ZingTruyen.Com

Đà Lạt : Hư và Thực

CHAP 26 : NNKQ (14) - XOAY CHUYỂN TÌNH THẾ

NamVu2201

Bước chân vào phòng Phương với vẻ hồi hộp khó tả, Trí nơm nớp lo sợ mình sẽ lại tìm ra điều gì đó đáng nghi ở cô. Tuy là Trí đến đây với mục đích rõ ràng cũng như đã tự dặn bản thân sẽ không ra về trước khi làm rõ mọi chuyện nhưng có một phần nào đó trong thâm tâm nó lại bảo đây là một quyết định sai lầm, vì ngày hôm nay có thể sẽ phá vỡ mọi hình tượng về người mà nó yêu nhất đồng thời xé toang mọi viễn cảnh tươi đẹp của nó về tương lai. Lạc mình trong hàng tá suy tư, Trí không nhận ra Phương đang nhìn nó với vẻ thắc mắc:

_ Anh qua đây cầm theo cái gì thế?

Trí giật mình nhìn xuống đôi bàn tay và lấy lại chút tỉnh táo:

_ Chắc em chưa ăn gì nhỉ, anh có mua bún bò mà em hay ăn trên Đà Lạt này mình ăn ngay cho nóng. À mà có nước mía đây nữa, anh thấy xe nước mía gần đó nên mua cho em một ly luôn.

_ Thôi nước mía thì em không uống đâu, anh có uống thì uống không thì quăng đi!

Phương rất cảm kích trước hành động của Trí, dù cô biết thừa mục đích anh đến đây là để tra khảo cô hòng giải đáp các khúc mắc bấy lâu. Dĩ nhiên Phương cũng đang khá giận Trí vì cái mồm bép xép xém chút làm hỏng chuyện, nhưng thấy nụ cười ngây ngô của anh trên môi cùng dáng vẻ ân cần và chu đáo, cô không thể không cảm thấy lòng mình khẽ rung động. Thật ra đây không phải lần đầu cô bắt gặp mình rung rinh trước anh, chỉ là do áp lực công việc cùng những tờ biên lai tới hạn thu tiền khiến cô phải tập trung hoàn toàn vào kế hoạch đã vạch ra mà quên mất cảm nhận của bản thân. Cảm động chắc là có, hơi thinh thích chắc là có nhưng cô dặn lòng không được yêu, vì nếu để cho cảm xúc chen chân vào công việc sẽ ảnh hưởng nặng nề tới các quyết định sau này của mình. "Tất cả chỉ là giả vờ!"- Phương nhắc đi nhắc lại câu đó trong đầu để quên đi mọi suy tưởng vẩn vơ.

_ Em ăn sao mà để dơ hết vầy nè, ngốc quá! – vừa nói Trí vừa lấy miếng giấy thấm nhẹ nhàng lên đôi môi hẵng còn vương nước lèo của Phương.

Hành động đó khiến Phương bất ngờ, cô vội giật lấy miếng giấy từ tay Trí tự lau cho mình và đồng thời tránh đi ánh mắt của anh. Cô không muốn anh thấy được thứ tình cảm dâng tràn trong mắt cô, vì thế cô lên tiếng cắt đứt khoảnh khắc đó:

_ Thôi em ăn xong rồi, nãy anh bảo có điều gì muốn nói à?

_ Em uống miếng nước mía cho mát họng rồi mình nói chuyện! – Trí ân cần đẩy qua cho Phương ly nước mía đã cắm sẵn ống hút.

_ Đã bảo không uống rồi mà, anh đem quăng đi!

Trí có đôi chút thất vọng nhưng anh đành bỏ qua:

_ Em bảo em cũng có chuyện muốn nói mà, em nói trước đi!

Trí đã nói thế Phương cũng không đẩy đưa làm gì:
_ Rồi vậy em hỏi anh, có nhiều chuyện em dặn kĩ là không được nói với ai mà anh vẫn đem đi bép xép là sao? Anh có hiểu được tầm quan trọng của vấn đề không, vì em yêu anh, tin tưởng anh nên mới tiết lộ cho anh biết để mình hiểu hơn tình cảnh của nhau, giờ anh làm vậy khiến em thất vọng quá!

_ Anh xin lỗi vì đã lỡ mồm đem khoe với tụi bạn, cũng tại tụi nó hỏi anh dồn dập quá nên anh mới tuôn ra hết, thật lòng anh không hề muốn đâu...

_ Thế ai hỏi gì anh cũng phải trả lời à? Bộ anh là con nít mới lên 3 hả? Mình lớn rồi thì tự biết mà giữ mồm giữ miệng đi chứ, ngu ngốc khờ khạo vậy sau này làm nên trò trống gì đây?

_ Anh xin lỗi mà, anh cũng hối hận lắm chứ nhưng biết làm gì được giờ...

Càng mắng Trí Phương càng hăng:

_ Xin lỗi xin lỗi, suốt ngày xin lỗi, ngoài xin lỗi ra anh còn nói được lời nào thực sự có ích không? Chả được cái tích sự gì cả, chỉ tổ rách việc!

Tới đây thì Trí không thể kìm chế được nữa, Phương nói cứ như thể mối quan hệ này là một mình cô gây dựng và níu giữ vậy, như thể người sai luôn là anh còn cô chỉ có làm điều đúng đắn mà thôi. Với một vẻ tức tối xen lẫn buồn tủi, Trí vặn lại:

_ Còn em thì sao hả, giấu anh biết bao nhiêu là chuyện rồi suốt ngày hờn dỗi đòi chia tay, em có bao giờ tôn trọng anh như một con người có cảm xúc không, trong khi người đó còn là người yêu em đấy? Bao nhiêu lần em làm anh buồn tủi, lúc đó chỉ có đám bạn anh là ở bên cạnh hỏi han thôi, còn em thì biệt tăm nơi phương trời xa xôi nào đó chả có một tí quan tâm gì. Anh ức chế lắm chứ, làm đủ mọi cách cho em vui nhưng thứ anh nhận lại không phải là sự tin tưởng giữa hai người yêu nhau mà là thứ cảm xúc gì đó quá đỗi nhạt nhòa. Em có thấy bản thân ích kỉ không, còn gian dối và lươn lẹo nữa, hả Phương?

Chưa bao giờ Trí có thể nói ra những lời đầy cảm xúc như vậy trước mặt bất kì ai, kể cả là bố mẹ hay đám bạn thân thiết nhất của nó. Trong mắt mọi người Trí luôn tỏ vẻ vui tươi và vô tư lự nhưng thật ra bên trong nó ẩn chứa nhiều suy nghĩ thầm kín, nhiều cảm xúc kìm nén được gói ghém lại kĩ lưỡng như một món quà chỉ dành cho người đặc biệt làm nó rung cảm mà thôi. Phương là người đầu tiên khiến cho Trí hiểu cảm giác yêu và được yêu, được trân trọng và có giá trị lớn lao trong cuộc sống của một người là như thế nào, vì thế Trí càng tin tưởng mà mở lòng với cô, nhưng điều đó không mang lại cho anh thứ anh xứng đáng được có, sự mở lòng và sẻ chia từ Phương.

Thấy Trí lần đầu dám to tiếng với mình, Phương không còn cách nào khác phải hạ giọng, chuyển dần từ giận dữ sang buồn bã:

_ Thế bây giờ đó là lỗi của em à? Anh phải hiểu cho là công việc và hành tung của em đòi hỏi sự bí mật, có biết bao nhiêu là đối thủ cạnh tranh rồi những kẻ theo dõi khiến em mệt mỏi và lo lắng lắm rồi , em giữ bí mật với anh chính là để anh được an toàn đó! Em biết là anh muốn biết thêm về những thứ em đang làm để có thể giúp đỡ nhưng anh chưa hiểu được sự nguy hiểm của việc nắm giữ nhiều bí mật về em đâu. Thương trường này khắc nghiệt lắm, em không muốn người mình yêu phải gặp nguy hiểm vì em, nên em không còn cách nào khác. Em xin lỗi vì đã không nghĩ cho cảm xúc của anh, nhưng anh phải thông cảm cho em, tất cả những gì em làm đều là vì tương lai của hai đứa mà thôi. Nếu anh thực sự muốn biết đến như vậy, hãy cho em thêm chút thời gian, giai đoạn dịch bệnh này đang ảnh hưởng rất nặng nề đến công việc kinh doanh của gia đình khiến đầu em đau um hết cả lên đây này. Hai tuần thôi là tới hết tháng này em về Pháp, trước khi đi em sẽ cố gắng giải đáp hết tất cả mọi thắc mắc còn tồn đọng trong đầu anh, có được không...

Phương chỉ có thể nói nhiêu đó vì cô đột nhiên bật khóc, giọt nước mắt đầu tiên bắt đầu nhỏ xuống từ mắt bên trái thể hiện lý do cô khóc là vì niềm đau đớn, thương tâm khi đã lỡ làm người cô yêu phải buồn lòng. Khóc thật hay diễn Trí không cần biết, đơn giản là anh không nỡ để người con gái anh yêu phải khóc trước mặt mình như vậy,  anh nhẹ nhàng tiến đến bên Phương và ôm cô vào lòng, truyền cho cô hơi ấm trong cái se lạnh của màn sương ban mai mập mờ ngoài cửa sổ.

Trí tuy không hiểu được hết áp lực công việc của Phương nhưng anh cũng có thể hình dung được phần nào về tầm quan trọng của cô đối với việc điều hành cả một tập đoàn gia đình lớn mạnh. Phương nói cũng phải, cạnh tranh giữa các công ty là không thể tránh khỏi khiến nhiều khi họ phải chơi xấu đối thủ, cho người theo dõi, moi móc thông tin cá nhân, chiến lược kinh doanh hay đường lối phát triển v...v... từ những người đứng đầu các tập đoàn khác, như Phương chẳng hạn. " Rất có thể Phương sợ mình sẽ rơi vào tầm ngắm của kẻ thù nên mới bảo vệ mình bằng cách này" – Trí thầm nghĩ. Vẫn còn rất nhiều điều khiến Trí không khỏi hoang mang nhưng Phương đã nói như vậy anh cũng biết bản thân mình không nên mè nheo nữa. Vụ cô Đỗ Uyên hay Phương đạo văn,... tất cả đều sẽ có lời giải thích rõ ràng, chỉ là chưa tới thời điểm cho Trí được nghe mà thôi.

_ Nín đi em, đừng khóc nữa anh khóc theo bây giờ. Anh không giận em nữa đâu, chỉ cần sau này mình thật thà và tin tưởng nhau hơn là được rồi, có chuyện gì cứ chia sẻ cùng anh, anh sẽ luôn là điểm tựa cho em vượt qua giông bão mà!

Lấy đôi bàn tay quẹt đi nước mắt, Phương ngước lên nhìn Trí khi đang được anh ôm dịu dàng trong lòng:

_ Em sẽ nói với anh hết mọi thứ, thật đấy, em sẽ không để anh phải hoang mang mà nhờ đến những người bạn của anh nữa đâu. Em mong chuyện tình yêu tụi mình chỉ nên để hai ta biết thôi, như những ngày đầu tiên ấy, anh không cần phải chia sẻ nỗi buồn của mình với ai nữa cả, vì đã có em ở đây rồi này!

Dứt lời Phương nhón lên tặng Trí một chiếc hôn nhẹ bên bờ má khiến anh khẽ ngạc nhiên. Nhìn Phương bằng ánh mắt trìu mến đầy yêu thương, Trí nhỏ nhẹ:

_ Hôm nay mình có kế hoạch đi Bình Dương mà, anh có mang nón cho em cùng một túi đầy đồ ăn mà anh đã chuẩn bị cho hai đứa mình, có hứng thú thưởng ngoạn cùng anh chứ?

                                                                                                                                             Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com