ZingTruyen.Com

Cửu Vĩ Tiên Hồ

Chương 3: Quả nhiên là nàng !

TuNguyet12

Dao Dao đi đến kinh thành, đến nơi đây nàng mới biết, có rất nhiều nơi còn náo nhiệt hơn Hồ Tộc của nàng.

Nơi này, bách tính an cư lạc nghiệp, ai ai cũng thân thiện, niềm nở.

Nàng đi dạo trên chợ, dường như lúc này mọi ánh mắt của mọi người đều dồn lên người nàng.

Họ sống ở kinh thành lâu như vậy mà chưa từng thấy mỹ nhân như nàng. Họ chỉ biết, người trong hoàng cung đồn: Hoàng Hậu   ,Nguyệt Phi, Lương Phi là mỹ nhân tuyệt trần, hoa thấy phải cụp lại, cá thấy phải lặn đi, trăng thấy phải nấp vội. Họ cũng thắc mắc là không biết nàng đẹp hơn hay Hoàng Hậu,  Nguyệt Phi và Lương Phi đẹp hơn.

Đi trên phố thấy có nhiều người nhìn mình với nhiều ánh mắt. Nàng nhớ trong sách ghi: Con người có nhiều mưu mô, tâm cơ. Con người có thể làm ra bất cư việc gì, đối với ai.

Thấy đói bụng, nàng đi vào một quán ăn gần đó. Nàng nấp đầy bụng với những món ăn chay. Chủ quán thấy nàng đẹp như vậy mà lại ăn chay quả thật giống với Bồ Tát.

Ngó ra đường, nàng thấy mọi người cứ túm tụm lại, càng ngày càng đông. Nàng thắc mắc hỏi ông chủ:
- Ông chủ, bên đó có gì mà đông vui vậy?

Ông chủ lấy làm lạ:
- Cô nương là lần đầu tiên đến kinh thành phải không?
- Đúng vậy.
- Hèn chi cô không biết là phải. Đây là Vũ Hội.
- Vũ Hội!? Thi múa sao!?
- Đúng vậy. Các cô nương ở độ tuổi trăng tròn đều có thể tham gia.

Nàng nghĩ:
- Tuổi trăng tròn!? Ta có phải ở tuổi trăng tròn không!?

Rồi nàng quay sang hỏi lại ông chủ:
- Hội này ai thắng thì được chi vậy!?
- Người thắng sẽ được chọn lang quân như í. Có thể không chọn. Có điều.... Cô nương ngươi muốn tham gia sao!?

Nàng hơi nhíu mày:
- Ta không được tham gia sao!?
- Không, không, ý ta không phải như vậy. Mã cô nương - Mã Ngọc Đoan là con gái của Mã thừa tướng của Tân Triều ta. Cô ta năm nào cũng đoạt giải nhất nhưng không chọn lang quân. Cô nương ngươi có chắc sẽ thắng nổi cô ta không!?
- Phải thử mới biết chứ!!

Nói rồi, nàng chạy sang bên đó. Mã Ngọc Đoan đang múa trên đó. Nàng ta cũng không thuộc dạng tuyệt sắc mỹ nhân gì nhưng sắc đẹp cũng nổi trội hơn những cô nương cùng đấu.

Nàng xuất hiện ở đó đã chiếm mọi sự chú ý. Mọi người đang xem hội đều nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ, thèm muốn, ghen tị,.....

Nàng không bận tâm mà đi qua chỗ người tổ chức ở đó hỏi:
- Vũ Hội này còn được đăng kia tham gia không?

Mã Ngọc Đoan đi tới:
- Lễ hội gần kết thúc rồi, lại xuất hiện một tiểu cô nương đòi tham gia, không thể được.

- Ai nói không thể được.

Một giọng nói vang ra từ đám đông phía dưới.

Mã Ngọc Đoan hỏi:
- Là ai !?

Một nam tử bước lên:
- Tại hạ Mặc Thiên Bạch.
- Ngươi là ca ca của Hoàng Thượng.
- Biết thế còn không mau hành lễ.

Tất cả mọi người đều quỳ xuống, đồng thanh:
- Bái kiến Thiết Vương.

Nam nhân đó nhìn mọi người quỳ xuống, phất phất cây quạt cười cười. Đột hắn nhìn nàng, nàng nhìn lại hắn, bốn mắt chọi nhau.

Hắn thắc mắc hỏi nàng:
- Tại sao ngươi không quỳ?

Nàng trả lời, giọng khó hiểu:
- Vì sao ta phải quỳ?

Cứ tưởng nan nhân kia sẽ tức giận mà nhốt nàng lại hay bắt nàng đi. Nhưng không, hắn cười to, hắn bảo:
- Cô nương tính khí thú vị, hôm nay tâm trạng ta cũng rất tốt, không muốn trách tội ai. Được rồi, Hà đại nhân, người không phải nên tổ chức tiếp sao.

Thực chất, Mạc nhạc trưởng trong hoàng cung vừa ra đi. Hoàng Thượng thấy Vũ Hội là nơi để tuyển nhạc trưởng thấu ý nhất nên lần này, Hà đại nhân có mặt ở đây để chấm điểm cho cuộc thi diễn ra một cách công bằng.

Nghe hắn nói vậy, Hà đại nhân cười, bảo:
- Thần tuân mệnh.

Hắn nhìn nàng cười, nàng nhìn hắn nhăn mày, khó hiểu. Nàng nghĩ:
- Con người này thật kì lạ.

Còn hắn nghĩ:
- Cô nương này đẹp như tiên nữ lại có tính cách rất thú vị. Nếu sau cuộc thi nàng ta được chọn, ta sẽ nhân thời cơ nói với Hoàng Thượng ban hôn.

Nàng đang đi dặn người đánh đàn, sáo phía dưới nên những người khác đã thi trước.

Lúc này, Mặc Thiên Vũ đang cưỡi ngựa đi gần đến nơi tổ chức Vũ Hội. Chàng hỏi :
- Ta bảo ngươi theo sát nàng ta. Bây giờ nàng ta ở đâu.

Lý tướng quân liền bảo:
- Nàng ta đang ở trong Vũ Hội.
- Nàng ta tham gia sao!?
- Vâng.
- Chúng ta đến đó.
- Vâng.

Nói rồi, chàng thúc ngựa đi về hướng đó. Đến nơi, chàng nhảy khỏi lưng ngựa rồi đi vào.

Mặc Thiên Bạch nhìn thấy chàng đi vào thì định cùi chào thì chàng giơ tay ra. Ý bảo: ' Không cần '

Mặc Thiên Bạch lại ngước lên nhìn sân khấu.

Dao Dao đang nói chuyện với mấy người gảy đàn, thổi sáo thì thấy chàng đi vào. Nàng vội lấy ra một chiếc khăn che mặt màu trắng. Đeo nó vào, nàng bước lên.

Nữ tử váy trắng có pha chút màu vàng dịu, gương mặt được che bởi chiếc khăn trắng gợi lên cho biết bao mọi người ở dưới sự tò mò. Thiên Vũ nhìn nàng bất chợt nhếch môi cười, cười dịu dàng. Thiên Bạch phất phất quạt cười, ở đời, hắn chưa từng gặp qua một nữ tử đẹp đến thế, tính cách thú vị đến thế, có sức quyến rũ đến thế, thần bí đến thế.

Mã Ngọc Đoan nhìn nữ tử trên kia mà lòng dấy lên sự lo lắng, hay không, phải chăng là sự ghen ghét, đố kị.

Tiếng đàn ngân lên, tiếng sáo vang lên, cùng với đó là giọng hát trong trẻo tựa ánh trăng, tựa dòng sông.

" Thiếp là hồ ly tu hành ngàn năm
Ngàn năm tu hành, ngàn năm đơn độc
Thiếp là hồ ly chờ đợi ngàn năm
  Ngàn năm đợi chờ, đợi người báo ân
  Thiếp là hồ ly ngàn năm trước được chàng cứu
   Khắp trốn hồng trần ai đã trúng độc dược của ái tình rồi
.........   "

Nàng vừa hát vừa múa. Nàng múa rất đẹp, rất đẹp. Đẹp đến mức người ta ngỡ nàng là tiên nữ hạ phàm. Dải lụa trắng cứ tung bay, tung bay. Nàng cứ múa, khi múa, nàng thường nhảy lên không trung. Lần thứ nhất, mọi người ngước lên nhìn, trầm trồ. Lần thứ hai, cũng giống như lần trước. Lần thứ ba, Thiên Vũ giậm chân rồi cũng bay lên.

Chàng đỡ lấy Dao Dao, tay thì giữ người nàng, tay thì kéo chiếc khăn che mặt của nàng xuống. Chàng bảo:
- Quả thật là nàng.

Dao Dao không nói gì, chỉ cười dịu dàng.

Thiên Bạch nghĩ:
- Tiểu rồi, Hoàng Thượng nhìn trúng nàng ấy rồi. Ta còn đang định nhờ người ban hôn.

Khi xuống đến mặt đất, Dao Dao bảo:
- Chàng thả ta xuống đi.

Thiên Vũ không đáp lại câu nói của nàng mà cứ thế bế, rồi đặt nàng lên lưng ngựa. Chàng trèo lên, ngồi sau nàng. Chàng nắm dây cương, trước khi đi, chàng bảo với Hà đại nhân:
- Hà đại nhân, ta tuyên bố: Nhiếp Diệp Dao thắng cuộc thi này.

Hà Nguyên Mạc giật mình, vội cúi dập xuống:
- Rõ thưa Hoàng Thượng!

Nói rồi, chàng thúc ngựa đi, mọi thần dân đều quỳ xuống:
- Cung tiễn Hoàng Thượng.

Thiên Bạch thở phào nhẹ nhõm:
- Nàng ta chỉ là Nhạc trưởng thôi.

Nói rồi, chàng cũng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com