ZingTruyen.Info

Dam Chua Hoan Mat Trang Co Dep Khong Anh Heni

Phùng Ninh đi casting vòng cuối cho bộ phim điện ảnh kiếm hiệp "Sát Thần", nhận được kết quả đậu vào vai nam thứ. Phùng Ninh đặc biệt thích diễn vai phụ. Làm diễn viên là đam mê, nhưng cậu không muốn vì vậy mà tạo áp lực cho mình, huống hồ cậu hiểu rõ khả năng mình đến đâu, càng không muốn tự mua dây buộc mình.

Sát Thần đã cast vòng đầu được một tháng trước. Bộ phim nghe nói sẽ quy tụ rất nhiều diễn viên nổi tiếng, đạo diễn kì cựu và quan trọng nhất vai chính là được đo ni đóng giày cho ảnh đế. Vì vậy, có thể nói Sát Thần  là món mồi béo bở cho rất nhiều minh tinh muốn cọ nhiệt nổi tiếng.

Phùng Ninh cùng Giang Tiểu Đào từ chỗ casting quay lại Gia Đằng xử lí công việc. Hai người vừa đi tới cửa phòng chờ của nhân viên thì đã nghe bên trong có tiếng nói. 

Giọng nói có vẻ vô cùng bực tức. "Tôi dù gì cũng là diễn viên trong nghề đã 10 năm, vậy mà lại giao vai diễn thứ phụ. Trong khi đó, vai mà tôi cast lại để cho một tiểu minh tinh mới nổi? Mẹ nó, bọn họ có phải đã quá xem thường tôi rồi hay không?"

"Haiz, cậu bình tĩnh một chút đi. Dù gì vai diễn kia cũng yêu cầu trẻ tuổi, hình tượng nhiệt huyết, nói ra thì tiểu minh tinh kia phù hợp hơn cậu một chút. Vả lại mấy năm gần đây độ nổi tiếng của cậu đã suy giảm, được vai là tốt lắm rồi."

"Phù hợp cái rắm gì chứ, nhất định là thằng nhóc kia có kim chủ chống lưng, chứ một tên chuột nhắc như nó dựa vào cái gì mà muốn phỏng tay trên của tôi."

"Ai, cậu im lặng chút đi. Phùng Ninh cùng công ty với chúng ta đó, ở đây tai vách mạch rừng.."

Phùng Ninh và Giang Tiểu Đào đứng ở ngoài nghe rõ mòn một, cậu nghiêng đầu ra hiệu cứ đi thẳng, không cần vào nữa. Phùng Ninh nghe những lời này đã mòn tai, lười để ý đến. Từ trước đến giờ cậu đều là đi lên bằng thực lực, chưa từng nhờ tới Phùng baba cái gì. 

Hai người đi thang máy lên tầng, Giang Tiểu Đào ghé vào tai cậu. "Anh nghe ra là giọng của Tô Kỷ, cậu ta nổi tiếng là người chanh chua, ăn nói không biết suy nghĩ, em đừng để bụng làm gì."

Tô Kỷ này cậu biết. Là một beta, được gương mặt khá thanh tú, nổi lên từ khoảng 5,6 năm trước trong một bộ phim thần tượng. Sau đó thì sự nghiệp lên như diều gặp gió. Nhưng không biết có chuyện gì, ba năm trở lại đây Tô Kỷ vô cùng flop, đến cả Gia Đằng là big3 của ngành giải trí, push mãi mà vẫn không khởi sắc, dần dần công ty cũng không còn quá mặn mà với y nữa. 

Phùng Ninh hờ hững đút tay vào túi áo hoodie. "Em mới không thèm để ý. Anh đi cùng em bao lâu, không biết những lời này em đã nghe đến chai mặt rồi sao?"

Giang Tiểu Đào là người duy nhất biết về gia thế của cậu, anh xoa đầu cậu rồi nói. "Biết biết, tất nhiên là biết rồi tiểu thiếu gia của tôi. Vậy nên mau chóng xử lí nốt công việc rồi về nhà thôi nào."

"Anh về một mình đi. Một lát có người đến đón em rồi."

"..." Dạo này giới trẻ yêu đương là phải đem ra khoe khoang vậy sao? 

Diệp Hằng cố ý dồn công việc làm trong suốt một đêm để đủ thời gian trở về đi đón Phùng Ninh.

Như thường lệ anh đỗ xe trong tầng hầm đợi cậu xong việc. Nghĩ đến omega nhà mình sao khi thấy mình nhất định sẽ vui vẻ nhảy cẩng lên, sau đó lao vào lòng anh, khóe môi anh bất giác cười rất dịu dàng.

Diệp Hằng rít một hơi thuốc, anh nhớ Phùng Ninh quá, nhớ nhiều hơn anh nghĩ.

Diệp Hằng kẹp điếu xì gà giữa hai kẽ tay, đang trầm mặt thì chợt nghe tiếng gọi.

"Diệp, Diệp tổng? Là ngài đúng không?"

Diệp Hằng nheo mắt, thấy một beta cao gầy mặc áo khoác bông đi tới. Nhất thời anh không nhớ ra là ai. Beta lại đứng trước mặt anh, vẻ mặt kinh hỉ. "Đúng là ngài rồi. Ngài đừng nói là không nhớ em nhé. Em là Tô Kỷ."

Diệp Hằng nghe xong nhíu mày. Anh đúng là quá sơ suất. Dạo này bị Phùng Ninh quấn lấy, bất giác suy nghĩ anh cũng bị cuốn theo cậu, anh lại quên mất Gia Đằng là công ty quản lí Phùng Ninh, cũng chính là công ty của Tô Kỷ.

Anh lạnh nhạt nói. "Xin cậu chú ý xưng hô, tôi bây giờ đã tiếp quản Diệp thị, không còn là tổng giám đốc nữa."

Đồng thời cũng ngầm cảnh cáo Tô Kỷ : chuyện của quá khứ thì đừng nên treo bên miệng.     

Tô Kỷ bị thái độ hờ hững của anh làm cứng họng, cười lấy lòng. "C-Chủ tịch Diệp, sao ngài lại ở đây?"

Diệp Hằng thấy phiền nên mở cửa xe, dập điếu xì gà vào gạt tàn rồi định ngồi vào. Tô Kỷ gấp gáp kéo anh lại, hai mắt đỏ lên, giọng như van nài. "Ngài đừng như vậy mà, có thể cho em một cơ hội mời ngài ăn tối không?"

Diệp Hằng bực bội đẩy tay Tô Kỷ ra. "Nhân lúc tôi còn kiên nhẫn thì cách xa tôi một chút."

Tô Kỷ lớn tiếng, như sắp khóc tới nơi. "Ngài đến đây có phải là lại có đối tượng bao dưỡng rồi không?"

Diệp Hằng còn chưa kịp trả lời thì một giọng khác vang lên. "Diệp Hằng, đây là ai vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info