ZingTruyen.Info

Cút, Ông Đây Không Cần Anh Nữa

Chương 57: Đến cục cảnh sát

luftmensch05


Giang Minh Dịch không nghĩ tới sẽ có ngày mình bị hai tên cảnh sát ngu xuẩn này bắt tới cục cảnh sát.

Trác Hạo Hi ngồi sát bên Mạc Ninh Viễn, hai người cũng không nói chuyện, nhưng ánh mắt lại giống như đang trao đổi với nhau điều gì.

Y đau đầu nhìn Trác Hạo Hi, ánh mắt lộ ra bình tĩnh nhưng bất lực, ý là: Cậu gọi 110 là được rồi, cậu gọi 110 còn gọi thêm 119 làm gì chứ?"

Cậu khó xử thở dài, ánh mắt vô tội, ý là: Gọi thêm một cái nữa cho chắc!

Mạc Ninh Viễn và Trác Hạo Hi liếc qua liếc lại, không hẹn mà cùng thở dài.

Dựa vào luận cứ « Cộng hòa nhân dân Trung Hoa phòng cháy chữa cháy » Chương 05: Thứ 47 điều khoản thứ 3 quy định: "Làm trái quy định pháp luật, ngăn cản báo cháy hoặc là báo cáo sai chỗ cháy, cảnh cáo, phạt tiền hoặc là tạm giam mười ngày trở xuống." Báo cáo sai vụ cháy, xem ra phải vào tù rồi.

Giang Minh Dịch là người bị tra hỏi đầu tiên, hắn ngồi đối diện hai tên cảnh sát mặc đồng phục chỉnh tề.

"Họ tên?" Một cảnh sát lạnh nhạt cứng rắn hỏi.

Hắn hừ nhẹ, khinh thường nói: "Anh không có tư cách nói chuyện với tôi, chờ luật sư của tôi tới đi."

Trác Hạo Hi cười giễu, "Chao ôi, thì ra Giang tiên sinh lại yếu tới vậy á, ngay cả tên của mình cũng không dám nói nữa, thật sự làm người ta thấy mắc cỡ giùm luôn đó!"

Mạc Ninh Viễn nhíu mày nói: "Em không biết hả Hạo Hi? Dưới tay Giang tiên sinh chỉ toàn người tài giỏi, nên hắn đâu cần phải tự làm gì đâu."

Hắn nghe Trác Hạo Hi với Mạc Ninh Viễn kẻ tung người hứng, vẻ mặt âm trầm nói: "Giang Minh Dịch."

"Cái gì Giang, cái gì Minh, cái gì Dịch?" Giang Minh Dịch ở trên thương trường kêu mưa gọi gió, tiếng tăm khắp nơi, nhưng cái này thì có liên quan gì tới một tên cảnh sát bình thường...

Dù Giang Minh Dịch có kiếm được nhiều tiền hơn nữa, thì hắn cũng chẳng thèm đi từ thiện một đồng nào, nên tuy là một tinh anh trong giới kinh doanh như Giang Minh Dịch, nhưng độ nổi tiếng lại chẳng bằng một minh tinh không có danh tiếng gì, dù có bán chạy tạp chí kinh doanh hàng tuần đi nữa, nhưng cũng phải thua mấy scandals hot trong giới giải trí.

Gân xanh trên trán Giang Minh Dịch khẽ giật giật, cắn răng nghiến lợi cười vặn vẹo nói: "Giang trong sông lớn, Minh trong thông minh, Dịch trong dễ dàng."

Mạc Ninh Viễn cười nhạt, hì hì, cuối cùng tên họ Giang này cũng có ngày hôm nay, coi như mình ngồi tù mười ngày cũng đáng.

"Hôm nay đưa cậu đến đây nhằm điều tra cậu với người báo án là cậu Trác Hạo Hi về tình tiết của vụ án cướp bóc lần này, cậu phải thành thật trả lời, nếu không sẽ phải yêu cầu giao cho bên pháp luật trách nhiệm, biết không?" Cảnh sát nói đâu ra đấy.

Giang Minh Dịch đứng bật dậy, vẻ mặt dữ tợn nói: "Má nó, mấy người có thôi ngay không? Ông đây cho mấy người ba phần mặt mũi, thì mấy người may ra còn có thể mở được xưởng nhuộm."

"Cậu đang muốn cản trở chúng tôi điều tra đấy à? Nói cho cậu biết, pháp luật trước mắt, người người bình đẳng, cậu cho rằng cậu là ai..."

Trác Hạo Hi ngồi khoanh chân trong phòng giam, "Anh nói xem Ninh Viễn, là do hắn không chịu phối hợp làm việc với cảnh sát thôi, vậy thì tại sao cả hai chúng ta cũng bị nhốt chung luôn vậy chứ?!"

Mạc Ninh Viễn lười biếng tựa lên vai cậu, "Ai mà biết! Không phải hắn cũng bị nhốt luôn rồi sao? Cửa thành bốc cháy họa đến cá trong ao, và chúng ta chính là cá con vô tội."

"Cá con? Cậu ta mới là kẻ gây họa thì có, nếu không phải không có chuyện gì lại đi báo cảnh sát, thì sẽ gây ra chuyện này sao?" Giang Minh Dịch trào phúng nói.

Trác Hạo Hi phồng má, "Nếu không phải vì danh dự của Ninh Viễn nhà tôi, thì tôi sẽ báo cảnh sát chắc?"

Giang Minh Dịch ở trong phòng giam sát vách phòng hai người, tức giận chỉ tay nói: "Trác Hạo Hi, cậu ngồi xa Ninh Viễn chút."

Cậu không thèm quan tâm mà ôm lấy Mạc Ninh Viễn, "Giang tiên sinh, bây giờ anh lên cơn tức giận thế này, làm tôi nghi anh có triệu chứng phát khùng rồi, anh nóng nảy, dễ giận, cố tình gây sự, triệu chứng rất giống với giai đoạn mang thai của phụ nữ, nhưng mà anh lại không thể mang thai, cho nên tôi nghi anh có khuynh hướng bị điên rồi ấy, nên anh phải cẩn thận đi nha!"

"Trác Hạo Hi, cậu chờ đó cho tôi!" Hắn tức giận rống lên với cậu.

Trác Hạo Hi giật nảy mình, "Ninh Viễn, em chỉ đang quan tâm hắn thôi, tại sao hắn lại mắng em vậy chứ?"

Mạc Ninh Viễn lười biếng nghịch tóc cậu, "Chẳng phải em nói hắn có bệnh sao? Đối xử với bệnh nhân thì cũng nên rộng lượng xíu."

Giang Minh Dịch hít sâu một hơi, rồi lại nói tiếp với y: "Cậu cách xa cậu ta chút đi Ninh Viễn."

Mạc Ninh Viễn cọ qua cọ lại trong lồng ngực Trác Hạo Hi, "Không muốn đâu, ôm Hạo Hi dễ chịu lắm luôn đó."

Giang Minh Dịch: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info