ZingTruyen.Info

Cut Ong Day Khong Can Anh Nua


"Anh Vân Tường vẫn còn khách nữa mà, không cần phải chào hỏi bọn em nữa đâu." Trác Hạo Hi nói với gã.

Trác Vân Tường cất đi hộp trang sức, nhẹ gật đầu với Trác Hạo Hi, "Vậy mọi người cứ nói chuyện với nhau đi nha."

Trác Vân Tường vừa đi, sắc mặt Trác Phi Dương đã lập tức thay đổi, "Sinh nhật của chị em chỉ tặng mỗi hộp socola, tới sinh nhật của Vân Tường thì em lại tặng khuyên tai cho nó, em thiên vị đúng không Hạo Hi?"

Trác Hạo Hi vô tội ngẩng đầu, uất ức mà nói: "Nhưng chị thích ăn socola mà! Chị còn nói cơ địa của chị ngàn người còn không được một, ăn thế nào cũng không mập nổi."

Trác Phi Dương hung hăng trừng cậu, không vui nói: "Chị thích socola thì sao? Chị càng thích kim cương hơn, em có thấy cô gái nào sẽ vứt bỏ kim cương mà chọn socola không hả?" Cô nói đến kích động mà giơ tay lên ngắt lỗ tai của Trác Hạo Hi.

Cậu bụm lại bên tai bị ngắt đến đau, sau đó đề nghị: "Nếu không thì chị đi rù quến anh Vân Tường đi, rồi để anh ấy tặng lại khuyên tai cho chị."

Trác Phi Dương tàn nhẫn nhéo cánh tay Trác Hạo Hi, "Em có bị ngu không Hạo Hi? Vân Tường là loại người gì mà em còn không biết hả? Em muốn chị hi vọng đồ đã vào miệng nó còn có thể nôn ra à? Còn hi vọng cướp được đồ từ tay của tên nham hiểm, bủn xỉn đó nữa chứ, vậy thà rằng tin tưởng em trai chị nỗ lực tặng cho còn hơn!"

Trác Hạo Hi đỏ bừng mặt, chuyện thế này mà chị còn nói ở đây được nữa, "Năng lực của chị rất cao, không chừng sẽ có cơ hội đó."

Trác Phi Dương liếc nhìn vẻ mặt nịnh nọt của cậu, vuốt tóc thở dài, "Được rồi, dù sao tặng cho người trong nhà cũng còn hơn tặng cho người ngoài." Xong cô cũng chẳng buồn nhìn Mộc Cẩn Hiền bên cạnh vẻ mặt âm trầm, mà trực tiếp bỏ đi luôn.

Trác Phi Dương vừa đi, Trác Hạo Hi nhẹ vỗ vỗ ngực, sau đó thở dài một hơi, rồi còn định xoay người đi gấp, thì lại bị Mộc Cẩn Hiền nắm cổ tay. "Chúng ta nói chuyện chút đi."

Cậu nhíu mày, "Chúng ta không có gì để nói hết."

Mộc Cẩn Hiền không thèm để ý tới Trác Hạo Hi, mà trực tiếp kéo cậu về phía ban công, cậu không cam tâm bị hắn kéo đi, cho đến khi gió mát từ từ thổi lướt qua, cậu mới thở dài, "Muốn nói chuyện gì? Nói đi."

Mộc Cẩn Hiền nhìn chằm chằm cậu, còn cậu bình tĩnh đứng yên một chỗ, cả hai đều giữ vững trạng thái im lặng với nhau.

"Chẳng phải  muốn tặng khuyên tai kia cho tôi sao?" Mộc Cẩn Hiền khó khăn mở miệng.

Trác Hạo Hi cười lạnh, "Đồ của tôi thì đương nhiên tôi muốn tặng cho ai thì tôi tặng cho người đó, có phải Mộc học trưởng bị tự luyến quá rồi không?"

Mộc Cẩn Hiền nhìn cậu thật lâu, nhưng trong đôi mắt kia chỉ hiện hữu một cảm giác thật xa lạ, cứ là vật hắn muốn thì người này sẽ kinh sợ dâng lên trước mặt hắn, mà bây giờ lại...

"Tôi và cậu đã từng nói chiếc khuyên tai kia thật đẹp." Mộc Cẩn Hiền mấp máy nói.

Cậu cười lớn, "Thật sự rất đẹp, anh không thấy chị tôi với anh Vân Tường rất thích nó sao? Đúng là mắt nhìn của học trưởng vẫn đỉnh ghê."

Hắn siết chặt tay, "Tôi cứ tưởng cậu tặng cho tôi."

Trác Hạo Hi nghi hoặc nhìn Mộc Cẩn Hiền, lí nhí xin lỗi hắn, "Xin lỗi Mộc học trưởng, tôi không biết anh lại thích thứ đó, có phải nó rất hợp với Hàn Lâm không? Có đôi khi có muốn tặng quà, mình vẫn nên tự tặng mới có thành ý, nên nếu Mộc học trưởng muốn lấy Thiên Hải Dạ Chi Tâm để lấy lòng Hàn Lâm thì anh nên tự lực cánh sinh đi."

Mộc Cẩn Hiền ngẩng đầu, khó hiểu nhìn cậu, "Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy? Liên quan gì tới Hàn Lâm?"

Trác Hạo Hi cười nhẹ, "Không có liên quan gì sao? Học trưởng, nếu bởi vì tôi nói chia tay làm anh mất mặt, khiến hiện tại anh phải xoắn quýt như thế thì tôi thật có lỗi với anh, nhưng tôi thành tâm tác thành anh với bạn học Hàn Lâm đấy."

Mộc Cẩn Hiền nắm lấy bả vai cậu, "Tôi thật sự không có gì với Hàn Lâm hết."

"Sau này sẽ có, cậu ấy hợp với anh hơn tôi." Trác Hạo Hi nhẹ nhàng nói.

"Hạo Hi, trước kia cậu không có như vậy." Hắn khó chịu nói.

Cậu khẽ nhắm mắt lại, "Học trưởng, trước kia anh cũng đâu như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info