, mở mắt nhìn. Dưới tầm nhìn của cậu chỉ thấy được chiếc cằm cương nghị và yết hầu của người nọ. Phùng Ninh nhận ra, cảm thấy toàn thân đều được thả lỏng, pheromone đang tỏa ra của người nọ làm cậu thấy vô cùng an tâm.

Phùng Ninh trở mình, vùi mặt vào lòng anh, tay ôm sát cổ anh. "Diệp Hằng, chúng ta về nhà đi."

Sắc mặt lạnh lẽo của Diệp Hằng được hành động ỷ lại của Phùng Ninh làm hòa hoãn không ít. Anh ngửi được mùi pheromone xa lạ trên chiếc áo măng to màu xám mà cậu đang khoác. Diệp Hằng lạnh lùng giật nó ra khỏi người cậu, ném vào Cao Tân. Một ánh mắt cũng không để lại, đi thẳng đến xe.

Cao Tân cất giọng. "Này anh, anh là ai mà tự tiện đem Phùng Ninh đi vậy?"

Diệp Hằng siết chặt người trong lòng, dừng bước để lại một câu. "Tôi là bạn đời hợp pháp của Phùng Ninh. Ninh Ninh đã có tôi chăm sóc, không cần cậu đây phải quan tâm. Sau này phiền cậu cách xa vợ của tôi một chút."

"Cái gì, anh..." Cao Tân định bước tới thì bị Giang Tiểu Đào ngăn cản.

Diệp Hằng nói xong liền bước nhanh đến xe, Lâm Hòa đang đứng đợi lập tức mở cửa xe, Diệp Hằng nhẹ nhàng bế Phùng Ninh đặt vào trong. Trước khi ngồi vào, Diệp Hằng phân phó với Lâm Hòa. "Cậu ở đây điều tra rõ ràng mọi chuyện."

Lâm Hòa khom người "Dạ" rồi đóng cửa xe lại. Chiếc xe màu đen lái đi.

Cả người Phùng Ninh nóng đến lợi hại, tay chân cậu níu chặt lấy áo Diệp Hằng, miệng luôn lớ mớ. "Đừng đi bệnh viện, em muốn về nhà."

Diệp Hằng vuốt trán cậu, ôm cậu vào lòng dỗ dành. "Được, không đi bệnh viện, chúng ta về nhà."

Phùng Ninh nói mớ một hồi thì ngủ mất. Diệp Hằng để cậu nằm lên đùi, vươn tay lấy tấm chăn mỏng đắp lên người cậu. Chốc chốc anh lại để tay lên trán cậu thử nhiệt độ. Sau khi gọi cho bác sĩ tư nhân đến biệt thự chờ trước, anh khom người kiểm tra trạng thái của Phùng Ninh, rồi nhíu mày ra lệnh cho tài xế. "Chạy nhanh một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info