Dai Thuc Tha Loi Cho Bon Toi
Tiếng chuông cửa vang lên , Lãnh Kiêu chật vật ra mở cửa. Vừa nghĩ tới người kia là Tần Duyệt Vũ , trái tim hắn đập loạn nhịp." Anh ơi , đợi Phong Phong với"
Đứng trước cửa quả nhiên là Tần Duyệt Vũ nhưng theo sau là Tần Mặc Phong. " Chuyện gì "
Thấy Lãnh Kiêu ngơ ngác , Tần Duyệt Vũ lạnh mặt hỏi." Dạ không "
Lãnh Kiêu ngoan ngoãn trả lời , nở nụ cười nhẹ rồi quay người để họ vào.Nhìn Tần Mặc Phong như vậy, Lãnh Kiêu đại khái đoán được chuyện gì." Từ giờ Mặc Phong ở đây "
Tần Duyệt Vũ ngồi trên sofa màu đỏ rượu , bộ dạng mệt mỏi." Vâng ....vâng ạ "
Lãnh Kiêu ôn tồn đáp, hắn càng này càng giống một kẻ hầu." Ca ca , anh không ở với em sao"
Tần Mặc Phong nghe Tần Duyệt Vũ nói. Hắn sợ sẽ bị bỏ rơi." Anh sẽ thường xuyên đến thăm em , Lãnh Kiêu chăm sóc Mặc Phong cho tốt "
Dù gì Tần Mặc Phong cũng là em trai từ nhỏ tới giờ được y chăm lo , làm sao nỡ tổn thương cậu. Cho dù cậu đối xử thế nào với y , y cũng không thể quá nhẫn tâm với cậu." Vâng , thưa anh "
Phong Phong biết , nếu không nghe lời sẽ bị ghét bỏ.Phong Phong sẽ ngoan , nghe lời anh trai kia." Anh có ở lại ăn tối không "
Lãnh Kiêu không dám hỏi nhiều nhưng vẫn lấy gan hỏi Tần Duyệt Vũ một câu." Tối nay tôi ngủ ở đây"
Tần Duyệt Vũ lạnh nhạt nói. Ngày mai y có cuộc họp quan trọng , y muốn nghỉ ngơi nhiều một chút. Ở đây lại khá gần công ti y , cho nên tối nay y sẽ ở đây." Vâng "
Lãnh Kiêu nghe xong thì vui vẻ đi chuẩn bị bữa tối.Khoảng 1 tiếng sau , Tần Duyệt Vũ cùng Tần Mặc Phong ngồi ăn. Lãnh Kiêu có chút lo ngại không biết nên ngồi xuống không." Ngồi đi "
Tần Duyệt Vũ vẫn tập trung ăn , nhưng miệng thì vẫn kêu Lãnh Kiêu ngồi xuống. " Ca ca , ăn ngon "
Tần Mặc Phong ngồi lột tôm , lột xong liền bỏ vào bát của Tần Duyệt Vũ. " Cảm ơn "
Tần Duyệt Vũ dịu dàng nói.Lãnh Kiêu thật ghen tị, tự nhiên trong đầu xuất hiện một suy nghĩ ngốc nghếch . Nếu hắn cũng bị ngốc như vậy thì có được y yêu thương vậy không." cậu cũng ăn đi "
Gấp cho Lãnh Kiêu một miếng thịt cá. Tuy nhìn rất lạnh nhạt nhưng cũng không phải lạnh hoàn toàn. " Vâng "
Lãnh Kiêu sắp khóc rồi. -------------------------------------------------
Đứng trước cửa quả nhiên là Tần Duyệt Vũ nhưng theo sau là Tần Mặc Phong. " Chuyện gì "
Thấy Lãnh Kiêu ngơ ngác , Tần Duyệt Vũ lạnh mặt hỏi." Dạ không "
Lãnh Kiêu ngoan ngoãn trả lời , nở nụ cười nhẹ rồi quay người để họ vào.Nhìn Tần Mặc Phong như vậy, Lãnh Kiêu đại khái đoán được chuyện gì." Từ giờ Mặc Phong ở đây "
Tần Duyệt Vũ ngồi trên sofa màu đỏ rượu , bộ dạng mệt mỏi." Vâng ....vâng ạ "
Lãnh Kiêu ôn tồn đáp, hắn càng này càng giống một kẻ hầu." Ca ca , anh không ở với em sao"
Tần Mặc Phong nghe Tần Duyệt Vũ nói. Hắn sợ sẽ bị bỏ rơi." Anh sẽ thường xuyên đến thăm em , Lãnh Kiêu chăm sóc Mặc Phong cho tốt "
Dù gì Tần Mặc Phong cũng là em trai từ nhỏ tới giờ được y chăm lo , làm sao nỡ tổn thương cậu. Cho dù cậu đối xử thế nào với y , y cũng không thể quá nhẫn tâm với cậu." Vâng , thưa anh "
Phong Phong biết , nếu không nghe lời sẽ bị ghét bỏ.Phong Phong sẽ ngoan , nghe lời anh trai kia." Anh có ở lại ăn tối không "
Lãnh Kiêu không dám hỏi nhiều nhưng vẫn lấy gan hỏi Tần Duyệt Vũ một câu." Tối nay tôi ngủ ở đây"
Tần Duyệt Vũ lạnh nhạt nói. Ngày mai y có cuộc họp quan trọng , y muốn nghỉ ngơi nhiều một chút. Ở đây lại khá gần công ti y , cho nên tối nay y sẽ ở đây." Vâng "
Lãnh Kiêu nghe xong thì vui vẻ đi chuẩn bị bữa tối.Khoảng 1 tiếng sau , Tần Duyệt Vũ cùng Tần Mặc Phong ngồi ăn. Lãnh Kiêu có chút lo ngại không biết nên ngồi xuống không." Ngồi đi "
Tần Duyệt Vũ vẫn tập trung ăn , nhưng miệng thì vẫn kêu Lãnh Kiêu ngồi xuống. " Ca ca , ăn ngon "
Tần Mặc Phong ngồi lột tôm , lột xong liền bỏ vào bát của Tần Duyệt Vũ. " Cảm ơn "
Tần Duyệt Vũ dịu dàng nói.Lãnh Kiêu thật ghen tị, tự nhiên trong đầu xuất hiện một suy nghĩ ngốc nghếch . Nếu hắn cũng bị ngốc như vậy thì có được y yêu thương vậy không." cậu cũng ăn đi "
Gấp cho Lãnh Kiêu một miếng thịt cá. Tuy nhìn rất lạnh nhạt nhưng cũng không phải lạnh hoàn toàn. " Vâng "
Lãnh Kiêu sắp khóc rồi. -------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com