ZingTruyen.Info

Cut Ong Day Khong Can Anh Nua


Trác Hạo Hi không tập trung nghe giảng nổi, tâm trí không biết đã bay đến nơi nào, mùa thu năm nay đặc biệt tới sớm, lá cây khô héo rơi vương vãi khắp sân trường. Rồi một trận gió thổi tới cuốn bay lên đầy trời.

Đột nhiên cậu nhớ tới đoạn thơ của Shelley, nếu Đông về, liệu Xuân có ở sau chăng? Trác Hạo Hi không biết mùa xuân có còn xa hay không, chỉ biết là mùa đông sắp đến, khí hậu thay đổi càng ngày càng thất thường, mùa hè đã trôi qua, nhưng cũng không rõ là bao nhiêu ngày.

Trác Hạo Hi vòng tay ôm lấy mình, thời tiết thay đổi nhanh chóng như thế, cũng giống như con người, rõ ràng một giây trước vẫn còn sống sờ sờ trước mắt mình, nhưng một giây sau đã không còn thấy nữa.

Cậu dựa lên tường, bỗng dưng trước mắt như bị bịt kín một tầng sương mù, cũng chỉ là quan hệ hợp tác với nhau mà thôi, vả lại cậu và Mạc Ninh Viễn cũng chưa gặp nhau bao nhiêu lần, nhưng mà...

Có khi người ở chung lâu sẽ dần có tình cảm, mấy ngày trước, còn giỡn giỡn cười cười với mình, mà đột nhiên người cứ thế mà biến mất, cậu chợt không biết nên làm thế nào.

Trác Hạo Hi ngồi nhìn lá khô ngoài cửa sổ bay vòng vèo, tâm trạng không nói ra được điều phiền muộn, Ninh Viễn... Lành ít dữ nhiều, nghĩ đến bốn chữ này mà trái tim cậu khẽ trở nên run rẩy.

Có lẽ cậu có thích người kia một tí, dạng người như Ninh Viễn, hẳn là rất khó để không thích nhỉ?

Mộc Cẩn Hiền ngồi bên cạnh Trác Hạo Hi, lúc này cậu mới nhận ra học sinh trong phòng học đã về hết từ lâu, tan lớp rồi sao? Thế mà cậu cũng không biết, thật sự quá trì độn rồi.

"Nghĩ gì thế?" Hắn ngồi cạnh cậu hỏi.

Trác Hạo Hi quay đầu nhìn người xuất hiện bên cạnh mình, lạnh lùng quay mặt sang chỗ khác, "Không nghĩ gì hết."

Mộc Cẩn Hiền khoanh tay, cười lạnh, "Cậu không nói thì tôi không biết sao? Cậu đang nghĩ đến Mạc Ninh Viễn có đúng không? Tôi khuyên cậu đừng nên nghĩ đến y nữa, Mạc Ninh Viễn là loại người ăn cây táo rào cây sung, cậu tốt nhất nên mau quên y đi."

Trác Hạo Hi xoay đầu lại, lạnh lùng liếc hắn, lúc này hắn mới phát hiện, hốc mắt của cậu có hơi đỏ như vừa mới khóc xong, đột nhiên hắn có cảm giác lòng mình như bị thiêu đốt. Mạc Ninh Viễn ở trong lòng cậu quan trọng đến vậy sao?

Cậu nhìn Mộc Cẩn Hiền, lạnh nhạt nói: "Mộc Cẩn Hiền, chuyện của tôi không cần anh quan tâm."

Trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn lộ ra vẻ bất mãn, "Giang Minh Dịch không đau lòng, cậu đau lòng làm gì chứ Hạo Hi?"

Trác Hạo Hi cắn môi, nước mắt không kìm được mà ứa ra, "Đương nhiên Giang Minh Dịch sẽ không đau lòng, vì hắn vốn dĩ đã không thích Ninh Viễn rồi, nhưng mà tôi thích!"

Mộc Cẩn Hiền siết tay thật chặt, tim như bị ai đó bóp thật mạnh, hắn nhìn cậu, lầm bầm nói.

"Hôm qua Mạc Ninh Viễn nói với Giang Minh Dịch là y muốn nghỉ việc, mặc dù chức vị của Mạc Ninh Viễn không cao, nhưng phí bồi thường vi phạm hợp đồng lại rất cao!" Hắn vừa nói vừa chú ý đến phản ứng của Trác Hạo Hi, thấy cậu không hề bị lay động, rồi tiếp tục nói.

"Y là người của Giang Minh Dịch, thì đương nhiên sẽ phải biết rất nhiều chuyện không nên biết, nên trước khi ký hợp đồng hắn cũng đã để ý tới, bởi vậy phí bồi thường vi phạm hợp đồng của Mạc Ninh Viễn là 2 triệu." Nói đến đây, Mộc Cẩn Hiền không thể không cảm thán Giang Minh Dịch có dự đoán trước.

"Y không nơi nương tựa, mà hôm qua lại tự dưng lấy đâu ra 2 triệu phí bồi thường vi phạm hợp đồng, rồi sau đó đột nhiên giá đấu thầu của Giang thị bị rò rỉ, suy nghĩ chút là biết ngay Mạc Ninh Viễn làm, nhưng có điều, cấp trên mới của y hình như đối xử với y cũng tốt, hắn không chỉ ra tay hào phóng, mà hôm qua khi y bị nhốt, còn kêu người tới cứu y, chỉ tiếc, người của Giang thị đã có đề phòng trước, lúc cứu y ra ngoài, Mạc Ninh Viễn lại bị người ta bắn..."

Mộc Cẩn Hiền càng nói càng trôi chảy, lại phát hiện đôi mắt đen nhánh của Trác Hạo Hi đang lạnh lùng nhìn hắn không chớp mắt.

"Vẻ mặt của cậu là ý gì đây? Không tin lời tôi nói à?" Hắn không vui hỏi.

Trác Hạo Hi lắc đầu, "Không có, nhưng Ninh Viễn sẽ không làm như thế."

"Cậu vẫn tin y?" Mộc Cẩn Hiền không cam lòng hỏi.

Cậu nghiêng đầu, "Đương nhiên tôi tin y rồi." Mạc Ninh Viễn sẵn sàng chết vì Giang Minh Dịch, cho dù tâm có chết tan thành tro bụi, thì cũng sẽ không làm những chuyện như vậy.

Mộc Cẩn Hiền nắm lấy cánh tay Trác Hạo Hi thật chặt, lực tay của hắn rất mạnh như muốn bẻ gãy cánh tay của cậu, "Tại sao?"

Trác Hạo Hi lẳng lặng nhìn lá rơi ngoài cửa sổ, "Ninh Viễn cũng không phải là thằng ngu, cho dù y có muốn bỏ đi, nếu y thật sự muốn bán đứng Giang Minh Dịch, thì cũng không chọn vào lúc đó mà bỏ đi."

Hắn buông cánh tay cậu ra, "Mặc kệ có phải là y hay không, thì cậu cũng nên mau quên y đi, rất có thể y đã chết mất rồi."

Trác Hạo Hi nâng tay lên, hung hăng tát Mộc Cẩn Hiền, hắn bị cậu không thương tiếc tát một bạt tay mà ngây ra, "Cậu làm gì vậy hả?"

"Ai cho anh trù ẻo cậu ấy?" Cậu tức hổn hển quát.

Ánh mắt Mộc Cẩn Hiền và Trác Hạo Hi va vào nhau, kinh động hỏi: "Y quan trọng đến thế à?"

Gió đang từ ngoài cửa sổ thổi vào, mái tóc của Trác Hạo Hi bị thổi đến rối lên, giọng điệu cậu cực kỳ kiên định, "Đương nhiên rất quan trọng, chuyện này còn phải nói sao?"

Trong lòng Mộc Cẩn Hiền có cảm giác thật lạnh lẽo, "Hoá ra y có vị trí quan trọng trong lòng cậu đến vậy."

Cậu cúi đầu xuống, lẩm bẩm: "Ừm! Tôi cũng không ngờ tới, thì ra y lại quan trọng với tôi đến vậy."


Vẻ mặt Giang Minh Dịch âm trầm đứng trong văn phòng, dù cho là ai cũng có thể nhìn ra giờ phút này trong lòng hắn tệ đến nhường nào.

"Ai bảo cậu nổ súng?" Hắn nắm lấy cổ áo Chu Đào, ném gã ngã văng ra ngoài.

Giang Minh Dịch chẳng dám nhớ đến chuyện kia, nếu biết sẽ như vậy, thì lúc ấy hắn đã không kêu bật đèn lên rồi, nhìn máu đỏ tươi ở bụng Mạc Ninh Viễn không ngừng trào ra, sắc mặt y lúc đó trắng bệch, hai đám người đánh nhau, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn...

Chu Đào nén giận, từ dưới đất bò dậy, "Đại ca, là do y bán đứng anh."

Hắn đạp một cước lên người gã, "Con mắt nào của cậu nhìn thấy y bán đứng tôi?"

Chu Đào khẽ ngập ngừng, không cam lòng nói: "Nhưng... Nếu không phải y bán đứng anh, thì y lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?"

Giang Minh Dịch siết chặt tay, "Chuyện tiền bạc tôi đã kêu người đi điều tra, ai bảo cậu nổ súng?"

Gã cắn răng, phẫn uất nói: "Ngoài y ra thì còn ai vào đây? Đại ca, anh đang tự lừa dối bản thân hay là đang che chở cho y đây? Nếu không phải y phản bội anh, thì tại sao lúc y bị bắt thì đột nhiên lại có người chạy tới cứu y? Ngoại trừ chạy trốn ra thì còn có thể là gì?"

Giang Minh Dịch đá gã ra ngoài, "Vốn dĩ chuyện lần này y không có nhúng tay vào, mà tại sao cậu lại cứ khăng khăng là y làm thế? Nếu là y, thì y có cần phải chọn vào lúc này mà bỏ đi để mọi người nghi ngờ không?"

Chu Đào che lấy vết thương nằm trên mặt đất, không dám rên một tiếng.

Hai tay hắn chống lên bàn, trong đầu suy nghĩ rối ren, người kia sẽ chết thật sao? Nghĩ tới đây, hắn đã cảm thấy tim mình đập loạn, nhớ tới dòng máu chảy xuống từ trong bụng y, hắn đã thấy trước mắt mình chỉ còn mỗi mảng màu đỏ thẳm, hắn nắm lấy vai Chu Đào, "Cậu ngắm bắn tới chỗ nào? Bắn trúng chỗ nào?"

Kỹ thuật bắn súng của Chu Đào từ trước đến nay đều rất chuẩn.

Lúc đầu gã định nói bắn trúng trái tim, hơn phân nửa là không sống được, nhưng nhìn vẻ mặt của Giang Minh Dịch, thì lại nói: "Trời tối quá, em không nhìn rõ nữa, có lẽ bắn trật rồi."

Hắn thấy Chu Đào úp úp mở mở, mà trong lòng thấm đượm đau thương, "Thật sự sẽ chết sao? Thật sự y sẽ chết thật sao ?" Đột nhiên hắn cảm thấy đầu của mình rất đau, đau đến nỗi như sắp nổ tung vậy.


Nửa đêm tiếng đàn dương cầm vang lên lạ thường, Trác Hạo Hi lẳng lặng ngồi trước đàn dương cầm đàn bài Tương Phùng, ngón tay mảnh khảnh khẽ lướt trên phím đàn, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương vang vọng khắp cả căn phòng.

Trác Hạo Hi tập trung đàn, từng hình ảnh khi gặp Mạc Ninh Viễn như kéo tiếp nhau hiện lên trước mắt cậu, vào bữa tiệc sinh nhật đó, tay cậu chỉ lung tung thôi, vậy mà người kia lại ăn ý phối hợp với cậu, trên đường lớn thân mật ôm hôn nhau, trong nhà giam được y ôm lấy thật ấm áp...

Nhưng đó cũng chỉ là một tuồng kịch mà thôi, chỉ có điều diễn lâu đến nổi ngay cả mình cũng không biết là thật hay giả, là mộng hay là ảo...

Vốn tiếng nhạc nhẹ nhàng, dần dần trở nên trầm thấp uất ức hơn, trong khúc nhạc của Bách Chuyển Thiên Hồi kia, tựa như vẫn còn chất chứa một tình yêu rất sâu nặng.

Cả phòng nhạc chỉ có một khán giả duy nhất, đến khi kết thúc khúc nhạc, Trác Hạo Hi đứng lên cũng không thèm nhìn người đang ngồi phía dưới.

"Trác tiên sinh, chúng ta có thể nói chuyện với nhau tí không?" Giang Minh Dịch hỏi.

Cậu híp mắt nhìn hắn, trong đôi mắt hiện lên nồng đậm chán ghét, "Giang tiên sinh muốn tìm tôi nói gì?"

Hắn nhìn Trác Hạo Hi, dùng hết sự bình tĩnh của mình mà nói: "Tôi chỉ muốn biết chút chuyện của y thôi."

"Anh muốn biết cái gì?" Cậu xoay người lại, lạnh lùng nhìn Giang Minh Dịch.

Hắn lập tức ngây ngẩn cả người, hắn có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng đột nhiên lại không biết nên hỏi gì.

Trác Hạo Hi nhìn vẻ mặt của Giang Minh Dịch, mà trong lòng không nén giận được, "Giang tiên sinh, anh cảm thấy người bán đứng anh lần này là Ninh Viễn sao?"

Hắn lắc đầu, "Không phải y, sao Ninh Viễn có thể làm thế được?" Người kia yêu hắn rất nhiều, nếu y không còn thương thì vẫn rất nguyên tắc, chuyện y bán đứng người khác là chuyện không thể.

Trác Hạo Hi nhếch khóe miệng, "Nếu Giang tiên sinh cảm thấy không phải y, thì phải nên về sớm để bắt thủ phạm, chứ đừng ở đây lãng phí thời gian."

Giang Minh Dịch híp mắt, "Cậu thật quan tâm đến y, hi vọng tôi có thể trả lại trong sạch cho y."

Cậu nhìn hắn rồi cười nhạt, "Tôi thật sự rất quan tâm y, thế nhưng bây giờ dù cho mấy người thấy y trong sạch thế nào, thì không chừng Ninh Viễn cũng không buồn để ý tới nữa."

Giang Minh Dịch có cảm giác trái tim mình bị câu nói nhẹ nhàng của cậu chém làm đôi, giống như một đứa trẻ bốc đồng vậy, có đôi lúc sẽ thấy không có ai chịu hiểu mình. Nên cũng không muốn để ý đến nữa, sợ là sau chuyện này, chút tình cảm còn sót lại giữa hắn và Ninh Viễn cũng biến thành hư không cả rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info