ZingTruyen.Info

Cút, Ông Đây Không Cần Anh Nữa

Chương 21: Trưởng thành

luftmensch05


Sơ tuyển, chọn trang phục, Trác Hạo Hi đi ra khỏi đại sảnh, A đại đương nhiên không thể thiếu tuấn nam mỹ nữ, cũng không thể thiếu người đa tài đa nghệ, bởi vậy người tổ chức vẫn rất hào phóng, cũng không phải đặc biệt khó khăn gì, chỉ quan trọng là thời gian mà thôi!

Từ 2 giờ chiều đến 9 giờ tối, cho dù có thời gian, cậu cũng chỉ đứng đấy nhìn, cũng đứng đến đau lưng. Có lẽ Mộc Cẩn Hiền không muốn thấy cậu rảnh rỗi, cho nên mới sắp cho cậu một chuyện cực nhọc như vậy.

Trác Hạo Hi chống eo, thưởng thức màn biểu diễn trên sân khấu, tiết mục đang trình diễn là Truy Nguyệt, biểu diễn là một nam một nữ, nghe nói là một cặp đang yêu nhau, đồng thời cũng là sinh viên nghệ thuật khá giỏi, đôi tuấn nam mỹ nữ này trông thật đẹp đôi.

Từ Trình Trình đưa một ly nước cho Trác Hạo Hi, "Bộ trưởng, uống nước đi."

Trác Hạo Hi nhận ly nước cô đưa cho, rồi cười tươi với cô, "Cảm ơn Trình Trình, Trình Trình có lòng tốt sẽ gặp được chuyện tốt, chắc chắn sau này Trình Trình sẽ càng ngày càng xinh đẹp cho mà xem."

Từ Trình Trình cười ngọt ngào, "Bộ trưởng, cậu vẫn nên nghiêm túc chút đi, vậy mới có phong độ của bộ trưởng chứ."

Trác Hạo Hi nhướng mày, hi hi ha ha nói: "Tôi cảm thấy lúc tôi không nghiêm túc cũng rất có phong độ mà, cậu thấy sao?"

Từ Trình Trình đỏ mặt, "Bộ trưởng thật không biết xấu hổ."

"Trác bộ trưởng thật rảnh rỗi, người ta ở phía trên diễn mệt gần chết, mà Trác bộ trưởng lại ở đây rảnh rỗi liếc mắt đưa tình." Trác Hạo Hi cau mày, sau lưng vang lên giọng nói, hoàn toàn vẫn như trước đây đều khiến người ta thấy chán ghét, Mộc Cẩn Hiền thật đúng là âm hồn bất tán.

"Trịnh Hiểu Hiểu diễn mệt gần chết, thì sẽ có Từ Văn Bân đau lòng, không cần tôi làm thay, hay là Mộc hội trưởng đau lòng?" Cậu cười nhạt nhìn hắn.

Từ Trình Trình nhìn Trác Hạo Hi, rồi lại nhìn Mộc Cẩn Hiền, "Úi, sắp đến màn chuyển đổi đạo cụ rồi, thôi tôi vào hậu trường trước đây."

Mộc Cẩn Hiền cũng không thèm nhìn Từ Trình Trình, chỉ lo dán mắt vào Trác Hạo Hi, nhẹ cười, "Đương nhiên là tôi không đau lòng, đúng như cậu nói, sẽ có người khác đau lòng cho cô ấy, tôi mà có đau lòng cũng là đau lòng cho cậu đó nha! Hạo Hi ăn chưa? Đứng nãy giờ có mệt không?"

Trác Hạo Hi vừa uống được ngụm nước, đã bị Mộc Cẩn Hiền làm cho giật mình, bị dọa khiến liên tục ho khan, hắn vội đến vỗ lưng cho cậu, "Sao lại không cẩn thận như vậy?"

Trác Hạo Hi ngồi dậy, lúng túng mỉm cười với hắn, "Nếu hội trưởng không có chuyện gì, thì đi ra chỗ khác trước đi."

Mộc Cẩn Hiền hụt hẫng nhìn cậu, "Tôi tới thăm cậu mà cậu không vui sao Hạo Hi? Trước kia cậu đâu có như vậy."

Trước kia là trước kia, trải qua cảm giác bị phản bội thê thảm như vậy, khiến giờ cậu chỉ còn cảm giác sợ hãi muốn tránh xa Mộc Cẩn Hiền thôi, "Tôi vui lắm!" Vui mới là lạ, "Tại anh bận rộn như thế, sao tôi có thể làm phiền anh đến đây được."

Mộc Cẩn Hiền vui sướng cười khoái trá, "Cậu vui là được rồi, tôi phiền toái xíu cũng không sao."

Trác Hạo Hi chỉ cảm thấy lông tơ trên người lập tức dựng đứng lên, thật ra Mộc Cẩn Hiền chỉ vì muốn đá cậu lại lần nữa thôi đúng không? Nếu vậy thì cậu có cần phải giả vờ làm bộ dạng lại bị người này mê hoặc một lần nữa không?

Trác Hạo Hi ngồi xuống với Mộc Cẩn Hiền, cậu chống cằm lắng nghe tiếng đàn, Từ Văn Bân biểu diễn rất thành thạo, tiếng đàn nghe cũng rất trôi chảy, nhưng vẫn luôn có cảm giác thiếu thiếu chút gì đó.

"So với cậu thì cậu đánh tốt hơn." Mộc Cẩn Hiền thì thào bên tai cậu.

Trác Hạo Hi lắc đầu, "Lâu rồi tôi không đánh đàn, nên đã sớm lạnh nhạt mất rồi, biết lấy đâu mà so đây?"

"Hạo Hi khiêm tốn quá rồi." Mộc Cẩn Hiền nhẹ nhàng nói, "Tôi nhớ là cậu rất có tài với dương cầm."

Trác Hạo Hi nghiêng đầu nhìn hắn, hắn khó hiểu nhìn cậu, "Sao cậu nhìn tôi như vậy?"

"Tôi chỉ nhớ có người nói tôi đánh đàn là không làm được việc gì đàng hoàng." Trác Hạo Hi thờ ơ dựa vào ghế.

Mộc Cẩn Hiền xấu hổ cười cười, "Lúc đó do tôi không biết cảm nhận, xin lỗi cậu."

Trác Hạo Hi không để tâm cười cười, "Không sao, dù gì cũng không làm được việc gì đàng hoàng thật." Trước kia cậu sợ Mộc Cẩn Hiền sẽ thấy khó chịu, nhưng bây giờ ngay cả hắn, cậu cũng không thèm để ý tới nữa, nên đương nhiên sẽ không quan tâm lời hắn nói làm gì.

"Cậu thay đổi nhiều lắm Hạo Hi, nếu không phải vì gương mặt này, thì tôi sẽ nghi ngờ cậu có phải là một người hay không." Mộc Cẩn Hiền buồn bã nói.

Trác Hạo Hi cắn môi, "Ai rồi cũng sẽ thay đổi, tôi nghĩ tôi chỉ là trưởng thành chút thôi." Kí ức kia quá mức bi thương, đến mức dù có quay lại thời điểm bắt đầu, cậu vẫn không tài nào quên được những đau đớn mà người kia mang lại.

Hắn cười nhạt, "Không sai, chỉ là do cậu trưởng thành thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info