ZingTruyen.Info

Dam Chua Hoan Mat Trang Co Dep Khong Anh Heni

Phùng Ninh nói xong thì không kìm được nước mắt, vội đưa khuỷu tay lên lau, đi thẳng ra ngoài. Có vài giọt lệ còn đọng lại trên má, rơi xuống nền gạch trắng xa hoa, biến thành một vũng nước nho nhỏ. 

Diệp Hằng đứng sững tại chỗ, anh đưa bàn tay mình lên nhìn đến đờ đẫn, sau đó bỗng phát hiện những vệt đỏ nổi bật trên sàn nhà. Vết máu đỏ tươi kéo dài từ chỗ Phùng Ninh đứng lúc nãy đến lối đi ra cửa. 

Có lẽ Phùng Ninh đã giẫm lên những mảnh thủy tinh vỡ lúc nãy mà cứa vào lòng bàn chân. 

Diệp Hằng đột nhiên thấy hối hận vô cùng, nơi ngực trái không ngừng nhói lên. Anh đã từng tuổi này lại đi hơn thua gì với một đứa nhỏ mới chỉ 20 tuổi chứ? Lúc nào cũng nói sẽ lo cho Phùng Ninh chu toàn, nhưng anh lại làm cậu khóc, còn vô tình khiến cậu bị thương. Diệp Hằng anh thật sự chẳng đáng mặt làm chồng của cậu.

Diệp Hằng sảy bước ra cửa đuổi theo Phùng Ninh, không ngừng gọi. "Ninh Ninh! Ninh Ninh!"

Phía dưới cầu thang vang lên tiếng khóc rất lớn của cậu, sau đó là một trận náo loạn. "Diệp Hằng, khốn nạn, anh buông tôi ra, để tôi đi đi, có như vậy anh mới có thể thuận lợi trở về bên Tô Kỷ ngoan ngoãn, nghe lời kia được."

Diệp Hằng vác omega trên vai, khiêng vào phòng ngủ phụ, sau đó thả cậu ngồi lên giường, bản thân thì ngồi xổm xuống, đối diện với cậu, cẩn thận không để hai chân cậu chạm đất.

Phùng Ninh mắt đỏ hoe, nhấc chân đá loạn. Anh bắt được hai chân của cậu, sau đó nâng lên nhìn thật kĩ càng.

Hai lòng bàn chân của omega trắng noãn, mềm mại lại xuất hiện vô số mảnh thủy tinh lớn nhỏ cắm vào, vết nông vết cạn đều có. Máu chảy ra nhuộm đỏ cả bàn chân, Diệp Hằng sợ làm cậu đau, không dám động vào, tạm thời để hai chân cậu gác qua đùi mình, anh ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt đầy nước mắt. 

"Có đau lắm không em?"

Phùng Ninh không đáp lời, chỉ lo khóc nức nở, chốc chốc lại nấc lên, nhìn giống như đã bị ức hiếp rất nhiều. Diệp Hằng thở dài, đứng dậy ôm Phùng Ninh vào lòng, tay không ngừng vỗ về sau lưng cậu, giọng rất dịu dàng. "Ninh Ninh, đừng khóc nữa, tôi xin lỗi."

Tiểu thiếu gia vẫn ấm ức mà khóc rất lâu, khóc như muốn lôi hết ruột gan ra ngoài. Diệp Hằng im lặng không lên tiếng, kiên nhẫn vỗ về cảm xúc của omega. Cậu khóc bao lâu, anh dỗ bấy lâu. Chẳng mấy chốc trên áo anh đều bị nước mắt, nước mũi của cậu thấm ướt.

Phùng Ninh khóc đã rồi, hít hít mũi, chùi hết nước mũi vào áo Diệp Hằng. Anh không bận tâm đến áo mình bị cậu làm bẩn đến cỡ nào, chỉ ngồi xổm xuống, dùng hai tay phủ lên gò má cậu, nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn đọng trên đó. "Tôi sai rồi, Ninh Ninh đáng yêu lại ngoan ngoãn như vậy mà tôi lại có thể mắng em, còn nặng lời với em, tôi đúng là đáng chết. Nhưng cũng chỉ vì tôi quá lo cho Ninh Ninh, tôi thật sự không thể nhìn thấy em rơi vào nguy hiểm. Ninh Ninh bảo bối có thể rộng lượng tha thứ cho tôi một lần không? Tuyệt đối sẽ không có lần sau."

Sau đó nghiêm túc kiểm tra khắp người cậu. "Ninh Ninh lúc đó có phải đã hoảng sợ lắm không? Để tôi xem có chỗ nào bị thương hay không?"

Phùng Ninh chìa hai tay ra trước mặt anh, lại chẳng nói năng gì. Diệp Hằng hiểu ý, liền nắm lấy xem xét. "Bầm hết rồi này. Xem ra tôi đánh hắn gãy xương sườn và tay chân là còn quá nhẹ."

Phùng Ninh nâng mặt lên, hỏi. "Anh đánh hắn sao?"

Diệp Hằng hôn lên những chỗ bị bầm tím trên tay cậu, trả lời. "Làm sao tôi có thể làm ngơ khi vợ mình bị bắt nạt cơ chứ?"

Phùng Ninh đã nín khóc từ lâu, vẫn còn giận dỗi không muốn nói chuyện. Sau đó nâng hai chân đưa đến trước mặt anh, kháng nghị. "Chân em đau."

Diệp Hằng thấy những mảnh vỡ còn dính trong vết thương, sợ nó chui vào sâu hơn nên không dám động đến. Anh rút khăn giấy, nhẹ nhàng lau những vệt máu đã sắp khô ở vùng xung quanh vết thương và những ngón chân, sau đó đứng dậy, nói.

"Em chờ một chút, tôi lập tức gọi bác sĩ đến gắp thủy tinh ra."

Đang lúc Diệp Hằng quay lưng đi ra ngoài, tay lại bị Phùng Ninh níu lại, giọng rất đáng thương.  "Em xin lỗi."

Diệp Hằng không biết cậu nói xin lỗi về chuyện gì, nhưng bây giờ hết thảy đều không còn quan trọng nữa. Anh cúi người xuống, hôn lên tóc cậu, trả lời. "Là lỗi của tôi, không bảo vệ được em chu toàn."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info