ZingTruyen.Info

Cút, Ông Đây Không Cần Anh Nữa

Chương 81: Giãy giụa

luftmensch05


Lạc Hoài An tựa vào quầy bar, "Đã làm thì đừng hối hận, dù bây giờ có hối hận cũng đã trễ rồi."

Trác Hạo Hi gật đầu, "Ừ"

Mặc dù ban đầu là cậu dẫn dắt, nhưng hiện tại là do cha và Ninh Viễn làm, hai người kia cũng chẳng phải loại người hiền lành, bởi vì lợi ích sẽ không từ thủ đoạn, Trác Hạo Hi bực bội gãi gãi đầu, cậu làm sai ở đâu đây?

Lạc Hoài An lắc nhẹ ly rượu trong tay, từng dòng nước nhẹ nhàng gợn nhấp nhô, "Cậu vì yêu sinh hận sao Hạo Hi? Cũng không đúng! Thái độ của Mộc Cẩn Hiền vào hôm đó cũng không giống như đang giả vờ! Hắn yêu cậu như vậy, chẳng lẽ cậu lại chê hắn quá dính người?"

Trác Hạo Hi ngẩng đầu nhìn y, quay đầu giễu cợt cười, "Không giống giả vờ sao? Kỹ thuật diễn xuất của hắn cũng thật tốt, ngay cả An An cũng phải bị lừa, hoặc là do An An quá lương thiện, thế mà tin được người như Mộc Cẩn Hiền."

Cậu cúi đầu, nhớ lại kiếp trước Mộc Cẩn Hiền đã tuyệt tình đến thế nào.

Khi đó, hắn nắm lấy tay Hàn Lâm, còn Hàn Lâm thì rúc vào lòng hắn, khách khứa cả sảnh đường đều khen bọn họ là trời sinh một cặp, mình lại như thằng hề, tự biến mình thành tên thảm hại đến đó làm nổi bật cho bọn họ. Trác Hạo Hi nâng ly rượu lên, cậu không cần làm kẻ đáng thương như thế! Lúc đó cậu thật đáng thương, mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt thương hại cùng khinh bỉ nhìn cậu, như làm người ta nhìn muốn hỏng mắt .

Lạc Hoài An nhìn Trác Hạo Hi, khều vài sợi tóc trên trán, "Nếu đúng như lời cậu nói, thì chắc là do tôi quá lương thiện, hết cách rồi, tôi thường bị mềm lòng mà! Bởi mới nói con người tôi đơn giản, một lòng hướng thiện, cho nên dễ bị lừa."

Cậu giật giật khóe miệng, phẫn nộ nói: "Cậu mà mềm lòng? Lúc cậu ăn tiền của tôi sao không thấy cậu mềm lòng xíu nào vậy?"

Lạc Hoài An liếc mắt nhìn, "Cậu thì biết cái gì! Quán bar tôi mở là loại hạng sang, nên phải bán mắc, chứ bán rẻ quá người ta lại chê chỗ tôi không cao cấp."

Trác Hạo Hi cười lạnh không trả lời.

"Hạo Hi này, sao tôi có cảm giác cậu hơi bị đa nghi, chỉ tội nghiệp một tấm chân tình của Mộc thiếu gia, lại bị cậu không thương tiếc mà chà đạp." Lạc Hoài An thương hại nói.

Cậu thở dài một hơi, lắc đầu, trong mắt lóe lên tia dứt khoát cùng tàn nhẫn, "Sao Mộc Cẩn Hiền có thể không giả vờ? Sao hắn lại có thể thích tôi được? Kẻ đáng ghét nhất với hắn chính là tôi! Hắn hận tôi, hận đến mức không thể phá hủy hết mọi thứ của tôi, vì tôi không biết liêm sỉ mà bám lấy hắn..."

Trác Hạo Hi cắn răng, ánh mắt lạnh lẽo, "Sớm muộn gì hắn cũng xuống tay với tôi, sau đó hắn sẽ có thể sánh bước bên Hàn Lâm. Nhưng mà sao tôi có thể để hắn đạt được chứ? Cho nên, tôi chỉ còn cách là ra tay trị hắn trước thôi!"

Cậu nở nụ cười, "Cậu xem, hắn chết thì tôi sẽ không phải chết rồi."

Lạc Hoài An nhìn nụ cười của Trác Hạo Hi mà cảm thấy rùng mình, "Tôi thấy tinh thần cậu đang không tốt lắm, nên mau về ngủ một giấc thật ngon đi Hạo Hi."

Trác Hạo Hi nhìn vẻ mặt của y, cười vui vẻ, "Có phải An An sợ tôi rồi không? Vậy cũng đúng, vì tôi xấu xa quá mà! Nói trở mặt là trở mặt."

Y lắc đầu, ngữ khí nghiêm túc nói: "Tại sao tôi phải sợ cậu, trình của tôi còn dữ hơn Mộc Cẩn Hiền, thì làm gì lại sợ? Cũng đừng quên là cậu còn thiếu nợ tôi nữa đó Hạo Hi, cậu thiếu bao nhiêu thì phải trả bấy nhiêu, một xu cũng không được thiếu."

Trác Hạo Hi đứng ở bên đường, trong lòng bỗng thấy trống rỗng, gió thổi mái tóc của cậu bay loạn xạ, cậu xoa xoa bàn tay thật mạnh, để có thể được chút độ ấm. Thế nhưng cái lạnh lại không ngừng tỏa ra trong tim, làm thế nào cũng không xua tan được.

Mạc Ninh Viễn lái xe, thấy Trác Hạo Hi phía trước thì ngừng lại, "Hạo Hi, thì ra cậu ở đây! Chị của cậu đang tìm cậu. Nào, để tôi đưa cậu về."

Trác Hạo Hi lộ ra nụ cười khổ, nghiêng đầu, day dứt nói: "Ninh Viễn à, tôi không muốn về."

Y thấy hai bên má Trác Hạo Hi ửng đỏ, là biết ngay cậu đã uống không ít rượu, y cười khổ, "Không muốn về thì lên xe tôi đi, tôi chở cậu đi dạo tí."

Mạc Ninh Viễn gọi cho Trác Phi Dương, nói sẽ chở Trác Hạo Hi đi biển.

Ánh trăng sáng ngời phản chiếu trên mặt biển, làm mặt biển trở nên cực kỳ lấp lánh, Trác Hạo Hi ôm đầu gối ngồi bên bờ biển, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm.

"Không đành lòng sao?" Mạc Ninh Viễn cúi người, nói nhỏ bên tai cậu.

Cậu ngẩng đầu lên, mùi rượu đã nhuốm đầy mặt, nở một nụ cười tàn nhẫn, "Tại sao không đành lòng? Hắn như thế là đáng đời, hắn đáng đời bị thất bại thảm hại, nếu tôi không ra tay diệt hắn, tương lai hắn cũng sẽ diệt tôi, tôi có lỗi gì chứ? Tôi chỉ muốn tự bảo vệ bản thân mình thôi mà."

Trên mặt cậu lộ ra vẻ điên cuồng. Mạc Ninh Viễn nghe lời nói của cậu mà mí mắt giật giật, đó giờ y không biết, thì ra cậu lại hận Mộc Cẩn Hiền đến thế này.

Trác Hạo Hi ngẩng đầu, mơ màng nhìn y, cười rời rạc, "Ninh Viễn, tại sao hắn lại muốn làm thế? Rõ ràng hắn không thích tôi, rõ ràng ghét tôi, rõ ràng hận tôi không mau chết đi, nhưng tại sao hắn lại muốn giả vờ đến thế? Tôi đã quyết định muốn buông tay, mà hắn lại đến dây dưa với tôi!"

Cậu đứng lên, hai mắt hơi hồng hồng, "Chắc chắn hắn cố ý giả vờ như vậy, từ trước tới giờ hắn là người luôn cao cao tại thượng, thích nắm mọi thứ trong tay. Hắn cho là tôi không thể chạy khỏi hắn thật sao? Hắn cho là tôi vẫn một lòng nhìn về hắn hay sao? Hắn đừng có mơ nữa!!!"

Cậu gân cổ lên gào khàn giọng, "Lần này, tôi đã vứt bỏ hắn rồi, hắn đừng hòng lại vứt bỏ tôi thêm lần nữa."

Trác Hạo Hi lắc đầu, "Chắc chắc hắn cố ý, cố ý giả vờ thích tôi, tôi không tin, lần này tôi tuyệt đối sẽ không tin nữa đâu."

Mạc Ninh Viễn ôm lấy cậu, nhẹ nhàng an ủi: "Không tin thì không tin, sẽ không ai bắt cậu tin hắn hết."

Trác Hạo Hi dựa vào lòng y, "Hắn xấu xa như vậy là đáng đời hắn, tôi không sai, hắn cũng đâu thích tôi, là do hắn đang giả vờ, hắn sẽ không lừa được tôi nữa."

Y nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, hắn sẽ không lừa cậu được nữa, cậu cũng không cần thấy áy náy."

Cậu che mặt, "Hắn có gì đáng tự hào chứ? Hắn có quyền gì dám xem thường tôi? Lần này hắn trở nên thảm hại như vậy, thì hắn sẽ không thể dùng ánh mắt như nhìn sâu bọ, hay ánh mắt như đang nhìn thằng hề mà nhìn tôi được nữa. Mộc Cẩn Hiền có gì đáng tự hào chứ? Hiện tại hắn là tên thua cuộc dưới tay tôi, hắn sẽ không thể xem thường tôi được nữa..."

Mạc Ninh Viễn nhìn cậu nằm trong phòng bệnh, nhìn sang Trác Phi Dương rồi xin lỗi, "Xin lỗi chị Phi Dương, em chỉ muốn dẫn Hạo Hi đi ra biển giải sầu thôi, nhưng không ngờ lại làm Hạo Hi bị sốt."

Trác Phi Dương nhìn Trác Hạo Hi nằm trong phòng bệnh, "Cậu không có lỗi đâu, dù sao lâu lâu cũng nên bệnh một lần như thế."

Mạc Ninh Viễn đi về, nhận ra Giang Minh Dịch đang ở dưới lầu bệnh viện, y ngơ ngác nhìn hắn, "Thật khéo ghê! Lại gặp anh ở đây."

Giang Minh Dịch lắc đầu, "Không khéo, do tôi ở đây chờ cậu thôi."

Y híp mắt, "Tìm tôi có việc gì?"

Hắn nhìn Mạc Ninh Viễn mà thở dài, "Không có gì. Chỉ tự nhiên thấy nhớ cậu thôi. Mà dạo này cậu làm gì?"

Hai tay y đút trong túi áo, "Giang tiên sinh, tôi có làm chuyện gì cũng không cần phải báo cáo lại cho anh, tình cảm của chúng ta đã chấm hết rồi, anh còn dây dưa nữa, thì sẽ vừa vặn theo vết xe đổ của Mộc Cẩn Hiền đấy."

Trác Hạo Hi bất an nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, cậu mơ thấy một giấc mơ rất dài, trong mơ cậu đi theo bóng lưng của Mộc Cẩn Hiền, nhưng xưa nay người kia không hề muốn nhìn cậu. Sau đó cậu thấy người mà cậu đã theo đuổi ròng rã mười mấy năm, lại mỉm cười với một người con trai thanh tú động lòng người, trên tai y còn đeo Thiên Hải Dạ Chi Tâm mà cậu đã tặng cho Mộc Cẩn Hiền. Hai người đó thâm tình nhìn nhau, đến lúc ánh mắt của họ chuyển qua nhìn cậu, lại tràn đầy xem thường.

Sau đó cậu bị một lực mạnh đẩy xuống biển, nhận thức càng trở nên mơ hồ.

"Mộc Cẩn Hiền." Trác Hạo Hi choàng tỉnh, ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh trên trán thi nhau tuôn ra.

Cậu nhẹ nhàng lau lau mồ hôi trên trán, ánh mắt bỗng dừng lại trên người khách không mời mà đến trong phòng bệnh,

"Sao anh lại tới đây?"

Mộc Cẩn Hiền nhào tới, nắm lấy tay Trác Hạo Hi, đôi mắt nham hiểm dị thường, "Tại sao tôi lại tới đây? Đương nhiên là tới thăm cậu! Cậu cũng đã thắng rồi, tại sao phải làm ra bộ dạng nửa chết nửa sống này? Hay chột dạ đến nỗi trong mơ cũng phải gọi tên tôi? Cậu đang hối hận đấy à?"

Tay của Trác Hạo Hi bị hắn nắm lấy, trên mặt treo một nụ cười gian ác, "Tại sao tôi phải chột dạ? Tại sao lại phải hối hận? Thương trường như chiến trường, là do anh không giỏi bằng người khác, nên có thể trách ai? Trách tôi sao? Mộc Cẩn Hiền, anh cho rằng anh giỏi đến thế nào chứ? Anh nhìn đi, bây giờ anh chính là kẻ thất bại, anh cho rằng anh giỏi giang lắm à? Anh dựa vào đâu mà xem thường tôi? Thua bởi người mà anh luôn xem thường, mùi vị thế nào?"

Trác Hạo Hi cười khanh khách, đôi mắt sáng chói rực rỡ.

Mộc Cẩn Hiền đẩy cậu ngã lên giường, "Mùi vị thế nào ư? Chẳng ra gì cả. Trác Hạo Hi, cậu điên rồi! Tại sao trước giờ tôi lại không biết, thì ra cậu có thể độc ác đến như thế! Được, có chơi có chịu, Trác Hạo Hi, tôi nhận thua. Nhưng mấy lời cậu đã từng nói thích tôi, đều là giả thôi sao?"

Trác Hạo Hi giễu cợt nhìn Mộc Cẩn Hiền, trong mắt tràn đầy khinh thường, "Mấy lời đó tôi đã quên hết rồi, sao anh vẫn còn nhớ thế? Đó chỉ là tôi nói nhảm thôi, vô vị muốn chết."

Mộc Cẩn Hiền nắm lấy bả vai cậu, hung hăng lắc mạnh, giọng nói từ trong miệng phát ra như dã thú đang gào thét, "Trác Hạo Hi, đến tận hôm nay tôi mới nhìn rõ được bộ mặt thật của cậu!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info