ZingTruyen.Info

Dam Chua Hoan Mat Trang Co Dep Khong Anh Heni

Chuyện xui xẻo cứ lũ lượt kéo đến. Tô Kỷ vừa phủi mông đi chưa bao lâu, lại có người khác đến quấy rầy.

Phùng Ninh sau khi gặp Tô Kỷ thì tâm trạng bị kéo xuống tới đáy. Những lời mà y nói, cậu đều nghe rõ mồn một, nói không đau lòng, không bận tâm là nói dối.

Cậu mặc kệ ai đó đang lảm nhảm cái gì, chỉ im lặng xoay xoay ly rượu.

Người đàn ông tiếp cận Phùng Ninh, tay còn để hờ ở những chỗ mờ ám, hắn cất giọng dụ dỗ. "Tiểu mỹ nhân sao lại ngồi một mình buồn bã vậy? Có phải kim chủ của em không sủng ái em nữa không? Vậy thì theo anh đi, anh đảm bảo tài nguyên của em sẽ còn tốt hơn trước. Chỉ cần hầu hạ anh cho thật tốt."

Những lời ghê tởm này Phùng Ninh đã nghe đến chán ngấy. Cậu chẳng buồn nhìn đến hắn, chỉ lo nhấm nháp chất lỏng màu đỏ sậm, khóe môi nhả ra vài chữ. "Biết điều thì cút."

Người nọ tức giận vì thái độ khinh thường của cậu, lời nói càng ngày càng khó nghe. "Có kim chủ tìm đến còn không biết thân biết phận mà nhận lấy. Cậu bò vào được tận đây xem ra bản lĩnh cũng không đơn giản, còn ở đó giả vờ thanh cao cái gì? Nói đi, kim chủ hiện tại của cậu là ai, tôi sẽ khiến cho hắn không thể làm ăn ở thành phố B này nữa."

Phùng Ninh thấy phiền, trực tiếp tạt thẳng ly rượu lên mặt hắn. Rượu còn khá nhiều, bắn ngược lại dính lên áo cậu. Chiếc áo sơ mi trắng, chẳng mấy chốc loang lổ vết rượu vang.

Động tĩnh lần này quá lớn, mọi người đều dồn hết ánh mắt qua đây. Nhiều người đứng gần đó thấy cậu tạt nước hét lên không nhỏ.

Người đàn ông bị mất mặt, vung nắm đấm định tấn công Phùng Ninh, cậu nhanh hơn một bước chọi thẳng ly rượu vang vào mặt hắn. Ly thủy tinh tan tành, mảnh vỡ cứa lên mặt gã chảy máu. Gã gào lên, rủa xả.

"Mẹ mày, thằng omega chó má."

Phùng Ninh tiếp đó lại tung một cú đấm, đấm vào mặt người đàn ông, gã mất trọng tâm ngã lăn ra đất.

Moi người tụ lại rất đông, có người còn gọi bảo vệ đến. Mọi người còn đang nháo nhào thì một người đi vào đám đông, giữ Phùng Ninh lại, hỏi. "Xảy ra chuyện gì?"

Diệp Hằng nhíu mày quét mắt một lượt, Phùng Ninh nhìn anh không lên tiếng. Anh kiểm tra sơ qua xem cậu có bị thương chỗ nào không, sau đó phát hiện quần áo cậu đang mặc nhếch nhác không chịu nổi. Diệp Hằng liền cởi áo khoác ngoài khoác vào cho Phùng Ninh.

Lâm Hòa mang theo hai vệ sĩ đến gần chỗ Diệp Hằng, sau đó nhỏ giọng báo cáo tình hình hiện tại cho anh biết. Diệp Hằng nghe xong ánh mắt rét lạnh quét tới người đàn ông nằm phía xa.

Đợi vệ sĩ giải tán hết mọi người xung quanh, Diệp Hằng mới ôm vai Phùng Ninh, để lại cho Lâm Hòa một ánh mắt rồi rời đi.

Lâm Hòa như một người máy được nhập lệnh, anh khom người nói "vâng" rồi ra lệnh cho vệ sĩ kéo người đàn ông ra ngoài.

Phía ngoài khách sạn vắng vẻ không một bóng người, người đàn ông bị hai vệ sĩ cao lớn khóa lại. Lâm Hòa tiến đến gần để vào túi áo gã một tờ chi phiếu. "Đây là tiền viện phí sắp tới để anh điều trị tứ chi và xương sườn bị gãy."

Người đàn ông sợ hãi. "Anh nói vậy là sao?"

Lâm Hòa không nhiều lời, ra lệnh. "Lôi hắn đi.

-

Chiếc Rolls Royce chạy băng băng trên quốc lộ, tựa như hòa vào màn đêm.

Diệp Hằng ngồi trong xe, đang nhận điện thoại.

"Đi vội quá cháu quên từ biệt Chủ tịch một tiếng. Là cậu bạn nhỏ cháu dẫn theo, không hiểu chuyện nên phá hỏng đại thọ của Chủ tịch. Những thiệt hại hôm nay cứ tính vào cho cháu. Sau này có cơ hội, cháu sẽ đích thân gặp mặt tạ lỗi với ngài. Được, Chủ tịch giữ sức khỏe."

Phùng Ninh ngồi bên cạnh, nghe rõ mồn một, hai bàn tay nắm chặt, đợi Diệp Hằng cúp điện thoại mới lên tiếng.

"Em không làm sai, tại sao anh phải đứng ra thay cho tên đàn ông kia?"

Diệp Hằng nhìn vào một bên gò má của cậu, hoàn toàn không có ôn nhu thường ngày. "Không làm sai thì không cần xin lỗi? Em tự mình nhìn xem, hôm nay em đến chỗ người ta nháo ra thành cái dạng gì? Tôi là đang đứng ra thay cho em."

Hai mắt Phùng Ninh đỏ hoe, giọng như bị nghẹn ở cổ. "Là hắn ta tiếp cận em trước, còn muốn bao dưỡng em, sau đó nói rất nhiều lời khó nghe, không lẽ em phải ngồi im cho hắn sỉ nhục sao?"

Giữa trán Diệp Hằng nhíu thành hình chữ xuyên, ánh mắt nhìn cậu đều là nghiêm khắc và tức giận. Anh không có thói quen để người khác nghe thấy chuyện nhà mình, Lâm Hòa và tài xế còn ngồi phía trước, anh thu lại những gì định nói, môi mỏng mím thành một đường thẳng. 

Về đến nhà, Phùng Ninh đi một mạch lên lầu, vào phòng ngủ chính. Diệp Hằng đi theo phía sau, mở cửa vào thì thấy cậu đang dọn đồ bỏ vào trong vali.

Anh tiến đến nắm lấy tay cậu kéo lên, chất vấn. "Em đang làm gì vậy hả?"

Phùng Ninh vùng ra khỏi tay anh, nói lớn. "Em về nhà ba, sống với người chồng chỉ biết bênh vực cho người ngoài thì có ý nghĩa gì?"

"Vậy thì lúc gặp chuyện em có nghĩ tới người chồng này hay không? Tôi chỉ mong em suy nghĩ lý trí một chút, có khó khăn gì thì phải tìm tới tôi đầu tiên."

Phùng Ninh vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, đáng lẽ người bây giờ nên an ủi cậu nhất lại trở thành người khiển trách cậu nặng nhất. Cậu vứt hết đồ đang cầm trên tay, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Không lẽ ngay cả khả năng tự vệ cơ bản nhất em cũng không được làm hay sao? Vậy em phải ngồi chờ đến khi anh đến hốt xác em về á?"

Diệp Hằng bực bội vung tay, trúng vào ly thủy tinh ở tủ đầu giường, cái ly rơi xuống vỡ nát, mảnh vỡ văng ra khắp nơi trên sàn. Nhưng giờ phút này không ai để ý đến nó.

"Em có hiểu tôi nói gì hay không? Cách bảo vệ bản thân của em không hề an toàn. Lúc tôi đến nhìn thấy em đánh nhau, em biết tôi nghĩ gì không? Tôi chỉ sợ vạn nhất em xảy ra chuyện gì. Sau đó khi nhìn đến tên đàn ông kia, tôi chỉ muốn giết chết hắn. Em quá nóng nảy, gây chuyện cũng không nghĩ đến hậu quả phía sau. Em kêu tôi làm sao mà yên tâm được. Trong tình huống đó, chẳng lẽ tôi còn phải cổ vũ em sao?"

Mỗi một lời của anh đều ẩn chứa sự quan tâm đến cậu. Nhưng bây giờ Phùng Ninh tức giận, chẳng nghe lọt được chữ nào, anh càng nói nhiều, càng khiến cậu cảm thấy anh đang quở trách, đang mắng cậu gây phiền phức cho anh.

"Anh đang muốn em ngoan ngoãn nằm trong tầm kiểm soát giống những tình nhân cũ của anh sao? Xin lỗi, Phùng Ninh em làm không được. Nếu bây giờ quay trở lại, em vẫn sẽ xử lý theo cách của em. Anh muốn người ngoan ngoãn dễ bảo thì đi tìm đám tình nhân kia đi."

"Em đang nói linh tinh cái gì đó? Sao tôi nói em lại không chịu lắng nghe vậy hả?"

Diệp Hằng trong cơn nóng giận, không kiểm soát được cơ thể, giơ tay lên, sau đó như chợt bừng tỉnh mà ngừng lại trước gò má Phùng Ninh.

Phùng Ninh không nhúc nhích, dùng ngón tay chỉ vào bàn tay cách mặt mình hai cm, cậu thấy trong lòng đau đến không thở nổi. "Diệp Hằng, anh định đánh tôi? Đánh đi, tại sao không đánh? Anh là đồ khốn nạn, tôi không thể nào sống chung với anh được nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info