ZingTruyen.Info

Cuu Vi Tien Ho

Nhược Tuyết đứng đó cười vang:
- Khá khen cho tình chủ tớ, thật không ngờ lại có một con người ngu ngốc dùng tính mạng của mình để hy sinh cho người khác. Ngu xuẩn.

- Nhược muội, muội sai rồi. - Hoàng Hậu mắt đỏ hoe, vẫn nắm lấy tay Tiểu Mỹ, dũng cảm trả lời Nhược Tuyết.

- Tỷ nói cái gì!? Ta sai!? Ta sai ở đâu!?

- Muội sai ở chỗ căn bản muội không hiểu thế nao là tình người. Tiểu Mỹ căn bản không hề ngu ngốc mà là trọng tình nghĩa. Muội ấy thà hy sinh bản thân mình để giữ lại mạng sống cho người khác. - Hoàng Hậu lúc này tức giận tột cùng. - Còn muội, giết người không ghê tay. Muội không có chút nhân tính nào. Vì thế, muội vĩnh viễn sẽ không thể nào hiểu được những diều mà Tiểu Mỹ làm.

Lúc này, dường như Nhược Tuyết đã chạm tới cực hạn. Nàng ta ngẩng mặt lên trời thét to lên. Đúng lúc đó, trời nổi giông, sấm sét đánh liên hồi, gió thổi mạnh như cơn bão. Nhược Tuyết phi về phía Hoàng Hậu:
- Ta giết ngươi.

Tiên đế đứng cạnh thấy thế vội đứng chặn trước người Hoàng Hậu, nhận biết được điều này, Nhược Tuyết phải lùi về phía sau:
- Tại sao!? Tại sao!? Tại sao ai cũng bảo vệ nữ nhân này!?

- Nhược Tuyết, nàng phải dừng tay. Nếu nàng không dừng tay, ta buộc phải trừng phạt nàng.

- Được, muốn thiếp dừng tay. Chàng đừng mơ.

Nàng ta hất tay mạnh lên một cái bỗng mặt đất rung chuyển, từ mặt đất có những thứ gì đó sắc, nhỏ trồi lên, nó trồi lên rồi nhanh chóng tiến tới những người gần đó, khi tới gần những người đó, đồ vật sắc nhọn này lập tức xuyên qua da thịt của họ khiến họ chết ngay tức khắc. Nhưng vì máu đó bị trực tiếp lấy đi nên Nhược Tuyết không thể nào lấy máu của họ. Tiên đế đứng trước Hoàng Hậu liên tục vung kiếm chặt đứt mấy mũi sắc nhọn kia.

Đột nhiên từ đâu, một ánh sáng màu tím từ trên trời hạ xuống. Khi ánh sáng đó biến mất thì lại xuất hiện một nữ tử. Người này, cả người mặc một bộ y phục màu đen, tóc chỉ vận lên một chút còn lại buông xoã, nhìn nàng ta khí chất hơn người, độ tuổi có vẻ chỉ hơn Hoàng Thượng đôi tuổi nhưng lại có vẻ sống rất lâu nhìn rất chững chạc. Hoàng Thượng nghi vấn:
- Người đến là ai!?

Nàng ta hất tay một cái, thì chút hương sắc màu từ tay áo nàng ta bay ra làm những vật sắc nhọn dưới đất rung lên rồi vỡ vụn ra. Nàng ta quay lại nói:
- Thanh Khâu nữ chủ.

~~~~~~~

Nghe Tiểu Linh kể đến đây, Dao Dao giật mình, nghĩ:
- Thanh Khâu nữ chủ!? Là bà bà.

Tiểu Linh thấy Dao Dao thất thần bèn hỏi:
- Nhạc trưởng, người không sao chứ!?

- Ta không sao. Sau đó thì sao!?

- Sau đó..

~~~~~~~

Hoàng Thượng thắc mắc:
- Thanh Khâu là nơi nào!? Ta chưa từng nghe qua.

- Thanh Khâu là nơi tụ tập những người tu đạo, luôn mang theo luôn tưởng khai trừ những con người muốn làm loạn dương thế.

Nhược Tuyết đứng ở trên đó nghe vậy liền cười to:
- Thanh Khâu, lão bà bà đừng tưởng ta không biết Thanh Khâu là nơi yêu tinh tụ tập. Một đám hồ yêu không biết tự lượng sức mình.

- Cho dù, chúng ta là hồ yêu cũng là không sát sinh vô tội, làm ra những điều thương thiên hại lý. Nhìn yêu thuật trên người của ngươi cũng đã tu luyện ít nhất là 10 năm. Ngươi là đệ tử của Tà Yêu Môn!?

- Không sao. Yêu Môn thần chủ chính là chút nhân của ta.

- Đợi một chút. - Tiên đế hét lên. - Thanh Khâu nữ chủ, có phải người có hiểu lầm gì không!?

- Hiểu lầm!?

- Nhữo Tuyết đúng là bây giờ đã tu luyện tà thuật nhưng nàng ấy chỉ tu luyện đúng 10 ngày, không phải 10 năm.

- Ngươi không hiểu gì về phép thuật đương nhiên sẽ không nhìn ra. Ta nhìn ra tâm tình nguoi đối với nữ nhân này cũng rất sâu đậm và nữ nhân này đối với ngươi là thật lòng, thật dạ. Trước khi ta thu phục cô ta, ta muốn hỏi ngươi một điều.

- Người cứ nói.

- Ngươi có nhẫn tâm nhìn thấy cô ta chết không!?

Tiên đế lúc này tam trí hỗn loạn hơn bao giờ hết:
- Ta không nhẫn tâm nhìn nàng chết nhưng ta cũng không nhẫn tâm nhìn nàng sát sinh vô tội. Sai càng thêm sai. Ta là bậc minh quân, là thiên tử, là con của trời cao, ta làm sao có thể để những thần dân của mình dần dần chết đi. Nhưng nếu ta không có khả năng để bảo vệ người phụ nữ của ta thì ta cũng đâu có tư cách gì mà sống. Nếu ta không trị tội nàng sao ta có thể phục chúng.

- Ta đang đợi quyết định của ngươi.

- Thanh Khâu nữ chủ, đồng ý với ta. Hãy cho nàng ấy ra đi thật nhẹ nhàng. - Nói rồi, tiên đế quay lưng đi không muốn nhìn.

Không gian nơi đây bỗng trở lên tĩnh mịch đến lạ thường. Đâu đâu cũng là mùi máu tươi tanh ngòm, dưới bức tranh được ánh trăng soi sáng có một nữ tử cao ngạo, có một nam tử đang day dứt, có một nữ tử dung mạo quỷ dị dần dần rơi lệ.

Thanh Khâu nữ chủ quay sang nhìn Nhược Tuyết:
- Ngươi có gì muốn nói không!?

- Bà muốn giết ta!?

- Nói phải cũng không hẳn, nói không cũng không đúng.

- Bà muốn thế nào.

Đợi Nhược Tuyết nói xong, Thanh Khâu nữ chủ làm phép. Nhược Tuyết nghe thấy tiếng gì đó rất inh ỏi, khiến đầu nang ta đau nhức, nàng ta ôm lấy đầu đau quằn quại, nàng ta hét lên. Tiến hét vang vọng cả hoàng cung, dạo lúc chín đang đậu trên cành cây ở đó. Được một lúc, Thanh Khâu nữ chủ dừng lại. Tiên đế quay lại nhìn thấy Nhược Tuyết vẫn chưa chết, nàng chỉ là yếu hơn lúc trước một chút mà thôi.

Tiên đế hỏi :
- Ngươi đã làm gì!?

- Đứa bé trong bụng của cô ta đã được cô ta dùng yêu thuật giữ lại mạch. Cho dù cứu được thì khi sinh ra sẽ giống như quỷ dữ, khát máu đến tột cùng, sớm muộn sẽ đại khai sát giới. Sinh linh lầm than. Chuyện bị khai trừu sẽ là chuyện không lâu. Cho nên ta đành ra tay từ bây giờ.

Tiên đế ngỡ ngàng trước câu trả lời của Thanh Khâu nữ chủ. Nhược Tuyết đang yếu sức bỗng nghe thấy câu nói đó, nàng ta nằm bệt xuống đất, một tay ôm bụng, một tay nắm chặt lấy vạt áo:
- Con à!! Chỉ một chút nữa thôi là mẹ cứu được con rồi. Chỉ tại bọn họ đã khiến mẹ mất đi con. Con yên tâm, trên đường xuống suối vàng mẹ đã đưa rất nhiều người cùng con xuống đó rồi. Con sẽ không cô đơn đâu. Dù con không được làm Hoàng Tử ở dương gian nhưng con sẽ được làm Hoàng Thượng ở âm giới. Yên tâm đi. Ha.

Nhược Tuyết nói xong bèn nuốt nước mắt, nuốt đau thương vào trong lòng. Nàng ta dứng dậy, chỉ thẳng tay vào Thanh Khâu nữ chủ:
- Lão bà bà, cho dù Nhược Tuyết ta hôm nay có tận mạng ở đây cũng quyết ôm ngưoi đi cùng.

Nói rồi, Nhược Tuyết như điên như dại mà lao tới chỗ Thanh Khâu nữ chủ. Chưa được bao xa, bà bác lại phất tay, từ trong Tố Lan cung xuất hiện ra rất nhiều dây xích. Mấy sợi dây xích quấn vào hai chân của Nhược Tuyết, mấy sợi dây xích lại cuốn vào tay của nàng,cuốn vào bụng. Rồi nó kéo nàng vào trong Tố Lan cung. Không gian nơi đây lại tĩnh mịch khác thường, có điều bây giờ tiếng chim lợn đã dứt không còn như 10 ngày đó, đêm nào chim lợn cũng kêu khiến người người khiếp sợ. Hoàng Hậu đứng lên, yếu ớt từng bước một. Đi được hai bước đột nhiên nhất xỉu. Tiên đế vội vàng tới đỡ nàng dậy. Nàng mất quá nhiều nước mắt và sức lực.

Thanh Khâu nữ chủ quay lại bảo với tiên đế:
- Hoàng Thượng, ta nhìn ra người không lỡ nhìn nàng ta chết. Vả lại, người chủ sống được 10 năm nữa mạc thôi. Bệnh này của người sẽ dai dẳng mãi không đứt. Ta sẽ để tới khi người băng hà. Ngày này của 10 năm sau tự khắc sẽ có người tới giết cô ta.

Nói rồi, Thanh Khâu nữ chủ bay đi để lại tiên đế và Hoàng Hậu ở đó với bầu không khí máu tanh nồng kia.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info