ZingTruyen.Info

Dam Chua Hoan Mat Trang Co Dep Khong Anh Heni

Thay vì một nhà hàng sang trọng, mọi người lại chọn một nhà hàng bình dân. Theo cách nói của họ thì ngày thường ăn món cao cấp đã phát chán, ăn thịt nướng và uống bia, tìm lại một chút cảm giác thời đại học.

Phùng Ninh hòa nhập vô cùng khá. Cậu ít nhiều cũng là người trong giới giải trí, EQ cao, biết cách tạo bầu không khí.  

Khác với mọi người, Diệp Hằng khá im lặng, chỉ chuyên tâm nướng thịt và gắp đồ ăn cho Phùng Ninh. Phùng Ninh nói chuyện hăng say, uống tới ly bia thứ 6, 7, Diệp Hằng ngăn cậu lại, nói.

"Được rồi, đừng uống nữa."

Doãn Hạo làm hòa. "Hôm nay mọi người đều vui, lại là lần đầu tiên cậu ra mắt vợ với bọn tôi, để vợ cậu thoải mái đi."

Phùng Ninh gật đầu lia lịa. "Đúng đúng."

Diệp Hằng không đáp, chỉ gọi phục vụ đem ra một chén cháo thịt bầm và một ly sữa tươi còn nóng. Anh đặt nó trước mặt Phùng Ninh, nói. "Đừng ăn những thứ kia nữa, ăn cái này đi."

Phùng Ninh đã có hơi say, ngang ngược hơn ngày thường. "Không muốn! Em muốn uống bia, em uống còn chưa đủ đâu."

Diệp Hằng giật lấy ly bia trên tay cậu, một hơi cạn sạch rồi búng lên trán cậu. "Nghe lời." Rồi đứng lên nói với mọi người. "Xin lỗi, tôi đi toilet một chút."

Đến khi anh trở lại thì nhìn thấy chén cháo và ly sữa Phùng Ninh không thèm đụng tới. Chỗ cậu đã lăn lốc 8, 9 vỏ chai. Phùng Ninh hai má đỏ bừng, mắt ướt át, rõ ràng đã say lắm rồi còn cụng ly với người khác, miệng thì cười ngốc ngếch.

"Diệp phu nhân, kể bọn tôi nghe chút đi, Diệp Hằng lên giường có phải sẽ hóa thành thú dữ không?"

Phùng Ninh say khước, ngước mắt mờ mịt hỏi. "Tại sao lại thành thú dữ?"

Diệp Hằng ngồi vào chỗ, đỡ Phùng Ninh ngồi đàng hoàng, lại nhìn bọn Doãn Hạo với ánh mắt cảnh cáo. "Đừng chọc em ấy nữa."

Sau đó, anh gọi một tiếng Ninh Ninh, rồi bưng chén cháo lên, muốn đút cậu. Phùng Ninh đập bàn. "Em không ăn cháo đâu!"

Diệp Hằng đưa muỗng vào miệng cậu như đút trẻ con ăn bột. "Nghe lời, em không ăn thì sáng ngủ dậy dạ dày sẽ đau."

Diệp Hằng vừa dỗ vừa dụ, thật sự đút Phùng Ninh ăn hết chén cháo, uống non nửa ly sữa. Phùng Ninh ăn no gật gù trên ghế, giọng lúng búng. "Em buồn ngủ.."

Diệp Hằng lấy áo anh khoác lên vai bé con rồi để cậu dựa vào lòng, lấy một tay che mắt cậu lại. "Ngủ đi."

Bọn Doãn Hạo thân là những người đàn ông đã lập gia đình lại bị ép ăn cẩu lương của đôi vợ chồng son. Cả bọn đều lên tiếng kháng nghị.

Bạn 1."Cậu đem vợ thành con mình mà nuôi sao?"

Bạn 2."Haiz, người này đâu phải là Diệp Hằng mà tôi quen biết."

Bạn 3. "Cậu là đồ trọng sắc khinh bạn."

Diệp Hằng vẫn giữ nguyên tư thế, đè thấp âm thanh. "Nếu thật sự như cậu nói thì tôi đã dẫn Phùng Ninh về từ lâu."

Doãn Hạo. "Tôi thấy cậu ở lại cốt để show ân ái thì có."

Mọi người hùa theo. "Đúng đó, đúng đó."

Đám alpha ngồi thêm khoảng 30 phút, Diệp Hằng luôn che mắt Phùng Ninh như vậy, khuỷu tay áp sát vào tai cậu cản âm thanh ồn ào ở quán, để cậu ngủ an ổn hơn.

Sau khi tính tiền thì mọi người chia tay, Phùng Ninh chưa dậy, Diệp Hằng vẫn ngồi kế bên. Doãn Hạo đi thu xếp xong thì trở vào, hỏi. "Có cần gọi cậu ấy dậy không?"  

Diệp Hằng trả lời. "Không cần." Sau đó bế cậu lên như bế em bé, nhẹ nhàng ôm ra khỏi quán. Sau khi đặt cậu vào xe thì anh trở ra. Doãn Hạo và anh chưa về, đứng tựa vào xe hút thuốc.

Doãn Hạo châm lửa cho Diệp Hằng, hỏi. "Người cũng đã cưới về, có muốn lâu dài không?"

Diệp Hằng rít thuốc, nhả ra làn khói trắng. "Em ấy còn nhỏ, tôi không nghĩ đến sau này, tới đâu thì hay đến đấy."

Doãn Hạo kẹp điếu thuốc trên đầu ngón tay, ngắm nhìn bầu trời đầy sao. "Tôi thấy được cậu cũng rất để tâm đến Phùng Ninh. Nếu thật sự động lòng, hãy nói rõ ràng với cậu ấy đi. Tình cảm Phùng Ninh đối với cậu rất nồng nhiệt. Nhưng nếu không cẩn thận, nó có thể sẽ biến thành ngòi nổ. "

Sườn mặt Diệp Hằng lạnh lùng chìm trong ánh sáng tối tăm, anh im lặng một lúc lâu rồi đáp. "Biết rồi."

Diệp Hằng lái xe đưa Phùng Ninh về biệt thự. Bế con sâu rượu ngủ say như chết đặt lên giường, anh định rời đi thì bị một đôi tay choàng qua cổ, ghì xuống.

Phùng Ninh hai má đỏ bừng, nhưng ánh mắt sáng ngời, khoé miệng cười rất tươi.

Diệp Hằng chống tay hai bên, nhìn thẳng vào mắt cậu. "Tỉnh từ bao giờ?"

Phùng Ninh rướn người hôn chụt lên môi anh. "Từ lúc anh ôm em xuống xe á."

Diệp Hằng vuốt tóc Phùng Ninh. "Hôm nay Ninh Ninh không ngoan, còn học được cách lừa gạt tôi nữa."

Phùng Ninh không đáp lời, cứ nhìn anh mải miết, trống ngực đập dồn dập, cậu khẽ khàng lên tiếng. "Diệp Hằng, chúng ta làm chuyện đó đi."

Ánh mắt Diệp Hằng tối đi, biết rõ còn cố hỏi. "Chuyện gì?"

Phùng Ninh đưa tay vuốt ve mặt anh, ngón tay cậu phát họa từng đường nét sắc bén, điển trai trên khuôn mặt ấy, tựa như muốn khắc ghi hình dáng này vào đáy lòng. "Làm chuyện thân mật nhất giữa những người yêu nhau ấy."

"Sẽ không hối hận chứ?"

"Làm với chồng mình, tại sao lại phải hối hận?"

Diệp Hằng đáp lại cậu bằng một nụ hôn. Anh không đưa lưỡi vào, chỉ trằn trọc trên môi cậu, ngậm mút trong miệng như ăn một chiếc kẹo ngọt, mang theo một chút hương rượu. Phùng Ninh ôm anh không rời, chỉ ước gì được khảm vào trong cơ thể anh. Lúc lâu sau, Diệp Hằng rời khỏi môi cậu, cho cậu một câu trả lời. "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info