ZingTruyen.Com

[ĐAM] [HOÀN] - Mặt Trăng Có Đẹp Không Anh? - Heni

Chương 1

asheniee

Phùng Ninh đến buổi xem mắt với một tâm trạng không vui vẻ gì mấy. Trong lòng cậu vô cùng bày xích cuộc gặp gỡ này. Nhưng Phùng baba đã nhắc suốt kì nghỉ của cậu rồi, làm cậu phiền đến nổi ăn không ngon ngủ không yên.

Bất đắc dĩ Phùng Ninh phải nhận lời baba tới nhà hàng gặp gỡ đối tượng kết hôn tương lai của mình.

Phùng Ninh mặc jumpsuit jeans tay dài, nhìn là biết tùy tiện chọn đại, phối cùng một đôi boot quân đội, ống quần xoắn đến mắt cá chân, dây giày cũng chẳng thèm cột. Mái tóc đen ngắn lòa xòa trước trán.

Đúng giờ hẹn, một chiếc Rolls Royce màu trắng đậu trước cửa nhà hàng, vô cùng nổi bật.

Phùng Ninh trước khi đi cứ cào nhào mùi của đám alpha khó chịu thế nào, pheromone ngột ngạt ra sao, hơn nữa cậu còn là một minh tinh sáng giá, sao có thể xuất đầu lộ diện chốn đông người được chứ. Vì vậy Phùng baba đã bao cả nhà hàng cho con trai bảo bối. Tầng 4, cũng là tầng cuối cùng của nhà hàng toàn bộ tường đều là kính trong suốt, phía trong có thể ngắm toàn cảnh phía ngoài, nhưng phía ngoài sẽ không thấy bên trong. Bởi vậy từ lúc chiếc xe xuất hiện, Phùng Ninh đã nhìn thấy.

Cậu nhấp một ngụm trà, nhếch miệng khinh bỉ người này thật là màu mè.

Diệp Hằng sau khi xuống xe thì tài xế lái đi mất. Anh vừa dự một cuộc họp ra. Âu phục thẳng tấp, áo cũng cài đến cúc cao nhất.

Phùng Ninh bị cận thị, nhìn từ xa không thấy được vẻ mặt của alpha, chỉ thấy dáng người rất cao, mặc âu phục màu xám, chiếc đồng hồ trên tay khúc xạ ánh sáng, chiếu đến mắt cậu chói lòa.

Phùng Ninh chớp mắt, mắt cứ dán chặt vào bóng dáng thon dài đang sải bước vào đại sảnh. Phùng Nhiên đặt tay lên ngực trái, thấy tim mình đập lợi hại, hai má hơi nóng lên. Cậu nhủ thầm.

“Xong rồi, có khi nào mình bị dính tiếng sét ái tình của ảnh rồi không?”

Khi Diệp Hằng được phục vụ dẫn tới chỗ thì thấy Phùng Ninh đang chống hai tay dán mắt vào mình. Anh có chút buồn cười, ngồi xuống đối diện cậu. Sau khi gọi món, anh hơi kéo cà vạt xuống, cất giọng.

“Cậu đây là Phùng thiếu gia Phùng Ninh đúng không?”

Phùng Ninh vẫn giữ nguyên tư thế, đánh giá anh một lượt rồi mỉm cười.

“Sao anh lại đẹp trai như vậy?”

Diệp Hằng hơi ngẩn ra, chắc là không ngờ cậu lại nói như vậy. Anh nở nụ cười nhàn nhạt, không đưa ra đánh giá, chỉ nói.

“Tôi là Diệp Hằng, đối tượng kết hôn của cậu. Hân hạnh.”

Phùng Ninh nhìn alpha không chớp mắt. Trong bụng đã loạn thành một đoàn. Diệp Hằng chân thật là dài, khuôn mặt sao lại đẹp trai như vậy, giọng Diệp Hằng trầm quá đi. Diệp Hằng kéo cà vạt quyến rũ chết mất, nhìn bắp tay của anh ấy đi, thiệt là rắn chắc…

Diệp Hằng khá là bất đắc dĩ. Anh đang nghi ngờ có phải mình đã quá già rồi hay không, hình như không hiểu được suy nghĩ mấy cậu nhóc bây giờ cho lắm.

Diệp Hằng không thích nói nhiều, omega trước mặt đã không nói chuyện, anh cũng không mở miệng.

Phùng Ninh đã nhìn đến hai mắt sắp biến thành hình trái tim rồi, khóe miệng cũng không áp chế được nụ cười. Nhìn Diệp Hằng nhấp một ngụm rượu vang, rồi điềm nhiên cắt đĩa bít tết, sau đó lịch sự đổi đĩa với cậu, rồi tiếp tục cắt phần của mình. Động tác lưu loát từ đầu tới cuối, giống như ở đây chỉ có một mình anh, hoàn toàn không bị bối rối trước ánh mắt của Phùng Ninh.

Phùng Ninh nhấp một ngụm rượu, không biết có phải cậu say rồi hay không, hai má nóng ran, tim đập muốn rơi ra ngoài.

Không khí hai người im lặng một cách kì lạ, không khó xử nhưng cũng không hề thoải mái. Phùng Nhiên chẳng còn tâm trạng nào làm giá, chỉ lo người ta chạy mất, đành lên tiếng.

"Sao anh không nói gì?"

Diệp Hằng chậm rãi lau miệng.

"Vậy tôi nên nói gì?"

Phùng Ninh đờ ra. "Ờm.. cũng không phải là bắt buộc phải nói gì, chỉ là.."

Alpha trước mặt cậu ngước lên nhìn, như là chờ cậu nói tiếp. Phùng Ninh hơi chồm lên phía trước, nhỏ giọng hỏi.

"Anh thấy tôi thế nào?"

Diệp Hằng nhìn omega, hai mắt cậu long lanh, một bộ dạng trông đợi, tóc rủ xuống trước mắt cũng chẳng thèm quan tâm. Anh có chút buồn cười, vươn tay vén tóc cậu ra sau tai, lộ ra đôi mắt màu trà cùng cái trán trơn bóng.

"Rất xinh đẹp."

Phùng Ninh bĩu môi, tất nhiên là cậu đẹp rồi, từ nhỏ cậu đã tự biết điều đó. Ý cậu hỏi là bên trong cơ, là tính cách đó. Quả nhiên đám alpha chỉ nghĩ đến ngoại hình. Diệp Hằng là đồ đểu.

Phùng Ninh một mặt ghét bỏ, mặt khác tai lại tự động đỏ lên, chỗ alpha đụng chạm như bị bỏng.

Diệp Hằng quan sát nãy giờ, thấy cậu bất mãn thì cười nói.

"Tôi thấy sao không quan trọng. Chẳng phải đều phải kết hôn hay sao. Cậu yên tâm, chúng ta kết hôn chỉ là cho gia đình tôi nhìn. Một năm sau, chúng ta sẽ ly hôn, cũng không công khai làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu."

"Anh là bị gia đình ép buộc sao?"

Phùng baba đã kể cho cậu nghe đầu đuôi câu chuyện, dù vậy cậu vẫn muốn chính tai nghe Diệp Hằng trả lời. Phải biết được suy nghĩ của người ta thì sau này tấn công mới dễ dàng được.

Diệp Hằng lắc nhẹ ly rượu, "Không hẳn, tôi cũng đã già rồi, đến lúc nên kết hôn để mẹ tôi yên lòng."

"Vậy tại sao anh còn muốn một năm sau li hôn, không phải càng làm mẹ anh lo lắng hơn sao?"

"Mẹ tôi lợi dụng ân tình năm xưa buộc Phùng lão gia gả cậu qua, tôi đã áy náy lắm rồi, sao còn có thể liên lụy đến tương lai sau này của cậu được."

"Không sao, tôi tình nguyện bị liên lụy mà."

Phùng Ninh dõng dạc tuyên bố, hình tượng cao lãnh, khó gần thường ngày cậu dày công xây dựng mất sạch, chỉ còn lại đôi mắt ần ận nước, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.

Diệp Hằng không đáp, thong dong nhấm nháp rượu, từ đầu tới cuối chỉ trưng ra bộ mặt cười nhàn nhạt, không gần gũi cũng không xa cách.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com