ZingTruyen.Info

Dam Chua Hoan Mat Trang Co Dep Khong Anh Heni

Phùng Ninh tỉnh dậy, Diệp Hằng đã đi làm từ lâu.

Vết thương trên chân được quấn băng vải, không thấy có vệt máu rỉ ra, cảm giác băng quấn chặt hơn hôm qua một chút, chắc là trước khi đi Diệp Hằng đã thay băng mới giúp cậu. Nhìn những lớp vải chồng lên nhau gọn gàng và chuyên nghiệp, giống như đã từng làm qua chuyện này rất nhiều lần. 

Không biết anh có tắt báo thức của cậu không mà sáng nay nó không kêu. Cũng may giấc ngủ hôm trước của cậu tương đối nông, ý thức chập chờn, lúc mê lúc tỉnh. Khi cậu tỉnh dậy còn sớm hơn thời gian cài báo thức tận 40 phút.  

Phùng Ninh cảm thấy cả người uể oải, sắc mặt tái nhợt. Chắc là bị cảm mạo rồi. Cậu không có khẩu vị, chỉ ăn nửa chén cháo rồi tới Gia Đằng.

Hôm nay công ty họp thường niên, tất cả nghệ sĩ đều tham gia để được định hướng phát triển vào năm tới. 

Phùng Ninh sắc mặt trắng bệch, chân khập khiểng đi vào phòng chờ dành cho nghệ sĩ. Cậu chào hỏi một lượt những người trong phòng rồi ngồi xuống cạnh Giang Tiểu Đào đang chơi điện thoại.

Giang Tiểu Đào thấy cậu thì tỏ vẻ rất bất ngờ, nhỏ giọng hỏi. "Làm sao cậu lại đến đây?"

Phùng Ninh hít hít mũi, vẻ mặt khó hiểu. "Em đến họp chứ còn thế nào?"

Giang Tiểu Đào nhìn ngó xung quanh, rồi ngoắc tay bảo cậu sát lại gần, hạ giọng. "Cậu rốt cuộc có quan hệ gì với chủ tịch của Diệp Thị vậy? Sáng sớm nay, đích thân ngài ấy đã gọi cho tổng giám đốc chúng ta để xin phép nghỉ cho cậu. Tổng giám đốc lúc nãy còn hỏi anh, cậu với Diệp chủ tịch là quan hệ thế nào, anh còn tưởng mình nghe lầm. Có phải ngài Diệp là bạn với Phùng lão gia không?..."

Giang Tiểu Đào đang nói dở, chợt nhớ đến chuyện gì, mắt trợn tròn, cố gắng đè thấp tông giọng hơn nữa. "Không phải chứ, đừng nói với anh, chủ tịch Diệp chính là cái người mà dạo này em thường show ân ái đó nha? Cậu hẹn hò với ngài ấy sao? Trời ạ.."

Phùng Ninh đút hai tay vào túi áo phao màu gạo, mắt tròn xoe chớp chớp. Cậu cũng chẳng muốn giấu Giang Tiểu Đào làm gì. Đối với cậu, anh không chỉ là quản lí mà còn là người anh em tốt nhất. Chỉ là dạo trước Phùng Ninh không tìm được cơ hội để thông báo một tiếng, hôm nay vừa vặn có thể nói ra rồi. 

"Tụi em kết hôn rồi." Nói rồi hai má ửng đỏ một cách mờ ám.

"Cái gì!!" Giọng Giang Tiểu Đào vì ngạc nhiên mà cao trên mức cho phép. Thành công thu hút những người trong phòng chú ý đến. Hai người cười trừ chấp tay xin lỗi. 

"Chuyện lớn như vậy mà tại sao cậu không nói cho anh biết?"

Giang Tiểu Đào hạ giọng xuống, nhưng vẫn chưa hết ngạc nhiên. Phùng Ninh giấu đi nửa khuôn mặt vào trong chiếc áo phao quá cỡ, chỉ lộ ra đôi mắt và cái trán bóng loáng. "Em quên mất, xin lỗi anh Đào nhé."

Giang Tiểu Đào vỗ lên vai cậu một cái. "Tiểu thiếu gia, lá gan cậu cũng quá lớn rồi, cậu nói anh phải làm sao để che giấu công ty giúp cậu đây?"

Giữa lúc hai người đang nói chuyện, khoảng cách rất gần, mũi giày của Giang Tiểu Đào không cẩn thận dẫm lên chân Phùng Ninh. Cậu nhíu mày, "Shesssh" một tiếng rồi sắc mặt trắng bệch. 

"Chân cậu làm sao vậy? Bị thương sao?"

Phùng Ninh cười gượng. "Em không sao."

Giang Tiểu Đào nghiêm túc nhìn một lượt rồi phát hiện sắc mặt Phùng Ninh tái nhợt, anh đưa tay áp lên trán cậu. Nhiệt độ trên trán Phùng Ninh khá cao, có lẽ nhiễm bệnh rồi. Anh không nhịn được mà quở trách.

"Cậu như vậy chẳng trách chủ tịch Diệp lại không muốn cậu đi làm. Tiểu thiếu gia, sao cậu lại không biết trân trọng thân thể chính mình vậy chứ? Đã bị cảm mà chân lại còn bị thương, chiều nay còn có một cảnh quay dưới nước, cậu tính làm thế nào đây?"

"Anh lo lắng quá rồi, em vẫn rất khỏe, chẳng phải còn lết nổi tới công ty hay sao?"

"Cậu..."

Đương lúc nói chuyện, có nhân viên đi vào, tiến tới bên cạnh Giang Tiểu Đào. 

"Anh Giang, anh giúp em đi mua cà phê cho các nghệ sĩ được không? Phòng họp bất ngờ bị sự cố máy móc, bây giờ đã cận giờ họp rồi, mọi người đều bận khắc phục, em không tìm được ai mua giúp cả."

 "Tại sao lại nhờ tôi?"

Nhân viên nọ không đáp lời, nhưng rõ ràng đang nhìn anh với ánh mắt. "Chẳng phải anh là người rảnh rỗi nhất lúc này hay sao?"

"..."

Giang Tiểu Đào tằng hắng một tiếng rồi nhận lời. Nhân viên cúi người cảm ơn rồi lập tức đi ra ngoài, có vẻ là bận thật. Giang Tiểu Đào nói một câu với Phùng Ninh rồi đứng dậy định đi, đúng lúc lại có người đi vào, tiến về phía Giang Tiểu Đào.

"Anh Giang, có một bản hợp đồng quảng cáo sản phẩm của anh Phùng cần anh xem qua."

Giang Tiểu Đào khó xử. "Nhưng tôi đã nhận lời mua cà phê.."

"Hợp đồng tôi phải nộp vào trước giờ trưa, anh chỉ cần xem qua một chút là được, không mất bao nhiêu thời gian."

Giang Tiểu Đào định nói gì đó thì Phùng Ninh đã nắm lấy góc áo của anh. "Anh đi xem với cô ấy đi, để em đi mua cà phê cho."

"Chân cậu bị thương mà."

Phùng Ninh lắc đầu, giục anh. "Không sao, vết thương ngoài da thôi, huống hồ tiệm cà phê ở ngay đối diện công ty, không xa."

Giang Tiểu Đào vẫn còn áy náy. "Không sao chứ?" 

Phùng Ninh xua tay, Giang Tiểu Đào mới chậm rì rì theo người kia ra ngoài.

Phùng Ninh đứng lên chợt cảm thấy choáng váng, phải nắm lấy lưng ghế mới không ngã xuống. Cậu đứng lại một lúc, cảm giác chóng mặt mới tản đi. 

Phùng Ninh đút hai tay vào túi áo, đi thang máy xuống lầu. Lúc đi ra gặp Cao Tân đang đợi thang máy cùng quản lí. Cậu gật đầu như chào hỏi rồi chầm chậm bước đi. Mặc dù Phùng Ninh giả vờ như không có gì, nhưng không tránh khỏi dáng đi khá tập tễnh và chậm chạp. Chỉ cần nhìn sơ qua là vẫn biết được cậu gặp vấn đề ở chân.

Cao Tân vội nói với quản lí. "Cô lên trước đi." Sau đó chạy đến nắm lấy cổ tay Phùng Ninh. "Tiểu Ninh, chân em làm sao vậy?"

Cậu hất tay anh ra, lạnh nhạt đáp. "Không liên quan đến anh."

Cao Tân vẫn chưa từ bỏ, nhất quyết đi theo. "Em bị thương còn định đi đâu?"

Phùng Ninh. "Tôi đi mua cà phê."

"Có phải mua để chuẩn bị cho cuộc họp không? Vậy thì để tôi đi theo giúp một tay, em xem chân em bất tiện như vậy, đem về đến công ty thì lãnh đạo tan họp mất rồi."

Phùng Ninh liếc nhìn Cao Tân. Cái nhìn như tia laser, tựa như đang phán xét khả năng mà anh đang đề cập đến có khả thi hay không. Cao Tân cười đến cứng đờ Phùng Ninh mới thu mắt về, cũng không lên tiếng đuổi nữa.

-

Diệp Hằng mới vừa tiếp đối tác xong, đang trên đường về công ty thì nhận được điện thoại của dì Tạ. 

"Cậu chủ đi đến công ty rồi, nhưng tôi thấy sắc mặt cậu ấy không tốt lắm, bữa sáng cũng không ăn được nhiều."

Diệp Hằng nghe xong thì nói một câu. "Tôi biết rồi." Sau đó cúp máy. 

Xe đang chạy thì Diệp Hằng thấy được Tô Kỷ đang đi từ trong quán cà phê ra với một người đàn ông. Anh đột ngột nói với tài xế. "Dừng xe."

Xe hơi tính năng siêu tốt, dù trong tình huống bất ngờ dẫm phanh cũng không gây ra tác động quá lớn. May là hiện giờ không phải giờ cao điểm, trên đường cũng tương đối vắng, không phát sinh bất kì sự cố nào.

Lâm Hòa ngồi phía trước đợi một lút không thấy Diệp Hằng ra chỉ thị nên quay đầu nhìn. Chỉ thấy Diệp Hằng đang nhàn nhã châm xì gà, rít một hơi thuốc rồi nhả ra. Mùi xì gà nhanh chóng tràn ngập trong xe, không ai dám ý kiến.

Có nhiều lúc Lâm Hòa đều cảm thấy khí chất trên người Diệp Hằng đặc biệt hơn nhiều so với những thương nhân khác. Diệp Hằng tuy luôn cư xử rất thành thục, khéo léo lại biết nắm bắt được lòng người, nhưng Lâm Hòa vẫn thấy anh đang giấu đi sự tàn nhẫn và sắc bén của mình, tùy thời đều có thể bộc phát.

Diệp Hằng tựa như rơi vào trầm tư, lại tựa như chẳng nghĩ gì cả. Lâm Hòa theo tầm nhìn của anh mà nhìn ra ngoài, thấy được Tô Kỷ đeo kính râm đứng nói gì đó với một người đàn ông. Lâm Hòa quan sát một lượt rồi nói với Diệp Hằng.

"Chủ tịch, người bên cạnh Tô Kỷ là chó săn, nếu ngài có ý định xuống xe gặp cậu ấy, e rằng không tốt lắm."

Diệp Hằng không đáp, chỉ là ánh mắt càng ngày càng trở nên đáng sợ. Chỉ khoảng 2 phút sau, người kia rời đi, Tô Kỷ vẫn đứng chỗ cũ, có lẽ là chờ người đến đón. Diệp Hằng gảy tàn thuốc vào gạt tàn sau đó trầm giọng phân phó.

"Lâm Hòa, bảo cậu ta lên xe."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info