ZingTruyen.Info

Dam Chua Hoan Mat Trang Co Dep Khong Anh Heni

Cuộc sống hôn nhân của Phùng Ninh đã trải qua được gần 3 tháng.

Dạo trước hai người đều bận tối mặt, không có nhiều thời gian bên nhau. 

Sát Thần đã khởi quay được một tháng hơn, cũng may là phim cổ trang, đa số đều quay ở phim trường, cũng không cần đi đến thâm sơn cùng cốc nào đó. Phùng Ninh không phải diễn viên chính, thời gian để cuối tuần cùng ăn bữa cơm với Diệp Hằng cũng rất nhiều, không sợ tình cảm vợ chồng trở nên lạnh nhạt.

Chủ nhật này Phùng Ninh được nghỉ, vừa vặn Diệp Hằng có một buổi tiệc cần phải đi nên đã dẫn cậu theo. Đây là lần đầu tiên Phùng Ninh đi dự tiệc cùng với anh, mặc dù hai người vẫn chưa thể công khai, nhưng được đứng bên anh dưới thân phận bạn cặp cũng rất tuyệt.

Buổi tiệc được tổ chức ở một khách sạn năm sao bậc nhất thành phố. Nghe nói là đại thọ 70 tuổi của một nhân vật lớn trong giới kinh doanh, ngay cả Diệp Hằng nhận được thiệp mời cũng không thể không nể mặt. 

Diệp Hằng và Phùng Ninh ở trong phòng thay đồ lựa quần áo đi dự tiệc, không biết làm thế nào dính lấy nhau hôn một trận. Hai người đứng ôm nhau, tay anh đặt lên cặp mông căng tròn dưới lớp áo sơ mi của cậu. 

Phùng Ninh chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi trắng thuần, chiếc quần âu màu xám chưa kịp mặc đã bị alpha vứt một bên. Alpha ôm cậu vest mặc nghiêm chỉnh, đồng hồ cũng đeo vô cùng chỉnh tề, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ chật vật của cậu.

Phùng Ninh nhón chân hôn Diệp Hằng một cái rồi ôm cổ anh, hai chân cậu rời khỏi mặt đất, đưa qua đưa lại trong không trung. 

"Còn không mau bỏ em ra, sắp trễ giờ rồi á."

Diệp Hằng cất giọng đầy quyến rũ. "Bây giờ tôi lại muốn "ăn" em trước." Sau đó anh không ngừng cắn vào cổ của omega, khiến cậu nhột la oai oái. Hai người lại tiếp tục anh anh em em thêm mười phút nữa mới thật sự tách ra. 

Đến khi tới khách sạn đã trễ mười lăm phút, cũng may chủ tiệc vẫn chưa tới, xem như là không bị thất lễ. 

Đi vào trong buổi tiệc thật sự vô cùng hoành tráng. An ninh được siết chặt, phóng viên không được vào, mọi người cũng không được phép đem những đồ vật gây sát thương, đối với phái nữ ngay cả trâm cài tóc cũng là vật cấm. 

Vì là bữa tiệc của nhân vật có "máu mặt" nên khách mời đều là người trong giới siêu giàu. Phùng lão gia cũng nhận được thiệp, nhưng gần đây sức khỏe ông không tốt, vừa vặn Phùng Ninh có thể thay ông đến dự.

Diệp Hằng và cậu vừa vào cửa, nhiều thương nhân nổi tiếng trên tạp chí đều phải cất bước đến chào hỏi anh một câu. 

Phùng Ninh nhận một ly cocktail từ tay Diệp Hằng, sau đó ghé vào tai anh, thì thầm. "Sao anh không nói với em là bữa tiệc lại lớn đến như vậy, nếu biết sớm em đã chuẩn bị kĩ càng hơn rồi."

Phùng Ninh mặc đồ âu, khoe được đôi chân dài và chiếc eo thanh mảnh, khuôn mặt trắng ngần, tóc màu nâu nhạt hơi xoăn xỏa xuống trước trán. Omega mang vẻ đẹp thanh lãnh lại yêu nghiệt, không ngừng thu hút vô số ánh nhìn thèm khát.

Diệp Hằng ôm sát eo cậu, học dáng vẻ Phùng Ninh, kề sát môi bên tai cậu. "Không cần lo lắng, em đã xinh đẹp lắm rồi."

Tiểu thiếu gia bĩu môi. "Nhưng vẫn còn qua loa lắm, em không muốn làm mất mặt anh và baba."

Diệp Hằng nhếch môi, ngón cái chạm lên môi Phùng Ninh vuốt nhẹ, anh nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt sâu thẳm. "Em cứ qua loa thế đi, em mà trở nên lộng lẫy hơn không khéo tôi sẽ móc hết mắt đám alpha ở đây mất."

Phùng Ninh bị trêu chọc, đỏ mặt đẩy anh ra. Giữa lúc hai người đang đùa giỡn, có một người đàn ông đến gần, giọng điệu ngả ngớn. "Là Diệp sao? Lâu rồi không gặp, không ngờ cậu lại thay đổi lớn như vậy, còn tìm được một tiểu mĩ nhân rất mềm mại." 

Phùng Ninh nhíu mày nhìn qua. Người đang nói có dáng người cao lớn, tầm 50 tuổi, mặc dù diện đồ đắt tiền và sang trọng nhưng vẫn không thể che giấu vẻ hung tợn và thô lỗ. Một tay ông ta cầm ly rượu vang đế cao, tay còn lại ôm lấy mông một người phụ nữ đang ép sát vào ông ta.

Người đàn ông nhìn Phùng Ninh với ánh mắt thô tục, khi ông ta nhấc ly rượu lên cao, cổ tay áo kéo lên, lộ ra một đoạn hình xăm dày đặc. 

Diệp Hằng làm sao mà quen biết loại người này?

Diệp Hằng thế mà nở nụ cười nhạt, cụng ly với ông ta. "Tứ Gia, đã lâu không gặp."

Người nọ bỏ tay ra khỏi người phụ nữ, nâng tay vỗ lên vai Diệp Hằng vài cái rồi nói. "Nhìn cậu thành công như vậy, Tứ Gia như tôi thấy rất yên tâm. Năm xưa cậu bỏ anh em mà đi, tôi còn tưởng là cậu bị đứa nào nả đạn mất mạng rồi.."

Diệp Hằng nghe tới đây nhíu mày, lạnh lùng cắt ngang. "Chào hỏi đã xong, không biết Tứ Gia còn việc gì ở đây không?"

Lời nói sắc bén mang theo ý cảnh cáo làm cho Tứ Gia kia không thể không ngừng lại. Ông ta cười giã lã, "Được được, tôi biết bây giờ cậu rất lợi hại, lão già này đấu không lại cậu." sau đó kéo mỹ nhân kia đi. 

Phùng Ninh chờ người kia đi mới hỏi anh. "Ông ta là ai vậy? Những chuyện vừa rồi ổng nói là sao?"

"Không có gì, em nghe lầm."

"Làm sao lại nghe lầm được, em..."

Phùng Ninh còn muốn hỏi tiếp, lại có một người đàn ông khép nép đi đến, dùng động tác mời, có vẻ là muốn "thỉnh" vị này đến bàn công việc. Diệp Hằng hờ hững liếc mắt, người kia đầu cúi thấp đến không thể nào thấp hơn. Qua một lúc, anh mới gật đầu rồi nói gì đó, người kia vẫn đứng nguyên một chỗ đợi.

Diệp Hằng trở về cạnh Phùng Ninh, nâng tay chỉnh lại một vài sợi tóc bị rối của cậu, sau đó dịu giọng giống như là thương lượng. "Ninh Ninh, tìm chút gì đó ăn, tôi có công việc phải rời đi một lúc, sẽ trở lại ngay, được không?"

Phùng Ninh ngửa đầu uống hết ly cocktail, hơi cáu kỉnh. "Em biết rồi, em cũng không phải con nít, anh mau đi đi."

Diệp Hằng vẫn chưa yên tâm, còn dặn dò thêm. "Nhớ là ở yên đây, không được đi lung tung, cũng không được uống rượu."

"Vâng."

Sau đó anh cùng người lúc nãy rời đi.

Phùng Ninh đợi Diệp Hằng đi khuất liền lấy một ly rượu vang từ người phục vụ, ngửa đầu uống cạn sau đó tiếp tục lấy một ly khác.

Đang lúc Phùng Ninh chìm vào thế giới của mình, một người ngồi xuống cạnh cậu rồi cất lời. "Chẳng phải là hậu bối đây sao? Cậu làm sao mà xuất hiện được ở đây vậy?"

Phùng Ninh quay sang thì thấy Tô Kỷ đang nhếch môi, y ăn diện khá cầu kỳ, tóc được chảy chuốt rất kĩ. Phùng Ninh cười nhạt. "Anh làm thế nào để vào đây thì tôi cũng làm giống như thế ấy."

Phùng Ninh mềm cứng đều không ăn thua, Tô Kỷ tức giận, không muốn yếu thế mà tiếp tục. "Vậy chắc hẳn cậu đến đây với chủ tịch Diệp đi? Anh ấy đâu, làm sao lại để cậu một mình như vậy?"

Phùng Ninh không nhìn y, chỉ chăm chăm xoay chất lỏng màu đỏ bên trong ly, rất lâu sau mới hờ hững trả lời. "Hiếu kì như thế thì anh đi tìm Diệp Hằng mà hỏi."

"Cậu nghĩ mình là ai mà lại dám gọi cả tên lẫn họ của anh ấy như vậy?"

Phùng Ninh tức cười. "Là người trèo được lên giường của Diệp Hằng, hài lòng chưa?"

Tô Kỷ dằn ly xuống bàn, trong lòng muốn tát lên khuôn mặt nghiêng đang ngạo mạn của người nọ. Cuối cùng y vẫn dằn xuống, cười giảo hoạt đến gần Phùng Ninh, nói nhỏ vào tai y. "Cậu cứ khoe khoang về sự yêu thương của anh ấy dành cho cậu, nhưng mà, anh ấy có đánh dấu cậu hay chưa? Có đi vào khoang sinh sản của cậu không?"

Tô Kỷ phát hiện mặt dù sắc mặt Phùng Ninh không đổi, nhưng nghe xong ngón cái liền miết chặt lên đế ly. Y nở nụ cười đắc thắng, tiếp tục tấn công. "Vậy là chưa sao? Một omega và một alpha chung đụng 3 tháng liền mà anh ấy có thể nhẫn nhịn không đánh dấu cậu? Phùng Ninh, cậu biết nó có ý nghĩa gì không? Diệp Hằng chỉ coi cậu là tình nhân mà anh ấy bao dưỡng. Cậu và tôi không khác gì nhau cả, anh ấy chỉ coi chúng ta như một sủng vật, còn hứng thú thì yêu thương, hết hứng thú thì vứt bỏ."

"Tô Kỷ!" Phùng Ninh bất chợt quay đầu, hai người nhìn thẳng vào nhau ở khoảng cách rất gần. Nét mặt Phùng Ninh hoàn toàn lạnh lẽo, không có sự kinh ngạc nào, có lẽ đã đoán ra được quan hệ của hai người từ sớm, cậu chậm rãi gằn từng tiếng. 

"Chúng tôi có như thế nào cũng không liên quan đến anh. Diệp Hằng và tôi yêu nhau không tới lượt người ngoài như anh ý kiến. Diệp Hằng không đánh dấu tôi là vì anh ấy nhẫn nhịn vì tôi. Còn anh? Dựa vào cái gì anh nói chúng ta giống nhau? Ngay từ đầu thân phận chúng ta đã khác biệt. Tô Kỷ, anh từ bỏ đi, tôi và Diệp Hằng đã đăng ký kết hôn, là bạn đời hợp pháp, anh có muốn cũng không thể chen vào."

Tô Kỷ hoảng hốt, mở to hai mắt, lùi về sau vài bước. "Không thể nào! Diệp Hằng tuyệt đối không thể kết hôn, trước đây anh ấy ghét nhất là chuyện lập gia đình."

Phùng Ninh lấn tới, câu từ ngày càng cay nghiệt. "Đó là do anh ấy không yêu anh. Anh dùng trăm phương nghìn kế, sau cùng cũng bị Diệp Hằng vứt bỏ. Còn tôi chỉ cần bỏ ra một tuần đã lãnh được giấy kết hôn với anh ấy. Tô Kỷ, anh chỉ là quá khứ, dù bây giờ anh có chết, anh ấy cũng chẳng hề quan tâm đâu."

Tô Kỷ thẹn quá hóa giận, giơ tay lên định tát Phùng Ninh. Phùng Ninh cầm lấy tay y để ngay gò má mình. "Muốn đánh tôi sao? Được, anh đánh đi, đánh ngay chỗ này. Tôi sẽ để khuôn mặt in năm dấu tay này đi tố cáo với Diệp Hằng, xem anh ấy xử lí như thế nào?"

Xung quanh đã bắt đầu có người chú ý đến, còn xì xào bàn tán. Tô Kỷ không muốn dính scandal, chỉ có thể hạ giọng nói. "Cậu điên rồi sao? Mau buông tay ra."

Phùng Ninh không nhiều lời, gạt mạnh tay y ra. "Cút."

Tô Kỷ chỉ muốn thoát thân cho nhanh, trước khi đi còn bỏ lại một câu. "Phùng Ninh cậu đợi đó, tôi nhất định sẽ không buông tay dễ dàng như vậy."

Phùng Ninh vô cảm ngồi xuống tiếp tục uống rượu, coi như không nghe thấy.

-

Tô Kỷ sau khi rời khỏi liền lấy điện thoại ra quay một dãy số. Đầu bên kia nhấc máy, Tô Kỷ nhìn xung quanh sau đó nói vào điện thoại.

"Tôi là Tô Kỷ đây, chẳng phải lúc trước anh muốn đăng tin về tôi đó sao? Tôi đang có một vài chuyện thú vị hơn muốn trao đổi. Anh yên tâm, những thông tin mà tôi có giá trị hơn những bức ảnh anh chụp rất nhiều. Không không, làm sao chỉ dừng lại ở mức cọ nhiệt đơn giản như vậy. Anh chỉ cần viết bài khéo léo một chút, nó hoàn toàn có thể hủy hoại sự nghiệp của một người. Tôi không cần tiền, chỉ cần xóa những file ảnh của tôi là được. Okay, ngày mai chúng ta gặp nhau đi, tôi sẽ nói cụ thể hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info