ZingTruyen.Com

ĐẠI NAM DỊ TRUYỆN-PHAN CUỒNG

Hồi thứ tám: HỔ THIỆT NHÂN BÌ

ThunOniichan

Lại nói đên Quyêt và Ngọc đang ở trong phòng. Lúc này, Ngọc đưa lia dao một đường, cắt đứt dây thừng trên người Quyết. Đoạn, Quyết nói:

– Nếu cô nói như vậy thì nhiều khả năng là người hóa hổ trong căn phòng kia là em cô rồi. Tên phù thủy này thực là ác độc.

Ngọc nghẹn ngào nói:

– Nếu chuyện đó có thực thì tôi không biết phải làm thế nào đây.

Quyết đáp:

– Bây giờ em cô đã trốn được rồi, nhưng không biết lưu lạc ở nơi nào, điều này có lẽ tôi phải hỏi một người xem nên ra sao.

Nói đoạn, cả hai trầm ngâm một lúc lâu, Quyết cũng không biết nói gì nữa. Chợt bên ngoài có tiếng hú dài. Hai người giật mình, e rằng có biến. Ngọc suỵt Quyết một tiếng rồi bước ra khe cửa nghe ngóng. Nhưng ở trong phòng của Ngọc không nhìn được toàn bộ khoảng sân lớn trước nhà. Quyết bèn bàn với Ngọc đến chỗ khe cửa lúc nãy mà nhìn trộm vào. Ngọc khen là phải lắm.

Nói đoạn, Quyết ghé mắt ra sân quan sát, nào ngờ, thấy Tiến bê ghế ra sân ngồi uống trà. Cả hai sợ lẻn ra sẽ bị hắn phát hiện, vậy nên nhất thời cùng nhìn Tiến, chờ hắn đi vào.

Đột nhiên đằng sau hai người có tiếng động rất khẽ. Ban đầu, hai người xem Tiến điều binh nên không để ý. Nhưng dần già, tiếng động này làm Quyết chú ý. Hắn quay lại phía sau, nhìn một lượt. Hắn chẳng thấy điều gì bất thường, bèn tiếp tục nhìn về phía Tiến.

Nhưng rõ ràng có những tiếng động rất khẽ khàng. Đó như là một tiếng trở mình của một người đang ngủ. Trong căn phòng tối đen ánh trăng bên ngoài rọi vào phòng tạo nên một không khí tĩnh mịch.

Lại một tiếng động.

Đột nhiên, cánh cửa hé mở. Ngay ở cửa tủ, có một vật đen sì ló ra. Dưới ánh trăng với một màu trắng nhợt nhạt, vật đó càng trở nên đen đúa hơn.

Khi cánh tủ mở ra, có thể nghe rõ được tiếng thở nhẹ nhàng nhưng gấp gáp, như thế vật đó đang cố gắng thở không ra tiếng, nhưng càng có gắng thở nhẹ thì càng thiếu không khí vậy nên nhịp thở gấp gáp dần. Mặc dù tiếng thở rõ hơn nhưng lúc này cả hai người đều đang chăm chú xem xét hành động của Tiến nên nhất thời không nhận ra.

Chỉ trong chốc lát, vật trong tủ xuất hiện trong căn phòng, bóng đen này cao đến mười thước. Cái bóng đó đứng sững ở giữa nhà một vài khắc. Rồi nó chậm rãi tiến về phía hai người, từng bước, từng bước một, cực kỳ rón rén, cẩn trọng.

Lại nói đến cái bóng đen kia cứ từ từ tiến đến sát gần hai người. Nó di chuyển cực kỳ êm ái, như thể con mèo rình mồi trong đêm, tuyệt nhiên bước chân không phát ra tiếng động nào.

Khi ấy, bóng đen chỉ cánh hai người một tầm với tay, đột nhiên nó đưa hai tay ra, chụp lấy miệng của Quyết và Ngọc, cùng một lúc kéo về bên mình.

Đang tập trung tinh thần cao độ, đột nhiên Quyết thấy miệng mình bị bịt chặt bởi một vật ấp áp mà mạnh mẽ, một luồng kình lực kéo mạnh hắn về phía sau. Hắn giật mình kinh hãi. Nhưng trong khoảnh khắc, hắn nhận ra cái mùi của bóng đen. Đó là một mùi hôi thối đến lợm tởm.

Đó chính là mùi của bóng đen nửa người nửa thú hắn thấy trong căn nhà lớn.

Vì bóng đen chộp cả hai người cùng lúc nên Ngọc cũng ở vào tình thế như vậy, nhưng vốn là con nhà võ, Ngọc không thể quay đầu lại được vì đã bị cánh tay to lớn kia bịt chặt, nhưng trong khoảnh khắc nguy nan, theo phản xạ, cô đã cùng lúc phóng con dao vốn lúc nãy đã dùng để đe dọa Quyết ra. Một đường dao này, vừa nhanh vừa chuẩn, hướng đến yết hầu đối phương. Nếu bóng đen trúng phải dao này, thì thực là không khác gì con lợn con chó bị chọc tiết, lập tức chảy máu đến chết.

Quyết lập tức dang tay ra, đẩy mạnh vào bàn tay Ngọc, thành ra nhát đâm của Ngọc bị chệch ra mấy tấc, đường dao chỉ cách cổ bóng đen mấy ly.

Ngọc chưa hiểu được rằng bóng đen kia có thể chính là em trai mình, vì thế, dao vừa đâm hụt đã tấn công một lần nữa, lần này, cô gập chỏ lại, mũi chỏ như một mũi tên, cắm thẳng vào sườn bóng đen. Bởi đây là lúc sinh tử nên đòn Ngọc ra cực kỳ hiểm ác, dùng đến toàn lực của cơ thể. Quyết đứng ngay bên cạnh, nhưng không ngờ Ngọc chuyển đòn nhanh đến thế, thì một gã ăn mày làm sao ngăn cản được con gái nhà danh gia võ học?

Bóng đen trúng ngay đòn này, hai tay lỏng ra một chút. Ngọc thuận thế, ngay lập tức xoay người, tống thêm một đòn đá vào bụng làm bóng đen kia lảo đảo lùi về sau. Nguyên là lúc đầu khi bị địch không chế từ phía sau, mà lại trong tình thế ở trong nhà kẻ thù, Ngọc đành phải xuất một dao hiểm độc để nhằm giữ mạng mình trước hết. Đòn trỏ thứ hai là thuận thế mà đánh theo. Nhưng cú đá cuối cùng thì rất tỉnh táo minh mẫn, vì một là đối phương đã mất sự không chế mình, hai là việc dùng hung khí với người biết võ phải hết sức cẩn thận không thì giết oan người.

Lúc này, Ngọc đứng đối diện với bóng đen. Ngọc thấy bóng đen to lớn trước mặt mình có hình hài của một con hổ, so với hôm qua Quyết thấy, con vật hôm nay khó mà nhận ra là người. Nó có một lớp lông vằn mà dày, mặt mũi lông lá đã phủ kín, hai khóm râu ở hai bên so với hôm qua đã thấy dài hơn ra. Phía đỉnh đầu của con vật, lông hổ và tóc người đan lẫn nhau, khi đen mượt, khi thì vàng vện nhìn thực kinh tởm. Hai tai của nó vẫn còn nằm ngang với mắt, giống như con người, chưa xuất hiện ở phía đỉnh đầu như hổ. Bấy giờ, duy chỉ có đôi mắt của nó là còn nhận ra của con người, nhưng lông mày đã rụng hết, bao quanh là lông lá dày đặc, thành ra nhìn ánh mắt thật đáng sợ

Con vật lúc này vẫn còn đứng thẳng, hai chân sau đã hóa hổ gần hết thế nên nó có thể đi lại thực nhẹ nhàng, chỉ có đôi chân trước vẫn còn những ngón dài nhưng lông lá đã mọc trên từng ngón, mà vuốt thì đã dài lắm rồi, hiển nhiên, mười phần con người, nay đã mất đến tám chín. Con vật lúc này chỉ đứng im. Quyết thì thầm với Ngọc:

– Có thể là em cô đấy, nó không có ý tấn công chúng ta, nó chỉ muốn chúng ta không hoảng hồn mà la lớn lên, bởi vậy nó mới bịt miệng, nếu không thì chỉ một cú tát của nó, có lẽ chúng ra đã thành “hổ trành”[1] rồi.

Nói đoạn Quyết thấy hơi hối hận vì đã coi em Ngọc như một con hổ thực sự.

Ngọc lúc nãy xuất đến ba chiêu liền mà cũng chưa nhìn rõ được đối thủ. Bây giờ cô nhìn thấy cái vật nửa người nửa thú thế này, thì đã hiểu được ngay câu chuyện, lại thêm Quyết nói như thế nữa thì lại càng nắm rõ tình hình.Có điều, cách đây chưa đến nửa tháng, hai chị em Ngọc vẫn còn quấn quít chơi đùa với nhau, mà giờ đây, thấy cái hình hài gớm ghiếc to lớn này, Ngọc không thể tin được đó là em mình, đứng chết trân trong một giây lát rồi ôm miệng khóc nức nở.

Con vật dường như hiểu chị mình đau đớn lắm, trên mặt đất dưới chân nó, nhờ có ánh trăng mà Quyết nhận thấy rõ hai giọt nước nhỏ xuống nền nhà. Con vật cũng đang khóc.

Ngọc khóc một hồi rất lâu, con vật cũng đứng lặng đi một hồi rất lâu. Quyết đứng bên cạnh cũng không biết làm thế nào, mà nói gì với hai chị em cũng không được, hắn đành quay ra theo dõi tên Tiến.

Bấy giờ, con vật tiến đến bên Ngọc. Ngọc thương em quá, gục đầu vào lòng em mà khóc. Con vật cũng khóc. Hai chị em lại nức nở một hồi lâu.

Bấy giờ con thú cất tiếng nói, giọng của nó tuy vẫn có thể nghe được tiếng người, nhưng trong thanh âm đã có đến sáu phần gầm gừ của thú, thành ra nói được cũng rất là khó khăn, câu chuyện cũng bị đứt đoạn nhiều chỗ vì giọng khó nghe quá.

Thì ra sau khi Hiếu (hay là con hổ trước mặt Ngọc bây giờ) sau khi bị Tiến bắt đi thì được hắn đưa lên rất cao trong không trung, là để tránh bị phát hiện. Lúc đó gió rất to, nên Hiếu cũng không thể mở mắt ra nhìn được, đành phải nhắm mắt lại.

Được chừng một tuần hương thì thấy gió thổi nhỏ dần, rồi dường như hết hẳn, Hiếu mở được mắt ra thì thấy mình đang được đáp xuống một dinh thự rất lớn, đó chính nơi mà hai chị em đang sống đây. Lúc này Tiến đưa một cây nhang đang cháy lên mặt Hiếu, Hiếu ngửi thấy mùi hương này, lập tức mê man bất tỉnh, không biết gì nữa.

Chẳng biết bao lâu sau thì Hiếu tỉnh dậy. Cậu bé thấy mình đang ở trong một nơi tối tăm ẩm thấp, không nhìn thấy rõ mọi vật xung quanh. Trong lòng cực kỳ sợ hãi, cậu bé vùng dậy định bỏ chạy thì bị không thể cử động được. Thì ra cậu bé đã bị xích rất kỹ.

Hiếu hoảng hốt định kêu lên thì lại phát hiện thấy miệng mình không sao mở ra được. Khi đưa tay lên sờ, cậu mới biết hai hàm răng mình bị người ta dùng một chất gì đó dính chặt lại với nhau, thành ra không thể kêu cứu được. Trong miệng Hiếu lúc này còn có hai cái túi bằng vải nhỏ, hình như cũng được gắn chặt với răng. Một túi đựng một củ sâm còn một túi đựng một thứ rễ cây gì đó. Cậu bé kinh hoàng, cào cấu mãi nơi miệng cho đến rách cả môi, lợi mà không thể nào cạy ra được. Tình trạng lúc đó, quả thực tuyệt vọng.

Một thời gian rất lâu sau, Hiếu lại thấy cái bóng đen cao gầy mắt sáng hôm nọ bắt về thêm một người. Người này lúc đó hoàn toàn bất tỉnh. Nhưng hắn không bị xích mà bị Tiến nhốt vào một cái chuồng. Ngay cả miệng của hắn cũng không bị gắn keo, thành ra khi tỉnh dậy, hắn kêu gào rất thảm thiết.

Qua một thời gian rất lâu nữa, Tiến lại mang về thêm một người. Rồi sau đó lại thêm một người nữa. Đến khi hai ba chục cái lồng sắt đều đầy người thì hắn mới dừng lại.

Những ngày này Tiến không phải cho Hiếu ăn. Vì có củ sâm trong miệng nên Hiếu tỉnh táo suốt cả ngày lẫn đêm, không lúc nào ngủ được, lại bị nhốt trong một không gian đông đúc những người bị nhốt như thế nên dần dần cảm thấy điên loạn.

Hiếu thấy mình nhiều lúc đầu óc không được minh mẫn nữa, nhiều lúc bồn chồn, nhiều lúc thẫn thờ, nhiều lúc tim đập rất nhanh, trong lòng nóng như lửa đốt, nhiều lúc lại chỉ muốn đập phá điên cuồng. Những trạng thái tâm lý này đan xen nhau, không theo một thứ tự quy luật nào cả. Vốn dĩ, trời sinh cho con người giấc ngủ để giải tỏa những ưu phiền, lo lắng của cả một ngày dài vất vả, thế mà giờ đây, Hiếu không có ngày nào đươc thoát khỏi những tâm trạng thất thường ấy, lại bị xích trong âm thanh như thế, lại không được ngủ chút nào. Thực là khổ sở không biết kể thế nào cho hết.

Dần dần, tình trạng này trở nên cực kỳ nghiêm trọng, có rất nhiều lúc Hiếu không thể làm chủ được bản thân mình, cào cấu xuống nền đất hoặc vào cơ thể mình.

Hiếu có đôi lúc thấy trên đốt xương cụt dưới mông mình cực kỳ ngứa ngáy, phải gãi điên cuồng mà vẫn không hết ngứa. Dường như có một cục u lồi lên ngay ở đó.

Hai vật trong túi vải trong miệng Hiếu ngày càng nhỏ dần, rồi tan mất hẳn. Đến đúng khoảng thời gian đó, Tiến cầm đèn xuống xem xét. Thì ra gã đã điều chế để miếng sâm cũng như miếng ngải vừa đủ tan biến đi. Sau nhiều ngày ở trong tối tăm, đấy là lần đầu tiên Hiếu nhận ra, cơ thể mình đã được phủ một lớp lông mỏng. Lớp lông này tuy là mỏng nhưng đã mờ mờ hiện lên các vằn vện.

Hiếu hoảng hồn sờ lại cái xương cụt của mình, thì hắn thấy rõ, chẳng phải là cục u nào cả. Hắn thực sự đang mọc đuôi. Hiếu lại sờ lên mặt mình, thì thấy mặt mình cũng đã biến đổi rất nhiều. Hiển nhiên hình hài con người đã không còn nữa. Hắn kinh hãi la lên một tiếng.

Nào ngờ, bấy giờ bộ hàm của Hiếu đã là bộ hàm của một con hổ dũng mãnh, thứ keo kia không đủ sức dính chúng lại với nhau nữa, thành ra lúc này Hiếu há hẳn được mồm ra, đi cùng với việc ấy là một tiếng gầm cất lên ghê rợn.

Bấy giờ, Hiếu đã ngậm ngải được năm mươi ngày.

Tiến lúc bấy giờ đang đang cách Hiếu một khoảng. Hiếu điên cuồng tuyệt vọng vì nghe thấy tiếng gầm của mình, kinh hãi nhận ra mình đã là một con thú. Trong lúc tuyệt vọng, trút hết giận giữ vào Tiến. Hiếu bèn lao vào hắn, táp một cú.

Tiến lúc đó hơi bất cẩn vì không ngờ là cơ thể bé con của Hiếu bấy giờ lại to lớn như vậy, thành ra đứng quá gần. Hiếu táp sượt qua cánh tay hắn một chút, ngay lập tức máu chảy xối xả. Tiến cả kinh, lùi lại mấy bước rồi quay lưng bỏ đi.

Quyết nghe đến đây nghĩ thầm, tiếng gầm mà Hiếu kể chính là tiếng gầm hắn nghe thấy tối hôm đó. Điều này cũng giải thích vì sao Tiến máu me đầy ngừoi đứng ở cửa phòng Quyết để thôi miên hắn. Có lẽ hắn sợ Tiến nghe thấy thì lộ ra chuyện. Quyết nghĩ chắc nhờ có “soái vong” nên hắn không bị thôi miên chút nào. Còn việc hai cái túi vải cho vào miệng Hiếu, chắc chắn một túi là thứ “hóa hổ ngải”, còn một thứ khác là túi sâm chẳng qua là để người ngậm ngải không bị chết trong bốn mươi chín ngày kia mà thôi.

Lại nói chuyện mấy ngày sau khi bị Hiếu táp một cái, Tiến lại xuống căn hầm ấy, hắn phun thứ thuốc gì đó vào một cái chuồng làm người trong đó bất tình rồi lôi người trong lồng ra, lấy dao rạch một đường rất sâu trên cơ thể người đó, rồi vứt??? về phía Hiếu. Bấy giờ Hiếu đang biến thành hổ, hễ thấy mùi máu thì lồng lộn cấu xé, chỉ trong chốc lát, đã ăn sạch người này.

Thế là cứ từ ấy, cứ khoảng tầm một ngày, Tiến lại cho Hiếu ăn thịt một người. Rõ ràng là ngừoi được hắn mang xuống đây, chẳng có mục đích gì khác là “chăm” hổ.

Dần dần, Hiếu càng trở nên hung tợn, nhiều khi không cần phải dùng máu để dẫn dụ nữa, mà chỉ cần thấy người là đã muốn cắn xé. Tiến biết vậy, hắn bèn xích những con mồi lại, cũng chẳng cần bẩn tay, vấy máu nữa.

Hiếu những lúc tỉnh táo lại thấy thế, liền cố gắng tìm cách chống lại cơn thú tính, một mặt, cậu nhận thấy trước khi trở nên điên loạn, thường có một vài khắc vẫn tỉnh táo nhưng cơ thể thì mạnh mẽ vô cùng, thành ra, Hiếu tận dụng những lúc đó mà giằng mạnh về một phía, làm cho một sợi xích yếu dần. Đến hôm Quyết xuống Hiếu đang cố gắng ngăn việc ăn sống người bị xích kia. Nào ngờ người này sợ hãi quá, thành ra cắm đầu bỏ chạy, bị dây xích kéo lại nên ngã chảy máu ở đâu đó, đến đây, Hiếu không kìm được, ăn thịt luôn người đó. Ăn xong, Hiếu quay sang lại thấy Quyết bị chảy máu tay, thành ra lại lao vào. Vừa vặn lúc đó, sợi xích bị bung ra, thành ra mới có cuộc rượt đuổi trong hầm tối.

Nghe em kể một lượt từ đầu đến cuối những chuyện kinh hoàng khó tưởng tượng như thế, Ngọc không kìm được nước mắt, nấc lên một tiếng thực lớn, khó nức nở. Quyết quay mặt đi, không nỡ nhìn cảnh tượng thương tâm như thế.

Bỗng Quyết nghe một tiếng “Á” của Ngọc. Hắn quay người lại thì thấy trên lưng Ngọc, áo đã rách một mảng, trên lưng hộ rõ một mảng xước lớn trên da thịt, như thể vừa bị kéo lê trên mặt đường.

Thì ra hai chị em khóc lóc một hồi thì con vật kia theo thói quen nhà hổ mà âu yếm liếm vào lưng chị một cái. Nào ngờ lưỡi hổ có rất nhiều gai nhọn tua tủa, những cái gai này chính là vật giúp hổ có thể uống nước, khi con hổ liếm nước thì trên lớp gai này có một lớp nước vương trên đó nên con hổ hay con mèo lấy đó mà uống vào người. Những cái gai này còn giống như chiếc lược chải lông cho mượt mà. Những con mèo hay con hổ thường liếm láp cho nhau để bày tỏ tình yêu thương, em của Ngọc cũng thế, nào ngờ lớp gai mới hình thành này quá sắc nhọn nên đã gây thương tích cho Ngọc.

Con vật dường như không ngờ mình vừa gây thương tích cho chị mình, xem ra ân hận lắm. Trong cái hình hài của thú ấy, cái dáng vẻ của một người hối lỗi ẩn hiện đâu đó, mặc dù Quyết không thể nhìn thấy rõ ràng nhưng cảm nhận rất mạnh mẽ. Đột nhiên, Quyết biết một điều:

Khi có máu, người hóa hổ trở nên cực kỳ hung hãn!

Lúc này, máu trên lưng Ngọc càng lúc càng nhiều, chẳng mấy chốc đã thấm ướt tấm áo. Con vật to lớn bên cạnh Ngọc lúc này đột nhiên rung lên bần bật. Từ trong miệng con thú, tiếng gầm gừ phát ra, tiếng động này, nhỏ nhưng dài mà lại liên tục, nó giống như tiếng của một con chó gầm gừ lúc sắp sửa cắn ai đó. Ánh mắt con thú thật đáng sợ, đó chính là ánh mắt mà Quyết đã nhìn thấy khi chỉ cách nó có một cánh tay ngày hôm qua.

Rõ ràng rằng tính mạng của cả hai người đều đang bị nguy hiểm. Ngọc cũng có cảm giác như thế nhưng trong lòng vẫn có một niềm tin rằng em mình sẽ không làm hại đến mình. Nhưng Quyết thì khác, hôm qua hắn đã được thấy cái hung tợn của con vật này, thành ra ý thức đề phòng rất cao. Hắn biết, chỉ trong chốc lát con thú kia sẽ chồm lên mà cắn xé cho thỏa thú tính.

Muốn biết mọi chuyện diễn biến ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.

[1] Một loại ma bị hổ ăn thịt, hồn không siêu thoát được cho đến khi tìm được người khác cho hổ ăn thịt thế mạng cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com