ZingTruyen.Com

[ĐAM] [HOÀN] - Mặt Trăng Có Đẹp Không Anh? - Heni

Chương 17 (H)

asheniee

Vừa về đến nhà, còn chưa thay giày Phùng Ninh đã nhào đến ôm lấy Diệp Hằng, "đè" anh lên tường. Diệp Hằng nhướn mày, chờ xem cậu định làm gì. Phùng Ninh giống như người say rượu, nhón chân hôn lung tung trên mặt anh.

Diệp Hằng nhận ra có điều không ổn, đẩy nhẹ cậu ra, ôm lấy hai vai cậu, còn thả ra một chút pheromone để trấn an omega. Phùng Ninh hai mắt đỏ hoe, còn sụt sịt như muốn khóc, đến chóp mũi cũng hồng hồng, trông rất đáng thương.

Diệp Hằng khom lưng, dùng hai ngón cái dịu dàng lau đi vết nước trên lông mi của omega. Anh hỏi. "Làm sao vậy, bảo bối? Sao tự dưng lại khóc, còn giận sao?"

Phùng Ninh rũ mắt không dám nhìn anh, hít mũi lắc đầu. Chính cậu cũng cảm thấy bản thân mình rất vô lý, chỉ vì một chút chuyện nhỏ đã không chịu nổi. Nhưng trong lòng cậu vẫn mang một nỗi bất an không rõ, từ ngày đầu tiên kết hôn với Diệp Hằng đã như vậy.

Có lẽ là vì đối phương từ trước tới nay chưa hề cho cậu cảm giác an toàn.

Phùng Ninh cảm thấy Diệp Hằng đối với cậu luôn như gần như xa, không nhiệt tình cũng chẳng từ chối. Có chăng ngay từ đầu giữa hai người đã tồn tại vết nứt, nhưng ai cũng không nguyện ý nói ra?

Diệp Hằng không nghe Phùng Ninh trả lời, bất đắc dĩ thở dài, ôm cậu vào lòng dỗ dành. "Được rồi, đừng khóc nữa. Là tôi sai, làm Ninh Ninh buồn, Ninh Ninh tha lỗi cho tôi nhé."

Phùng Ninh được anh ôm vào lòng, vẫn rầu rĩ như cũ, yếu ớt đòi hỏi. "Diệp Hằng, chúng ta làm đi."

Cậu ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn anh, trên khuôn mặt trắng nõn là sự kiên quyết đến đáng yêu. Diệp Hằng vuốt tóc cậu, cố gắng dịu giọng hết sức có thể. "Nhưng bây giờ em không được khỏe, Ninh Ninh vào nhà tắm rửa, tôi đi nấu bữa tối cho em, được không?"

Phùng Ninh lắc đầu, nhất quyết không chịu. Diệp Hằng không biết làm sao, chỉ đành chiều cậu. Phùng Ninh hôn lên môi alpha, sau đó gấp rút cởi quần, vội đến áo và giày đều không kịp cởi.

Diệp Hằng sợ làm tổn thương cậu, không dám động tay, im lặng để cậu tùy ý. Phùng Ninh sau khi mở rộng qua loa phía sau thì cầm lấy tính khí của anh đâm vào.

Hậu huyệt còn chưa kịp mềm, ngay cả dịch thể cũng chỉ rỉ ra một tí, Phùng Ninh đau đến nhíu mày. Diệp Hằng không nỡ để cậu đau, định rút ra, Phùng Ninh ngay lập tức xù lông cản lại. "Không được."

Diệp Hằng nhíu mày, thấy cậu tùy hứng làm tổn thương chính mình, anh đã hơi nổi giận, giọng u ám. "Rốt cuộc là em làm sao?"

Phùng Ninh bị sắc mặt của anh dọa, lại bị pheromone của alpha lúc tức giận vô thức thả ra làm sợ hãi, cuối cùng òa khóc.

"Anh khi dễ em...."

Diệp Hằng đầu đau như muốn nứt, thu lại vẻ nghiêm khắc, hôn lên mắt cậu, sau đó đỡ mông cậu nâng lên, ôm lên phòng ngủ.

Đợi hậu huyệt Phùng Ninh một lần nữa được mở rộng, dịch thể chảy ra tương đối nhiều, Diệp Hằng mới thúc vào trong.

Phùng Ninh rên rỉ cong eo, phía trước rỉ ra tinh dịch. Dưới những cú đâm nông sâu của anh, cậu không ngừng thì thầm.

"Diệp Hằng, biến em trở thành một phần cơ thể của anh đi."

Có như vậy Phùng Ninh mới chân thật cảm nhận được Diệp Hằng là của cậu, chỉ của riêng một mình cậu.

Diệp Hằng gầm nhẹ, không ngừng thúc mạnh vào điểm gồ lên trong vách ruột. Phùng Ninh kêu ra những âm thanh vỡ vụn, hai má ửng hồng nhuộm đầy sắc dục.

Đến cuối cùng, cậu ôm xiết lấy cổ alpha, khẽ khàng nói vào tai người nọ. "Em dọn đến phòng ngủ chính được không anh?"

Hai người đã ngủ với nhau rồi, ở riêng còn ý nghĩa gì nữa?

Diệp Hằng không đáp ngay, anh nâng cằm cậu lên, khóa thật chặt đôi môi sưng đỏ của omega. Rất lâu sau, khi hai người tách ra, anh mới trầm thấp cất lời. "Được."

Sau khi "vận động" tới tối muộn, Diệp Hằng giục Phùng Ninh đi tắm, còn anh đích thân xuống bếp nấu bữa tối. Phùng Ninh nói lười tắm, ở bên cạnh dính lấy alpha. Thật ra là cậu không nỡ rửa đi pheromone của anh, tận lực muốn nó lưu trên người lâu hơn một chút.

Một bữa ăn tối đáng lẽ nên xong từ lâu, bị Phùng Ninh nghịch hết cái này đến cái khác mà kéo dài. Hai người ăn xong đã qua 12 giờ.

Diệp Hằng không thích có người khác sống trong nhà nên bình thường dì Tạ đều chỉ làm vào giờ hành chính, việc quét dọn biệt thự và hoa cỏ trong vườn đều có người đến làm định kì nửa tháng một lần. Cả căn biệt thự xa hoa chỉ có hai người, Diệp Hằng không để cho Phùng Ninh động tay vào chén đĩa, chê cậu phiền, trực tiếp đuổi cậu lên lầu tắm rửa.

Diệp Hằng lấy chén đĩa đã rửa xong từ trong máy rửa chén ra, đang vươn tay úp chúng lên kệ thì bị một đôi tay mềm mại ôm lấy eo. Anh không cần nhìn cũng biết là ai, để mặc cậu tùy hứng, tiếp tục việc đang làm.

Phùng Ninh im lặng ôm eo Diệp Hằng, đầu cọ loạn phía sau lưng anh. Anh đi đến đâu, cậu đi đến đó, dính lấy anh như một cái đuôi nhỏ. Diệp Hằng ở nhà rất hay không mặc áo, chỉ tùy tiện mặc một chiếc quần dài. Sau lưng và trước ngực anh có vài vết sẹo hình dáng nông sâu không đồng đều. Anh không đề cập đến chúng, Phùng Ninh cũng không tùy tiện hỏi tới. Dáng vẻ lưu manh này khác hẳn với tác phong thành thục bình thường của anh, mang theo một hương vị vô cùng nam tính.

Diệp Hằng làm xong hết thảy, rửa tay sạch sẽ mới xoay ra phía sau ôm lấy eo Phùng Ninh. Hai má cậu phớt hồng, mắt tròn xoe ngẩng đầu nhìn anh, đặc biệt xinh đẹp đáng yêu. Omega chân trần dẫm lên nền gạch, chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi rất to, che đến mông, là chiếc áo lúc nãy Diệp Hằng đã cởi ra.

Anh bế bổng cậu lên, một tay ôm sát mông cậu, một tay trải khăn lau tay lên kệ bếp sau đó đặt cậu ngồi xuống. Diệp Hằng chống tay hai bên người cậu, hơi khom lưng, hoàn toàn vây cậu trong phạm vi của mình.

"Sao không mang dép lê? Trời đã cuối thu rồi, em để chân trần rất dễ nhiễm lạnh."

Phùng Ninh choàng tay qua cổ anh, lắc đầu. "Không lạnh. Ở nhà còn mang dép vướng víu lắm."

Diệp Hằng mắng một câu qua loa. "Nghịch ngợm." Rồi hôn lên môi omega. Hôn xong, anh tựa trán mình lên trán cậu, khàn giọng. "Hôm nay sao lại dính người như vậy?"

Phùng Ninh ngồi trên kệ bếp, nâng một chân lên chạm vào lồng ngực cường tráng của alpha, giọng điệu câu người. "Anh không thích sao?"

Diệp Hằng thuận thế nghiêng đầu hôn lên bắp chân của cậu. "Thích, đương nhiên là thích."

Sau đó anh chú ý đến phong cảnh đang lấp ló sau chiếc áo sơ mi, yết hầu alpha lập tức trượt lên xuống, ánh mắt cũng tối lại. Anh duỗi tay vào áo sơ mi, vuốt ve từ bắp đùi nhẵn mịn của cậu đến chỗ sâu hơn. Phùng Ninh ngửa đầu phát ra những âm thanh vụn vặt.

Hơi thở Diệp Hằng trở nên nặng nề, anh cắn dáy tai cậu, môi áp sát vành tai, giọng vô cùng trầm. "Ngay cả quần lót cũng không mặc."

"Phía sau dính nhớp mặc quần lót vào rất khó chịu, huống hồ.." Nói rồi Phùng Ninh ngừng một chút, ngón tay lướt dọc từ cổ xuống lồng ngực anh rồi tiếp tục. "Huống hồ một lát cũng phải cởi ra.."

Diệp Hằng không chịu nổi dáng vẻ quyến rũ của cậu, thô bạo cắn vào sau cổ omega. Phùng Ninh bị cắn, nhỏ giọng rên rỉ, tuyến thể sau gáy nóng đến bỏng rát. 

Diệp Hằng lật người Phùng Ninh lại, eo cậu tì lên kệ bếp, mông cong vểnh khẽ nhếch về phía anh. Khi tính khí của anh chen vào, cậu không kiềm chế được mà kêu ra tiếng. Diệp Hằng quá lớn, chen vào hậu huyệt chật hẹp của omega có hơi khó khăn, vách thịt căng chặt, không một khe hở. Mỗi lần côn thịt đâm vào rút ra đều mang theo một ít dịch trắng và tiếng da thịt đỏ mặt tía tai.

Phùng Ninh khóc rất dữ, thở hổn hển mặc anh chi phối. Diệp Hằng bỗng nhiên nâng tay, tát vào phiến mông đẩy đà của cậu. Cậu đầu tiên là bất ngờ đến cứng người lại, sau đó sự đau rát lan ra toàn thân kéo theo một màu đỏ rực hiện lên khắp cơ thể. 

"Ưm..A... Diệp Hằng?" Phùng Ninh có chút không tin được alpha lại làm vậy với mình, hậu huyệt vì đau và căng thẳng mà xiết chặt lấy tính khí của Diệp Hằng, khiến anh phải dừng lại thở dài thỏa mãn. 

Anh hôn lên tấm lưng mảnh mai của người dưới thân, môi lưỡi ngậm vào tạo ra vô số dấu hôn đậm nhạt. Giọng anh trở nên trầm khàn đến đáng sợ. "Thả lỏng một chút." Sau đó thắt lưng đâm rút không ngừng, cứ nhấp vài chục cái lại tát lên mông Phùng Ninh một lần.

Mông omega mềm mại từ từ xuất hiện mười dấu tay đỏ rực, khi da thịt va chạm với bàn tay anh đều đàn hồi mà run lên. Giữa sự đau rát còn xuất hiện một ít cảm giác kích thích bất thường. Phùng Ninh chưa bao giờ trãi qua sự kì lạ này, rất sợ hãi mà bắt đầu phản kháng. Diệp Hằng kiềm tay chân cậu lại, đâm sâu hơn. 

Phùng Ninh nằm rạp thân trên lên kệ bếp bằng đá cẩm thạch, yếu ớt rên rỉ rồi bắn ra. Diệp Hằng sau khi "hành" omega đến nửa tỉnh nửa mê mới chôn sâu vào trong vách ruột của cậu mà bắn ra. 

Phùng Ninh bị sự nóng bỏng của anh dội tỉnh, nghiêng người ra phía sau tìm kiếm sự an ủi. Diệp Hằng ôm cậu lên đối diện với mình, vén tóc mái ướt nhẹp của cậu ra sau tai. "Tôi bế em lên lầu tắm rửa nhé?"

Phùng Ninh mềm nhũn như bông, đến ngón tay cũng không nhấc nổi. Cậu ôm chặt lấy anh, cằm gác lên vai anh, hỏi nhỏ. "Sao anh không đi vào?"

Diệp Hằng biết cậu đang nói đến khoang sinh sản, anh vừa bế cậu lên phòng, vừa ôm lấy gáy cậu. "Em muốn có thai sao?"

Sau khi làm tình, cảm xúc của omega không được tốt, cậu buồn bã lắc đầu.

Dù hiểu rõ anh đang suy nghĩ cho mình, nhưng Phùng Ninh vẫn thấy rất khó chịu. 

Cứ như thể cậu chưa hoàn toàn thuộc về anh.

Cứ như thể anh có thể rời khỏi cậu bất cứ lúc nào.














Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ truyện ❤

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com