ZingTruyen.Com

Cút, Ông Đây Không Cần Anh Nữa

Chương 7: Chúc mừng chia tay

luftmensch05




Trác Hạo Hi cười gượng, "Thật ra bạn bình thường cũng có thể phát triển quan hệ mà, Mộc học trưởng với bạn Hàn Lâm nhìn xứng đôi lắm."

Chả nhẽ không xứng đôi à? Lúc trước Mộc Cẩn Hiền đứng chung với Hàn Lâm, thế nhưng lại được khen lấy khen để là ông trời tác hợp đấy.

Trác Hạo Hi cứ có cảm giác ánh mắt của Hàn Lâm âm u như ma quỷ vậy, cậu chả hiểu nổi, chẳng phải cậu đang khen hai người họ đó à? Sao mà Hàn Lâm nhìn cậu y như đang nhìn kẻ thù vậy? Còn Mộc Cẩn Hiền lại nhìn cậu hệt như đang nhìn người chết...

Trác Hạo Hi sờ lên cái cổ không tính là non mịn của mình, mặc dù cổ của cậu hơi thô hơn cái cổ thon dài trắng ngọc của Lâm Đại Ngọc, nhưng thật ra cũng rất yếu đuối, sống lại lần nữa không dễ dàng gì, nếu còn đi lại lối xưa, thì lúc gặp Diêm Vương cậu phải biết ăn nói sao đây.

"Chiều nay tôi không có tiết, tôi xin đi trước." Trác Hạo Hi đứng lên, gật đầu mỉm cười với hai người.

Ánh mắt Mộc Cẩn Hiền nhìn theo bóng lưng Trác Hạo Hi, trong ánh mắt lóe lên một thứ cảm xúc khác thường.

Hàn Lâm tủi hờn nhìn chằm chằm hắn bằng đôi mắt ươn ướt mà trách: "Anh đã nói chiều nay sẽ chia tay với cậu ta cơ mà? Bây giờ anh thế nào đây? Chẳng lẽ chúng ta chỉ là bạn bè bình thường thôi? Những lời anh nói với em toàn gạt em thôi đấy à?"

Mộc Cẩn Hiền lạnh như tiền nhìn Hàn Lâm, "Cậu nói đủ chưa? Tôi còn có việc đi trước."

Hắn cắn răng, chỉ có hắn đá người khác, chứ không có ai dám đá hắn đâu!

Đột nhiên Trác Hạo Hi như biến thành người khác, hắn cũng không tin, Trác Hạo Hi luôn khăng khăng một lòng với hắn, vì hắn mà muốn tìm cái chết để ép hắn, nhưng bỗng dưng lại đổi tính, lạt mềm buộc chặt à? Trò hề này cũng dám dùng trên người hắn nữa.

Trác Hạo Hi mở cửa đi vào đại sảnh, vô số pháo hoa bay tới trước mặt, dải lụa màu bay tán loạn cùng với vô số cánh hoa bay ra, trên mặt bàn còn đặt một cái bánh ngọt thật to.

Cậu vội lấy hai tay che mắt lại, tránh thoát từng đợt tập kích, đến lúc bỏ tay xuống mới biết Trác Phi Dương kéo theo một đám người hầu bắt đầu tấn công cậu, "Sinh nhật của em còn chưa tới mà?"

Trác Phi Dương mỉm cười tao nhã, giơ tay đập mạnh lên vai Trác Hạo Hi, làm vai cậu đau đến tê tái, "Chị đánh nhẹ chút đi!"

Trác Phi Dương nhếch miệng, "Em cũng yếu quá chừng, mà ai nói chị đang chúc mừng sinh nhật cho em? Chị đang thay em chúc mừng trở về cuộc sống độc thân đó."

Trác Hạo Hi cụp mắt, "Em chỉ chia tay với Mộc Cẩn Hiền thôi, cũng chả phải việc ghê gớm gì."

Trác Phi Dương trợn to mắt, không đồng ý nhìn Trác Hạo Hi, "Sao lại chả phải việc ghê gớm? Hạo Hi à, em đá Mộc Cẩn Hiền! Em đá Mộc Cẩn Hiền cơ đấy! Mặc dù chị chưa từng cảm thấy hai đứa sẽ thiên trường địa cửu*, nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ tự hào với cách kết thúc này đó."

(*) Thiên trường địa cửu: bên nhau mãi mãi.

Cô vẫn luôn cảm thấy em trai nhà mình sẽ bị đá, cô còn thủ sẵn luôn khăn giấy, để định bụng chia sẻ nỗi đau tình yêu với em mình, tiện thể bồi dưỡng tình cảm chị em...

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, thì ra chị đã nhìn ra Mộc Cẩn Hiền sẽ chia tay với cậu từ lâu rồi! Trác Hạo Hi không khỏi xúc động, "Chị đã biết tụi em sẽ không đi đến cuối cùng, sao chị lại không nói cho em biết?"

"Chẳng lẽ chị đây không nói với mày?" Trác Phi Dương kinh ngạc nhìn Trác Hạo Hi.

Trác Hạo Hi khó hiểu chớp mắt, "Chị có nói hả?"

Trác Phi Dương gật đầu, "Đương nhiên, chẳng phải chị đã nói với em rồi à? Làm người không nên thắt cổ ở trên một gốc cây xiêu vẹo, gốc cây kia sớm muộn gì cũng bị em làm gãy, chẳng lẽ chị chưa từng nói với em?"

Trác Hạo Hi gật đầu, "Nói rồi, mà em nghĩ chị nên cố giảm cân đi, để tránh lúc muốn tự sát, lại không tìm được cây nào thô to chắc chắn chịu được cân nặng của chị."

Trác Phi Dương hung hăng lườm Trác Hạo Hi, cậu chớp mắt vô tội nhìn cô.

"Sao em lại nảy ra suy nghĩ chia tay với Mộc Cẩn Hiền vậy Hạo Hi? Nghe nói là có kẻ thứ ba đúng không? Vậy cuối cùng em thích con gái bình thường hay sao?" Trác Phi Dương vừa xúc động vừa hóng hớt nhìn cậu.

Trác Hạo Hi bất lực nhìn Trác Phi Dương, "Chẳng có kẻ thứ ba nào cả, chỉ là em nghĩ, hôm nay trời trong gió mát, nghìn dặm không mây, nắng sáng rực rỡ, rất thích hợp để chia tay thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com