ZingTruyen.Asia

Dam Chua Hoan Mat Trang Co Dep Khong Anh Heni

Phùng Ninh là tiểu thiếu gia bảo bối nhà họ Phùng, quyền lực và tiền bạc không hề thua kém bất kì tập đoàn nào cùng thời, có thể nói là vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng. Nhưng từ khi cậu kết hôn với Diệp Hằng mới hiểu thế nào là tư bản thật sự.

Diệp Hằng dẫn cậu đến một trường đua F1 do chính anh và bằng hữu bỏ tiền túi ra xây dựng, nhưng không phải dưới mục đích đầu tư, mà là để mỗi năm bọn họ đến giải trí một lần. 

Trường đua lấy cấu trúc hình tròn là chính, có diện tích tương đương một sân vận động.

Diệp Hằng giới thiệu từng người với Phùng Ninh. Bạn anh tổng cộng 4 người, đều là alpha cao lớn, thành thục. Trong đó chỉ có Doãn Hạo là kiều bào sinh sống ở Thụy Sĩ. Doãn Hạo có khí chất ôn nhu, nho nhã , lúc nào cũng mang vẻ mặt tươi cười. 

Diệp Hằng ôm vai Phùng Ninh, nói. "Đây là Phùng Ninh, bạn đời của tôi."

Bạn 1. "Chà, trong đám chúng ta, tuy Diệp Hằng là lớn tuổi nhất, lại không thấy kết hôn. Lúc trước nghe cậu ấy lập gia đình, chúng tôi ai nấy đều đỡ lo."

Bạn 2. "Diệp Hằng, cậu cũng thật là có phúc, cưới được minh tinh, lại còn xinh đẹp như vậy."

Diệp Hằng chỉ cười nhạt.

Phùng Ninh thấy thế, vội vàng xua tay. "Lấy được anh ấy là phúc của tôi mới đúng."

Bạn 3. "Xem kìa, chỉ mới nói một câu đã bênh vực rồi."

Doãn Hạo từ nãy giờ chỉ cười mà không nói, bỗng nhiên chen vào. "Được rồi, định tán gẫu tới tối sao? Mau thay đồ chuẩn bị đi."

Mọi người lần lượt rời khu khán đài, chỉ còn Diệp Hằng ngồi với cậu. Phùng Ninh ý thức được có lẽ bọn họ định đua xe với nhau, vội nói với anh. "Anh cũng đi với họ đi, em ngồi đây một mình được mà."

Diệp Hằng đưa tay cậu lên hôn khẽ rồi đan vào tay anh, từ tốn trả lời. "Không sao, bọn họ đua vòng loại, tôi ở vòng chung kết."

Phùng Ninh bật cười. "Bọn anh trước khi tới đây còn xếp bảng đấu nữa sao?"

"Không hẳn, chỉ là từ trước đến nay tôi chưa từng thua, nên dù có đua ngay từ đầu không cũng như nhau."

Phùng Ninh ồ lên, ánh mắt lấp lánh, dụi tay anh vào má mình. "Chồng em là giỏi nhất."

Trên khán đài phát cơm chó không ai rảnh xem, 4 alpha cao lớn đã thay xong đồ đua, đeo mũ bảo hiểm và lần lượt vào chỗ. Tiếng động cơ, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường tạo ra âm thanh sôi động. 

Phùng Ninh lúc buồn chán xem rất nhiều môn thể thao, đua xe F1 cậu cũng biết kha khá. Phùng Ninh lần đầu tiên được xem đua trực tiếp, rất hưng phấn theo dõi không rời mắt. Diệp Hằng đưa chai nước cho cậu. "Thích đến vậy sao?"

Phùng Ninh gật lia lịa. "Thích, không ngờ các anh đều không phải vận động viên chuyên nghiệp nhưng mà lại lái hay như vậy."

Diệp Hằng cũng theo dõi trận đua, đáp. "Thật ra lúc còn học đại học, bọn tôi có tham gia câu lạc bộ, nhưng lúc đó còn trẻ, chỉ tổ chức theo kiểu tự phát, cũng không có cái gọi là trường đua như bây giờ."

"Chính vì khi còn trẻ không có nên sau này mới bù đắp xây lên nơi này sao?"

Diệp Hằng cười nhạt. "Cũng có thể nói như vậy."

Phùng Ninh còn định nói gì đó, dưới đường đua đã có tiếng la ó. "Diệp Hằng, cậu còn lề mề gì hả? mau xuống chuẩn bị đi."

Cuối cùng Phùng Ninh đành giục anh mau đi. Cậu ngồi một mình trên kháng đài khoảng 10 phút thì có người đến ngồi xuống bên cạnh. "Xin chào."

Phùng Ninh quay qua thì thấy Doãn Hạo đã thay đồ ra, tóc còn ướt mồ hôi, anh ngửa đầu uống nước, phần cổ nhô lên gợn sóng theo động tác uống, từ góc độ của Phùng Ninh, Doãn Hạo trông vô cùng yêu nghiệt.

Phùng Ninh dù không phải omega thì bẩm sinh cũng đã cong như thước dẻo, thấy trai đẹp ngay trước mắt, không cưỡng lại được thầm tán thưởng. Chưa kịp khen vài câu, cậu nghe tiếng động cơ xe, Phùng Ninh quay lại nhìn thì thấy Diệp Hằng đã thay đồ xong, đang lái xe đến vạch xuất phát.

Diệp Hằng ôm nón bảo hiểm, dừng xe ngay trước vạch xuất phát, nói gì đó với mọi người rồi ngước lên chào với cậu. Đồ đua ôm khít lấy thân hình cao lớn của anh, mọi ưu điểm hình thể vai rộng, eo hẹp đều được khoe triệt để. Tóc Diệp Hằng hôm nay không vuốt keo, để tùy ý, có gió thổi qua, anh hờ hững vuốt lên vài cái, khí chất vừa lạnh nhạt vừa trầm ổn, điển trai vô cùng.

Doãn Hạo thấy Phùng Ninh nhìn Diệp Hằng không rời mắt, ánh mắt đó là sự si mê và khát vọng rất rõ ràng, giống như hận không thể ngay lập tức bay xuống chiếm lấy người dưới kia. Doãn Hạo cười cười, trêu chọc. "Còn nhìn nữa nước bọt sẽ thấm ướt áo mất."

Phùng Ninh hoàn hồn, đưa tay lên miệng, nhận ra làm gì có nước bọt nào chảy ra, thất thố phản bác. "Nào có!"

Lúc này Diệp Hằng đã vào chỗ, sau khi tiếng súng vang lên, anh tăng ga, lao vút đi. Phùng Ninh xem hết sức tập trung, đầu hoạt động hết công suất như một chiếc camera, xe Diệp Hằng đi đến đâu, đầu cậu xoay theo hướng đó, đến tận khi bọn họ chạy xa, Phùng Ninh còn cố gắng nheo mắt nhìn theo cho bằng được.

Doãn Hạo hết sức buồn cười trước mấy phản ứng ngốc nghếch của cậu. "Thích cậu ta đến vậy sao?"

Phùng Ninh gật đầu sau đó ngượng ngùng hỏi. "Anh ấy, có phải lúc đi học cũng có rất nhiều người theo đuổi không?"

Doãn Hạo nhìn những chiếc xe ở phía xa, đáp. "Đúng vậy. Có điều tính cách cậu ta khá lạnh lùng, quen ai cũng chỉ được một thời gian ngắn rồi lờ người ta đi, giống như quên lãng ấy. Lúc trước cậu ấy là người duy nhất trong số bọn tôi chưa lập gia đình, tôi cứ tưởng là cậu ta cứ ở vậy hết đời, không ngờ một tuần trước đột nhiên thông báo mình đã kết hôn, tôi còn sốc một trận. Hai người làm sao mà thình lình như vậy?"

Phùng Ninh. "Chúng tôi là xem mắt."

Doãn Hạo nghe xong khá ngạc nhiên. "Xem mắt? Diệp Hằng cậu ta mà cũng sẽ chấp nhận cái loại hình này sao?"

Phùng Ninh thở dài. "Thật ra lúc đó chính tôi mới là người không đồng ý. Nhưng khi gặp được anh ấy rồi lại khác. Anh có tin trên đời tồn tại loại tình cảm vừa gặp đã yêu không?"

Vốn là Phùng Ninh nghĩ Doãn Hạo sẽ cười nhạo cậu vài câu nhưng không ngờ anh lại trả lời rất dứt khoát. "Tin."

Phùng Ninh ngơ ra hai giây rồi nói tiếp. "Lần đầu tiên gặp Diệp Hằng, anh ấy đối với tôi tựa như trọng lực vậy, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng có thể thu hút tôi, khiến tôi chỉ muốn gần gũi, muốn biết tất cả về anh ấy. Tôi cũng không biết đến cùng là tại sao bản thân lại thích anh ấy như vậy."

"Không ngờ cậu đối với cậu ta lại có chấp niệm lớn như vậy."

Phùng Ninh rủ mắt không đáp, bỗng đứng bật dậy, nói. "Diệp Hằng sắp về đích rồi, tôi muốn xuống dưới nhìn cho rõ."

Doãn Hạo gật đầu. "Được, tôi đi cùng cậu."

Diệp Hằng từ xa đã thấy bé con của mình đứng bên đường, anh mỉm cười đạp ga tăng tốc. Xe Diệp Hằng vượt bỏ xa những xe khác, lao vút về đích. Diệp Hằng xuống xe thấy Phùng Ninh tươi cười vẫy tay rất nhiệt tình. Mọi người choàng vai anh, nói. 

Bạn 1."Tôi lại không thể đánh bại Diệp Chủ tịch rồi, thật đáng tiếc."

Bạn 2 cũng xuống xe, đến gần Phùng Ninh. "Diệp phu nhân có muốn thử lái một lần không?"

Hai mắt Phùng Ninh sáng lên. "Đương nhiên là..."

"Không được." Không biết từ lúc nào Diệp Hằng đã đứng bên Phùng Ninh, từ chối thẳng thừng.

Phùng Ninh nhíu mày, quay qua anh chất vấn. "Tại sao? Em muốn thử! Em muốn thử!"

Mặc cậu đấu tranh, la hét, nhảy lên như thỏ, Diệp Hằng vẻ mặt vô cảm đáp. "Không được. Rất nguy hiểm." Sau đó nói với mọi người. "Tìm một nhà hàng đi, hôm nay tôi đãi."

Sau đó dắt tay Phùng Ninh kéo đi. Cậu ở đằng sau bĩu môi, giơ nắm đấm với anh, còn liên tục mắng. "Diệp Hằng là đồ đáng ghét." 

Diệp Hằng làm như không nghe thấy. 




*Hình minh họa trường đua F1


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia