ZingTruyen.Info

Cút, Ông Đây Không Cần Anh Nữa

Chương 125: Đêm trước bão bùng

luftmensch05


Tiêu Sở nhận được cuộc gọi mà lặng người, mấy nhân viên bên cạnh thấy sắc mặt hắn khó coi, đều lập tức cúi đầu xuống, hắn sầm mặt phun ra hai chữ "Tan họp."

Mọi người nhìn theo bóng lưng vội vã của Tiêu Sở, xì xào bàn tán.

"Em nói xem, tại sao chủ tịch lại hấp tấp quá vậy?"

"Không chừng Lạc tiên sinh lại chọc tiểu thiếu gia khóc, nên kêu cứu tổng giám đốc rồi."

"Chắc là vậy đó! Lần trước tiểu thiếu gia khóc, Lạc tiên sinh cũng sốt ruột khóc theo, lúc điện tới còn làm tổng giám đốc bị dọa cho một phen..."

...

Lạc Hoài An nằm trên giường bệnh, thấy sắc mặt hắn khó coi, lập tức có cảm giác chột dạ, "Chẳng phải anh đã nói em đừng làm việc gì nặng rồi sao?"

Lạc Hoài An cong khóe miệng, "Em không có bệnh cũng không có đau ở đâu, sao em biết được em sẽ như người bệnh lao chạy chút xíu đã xảy ra chuyện chứ!" Y không vui nói.

Tim trong lồng ngực Tiêu Sở thắt lại, chuyện này dù nói thế nào thì kẻ cầm đầu vẫn là mình, "Sao em không đi đứng cẩn thận gì hết vậy, em còn không cho anh tìm người trông em, mà một khi không ai trông em, là em lại có chuyện ngay."

Lạc Hoài An cười mỉm, "Anh toàn tìm mấy người suốt ngày trưng ra cái mặt chằm dằm không, gặp mà không biết, thì còn tưởng em thiếu tiền bọn họ luôn ấy, cái này không cho, cái kia không cho, còn toàn là mặc áo đen, đeo kính đen, em cũng đâu phải đại ca xã hội đen, nên không cần đàn em đâu."

Tiêu Sở nhìn biểu cảm của Lạc Hoài An mà chẳng biết phải làm sao, "Anh làm vậy chỉ muốn tốt cho em thôi, không ai trông chừng thì nguy hiểm quá, nhưng sao em lại ngất vậy?"

Khóe mắt Lạc Hoài An nhướng lên, trong con ngươi lóe sáng, mang theo vẻ hào hứng nói: "Em thấy có ăn trộm! Nên là em bèn hành hiệp trượng nghĩa, nhưng lại đâu biết tên trộm kia chạy nhanh quá trời đâu, thành ra em rượt theo không kịp." Y bất mãn nói.

Tiêu Sở đen mặt, "Được lắm, em đuổi theo ăn trộm làm gì? Ai cũng hăng hái làm việc nghĩa, vậy chẳng phải cảnh sát đi uống gió Tây Bắc hết luôn sao? Em lo chuyện bao đồng vậy, rồi lỡ người ta lấy dao đâm em thì sao bây giờ?"

Lạc Hoài An ấm ức trề môi, lí nhí nói: "Anh nỡ lòng nào trù ẻo em?"

Tiêu Sở bế y lên, "Anh nói là lỡ thôi, chứ có trù ẻo em đâu, em mà còn vậy nữa là anh nhốt em lại đấy nhé."

Lạc Hoài An không vui nhíu mày, "Anh ngang như cua ý!"

Ánh mắt Tiêu Sở thâm trầm, "Ừm! Anh cứ ngang ngược vậy đó."

Lạc Hoài An ôm lấy cổ Tiêu Sở, cọ cọ bên gáy của hắn, "Đừng mà, chỉ là sự cố nhỏ xíu thôi! Không cần phải chuyện bé xé ra to như thế đâu."

Tiêu Sở nhìn y lấy lòng mà mỉm cười, rồi nghiêm khắc nhìn y.



Trác Hạo Hi nhoài người trên bồn, không ngừng nôn thốc nôn tháo, trong cổ họng như có thuốc đang chảy ra, nhưng có nôn đến mấy cũng không nôn ra được, cậu vỗ vỗ ngực mình, chết tiệt, mới có một tháng thôi, sẽ không mang bầu thật đấy chứ? Ngay cả phụ nữ muốn có con cũng không có nhanh đến thế.

Hai tay Trác Hạo Hi vịn lên thành bồn, ánh mắt lấp loé không yên, sẽ không đâu, chắc mình chỉ bị đau bao tử thôi.

Mộc Cẩn Hiền lẳng lặng đứng sau lưng Trác Hạo Hi, nhìn cậu khổ sở nôn mửa, "Lẽ nào em bị ốm nghén rồi Hạo Hi? Trông vất vả quá, nhưng anh lại chẳng giúp được gì hết! Không thể nôn thay em được."

Nghe được giọng nói từ phía sau, da đầu cậu lập tức căng ra, tên khốn Mộc Cẩn Hiền này!

"Làm anh thất vọng mất rồi, tôi không có ốm nghén, chỉ tại hồi trưa ăn nhiều hải sản quá thôi." Trác Hạo Hi lạnh lùng trả lời.

Mộc Cẩn Hiền khoanh tay, ngẫm nghĩ lại nói: "Cũng không chắc đâu nha."

"Anh thấy vẫn nên gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em thì hơn, nếu em mà có thật, thì anh nguyện cúng bái em như Bồ Tát luôn." Mộc Cẩn Hiền nói đùa.

Cậu nhìn Mộc Cẩn Hiền kia chẳng có tí ý tốt nào mà tức sôi máu, đúng là thằng điên.

Hắn vỗ vỗ lưng giúp cậu, "Sao lại nôn đến thế này? Để anh đi mua ít ô mai để sẵn trong nhà nhé, em có muốn uống nước ô mai không?"

Trác Hạo Hi đứng dậy, lạnh nhạt nhìn hắn, "Tôi không có mang thai, nên anh không cần coi tôi là thần tiên gì mà cúng bái đâu, tôi nhận không nổi."

Mộc Cẩn Hiền dửng dưng cười, "Có mang thai hay không cũng không cần em nói."

Trác Hạo Hi và Mộc Cẩn Hiền lườm nhau tóe khói, hai người không ai nhường ai.

Mộc Cẩn Hiền cười dịu dàng, "Đừng nhìn anh như vậy, em làm anh thấy bối rối lắm đó."

Trác Hạo Hi cười khinh, "Anh cũng đừng nhìn tôi như vậy, làm tôi mới ói xong, giờ mắc ói nữa rồi này."

Mộc Cẩn Hiền thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Anh kêu bác sĩ tới khám cho em, nhớ phải cẩn thận một chút đấy."

Sau đó bác sĩ tới rất nhanh, rồi loay hoay bắt mạch cả buổi trời xong nói với hắn: "Mộc tiên sinh, Trác tiên sinh chỉ bị đau dạ dày thôi, chứ sức khỏe không có vấn đề gì lớn cả, chỉ cần chú ý tới thức ăn thì sẽ không sao hết."

Khóe miệng Trác Hạo Hi bất giác nhếch lên, tin này quá tốt rồi, nếu không thì cậu sẽ ngửa mặt lên trời mà thét lên, ông nói đi, sao một thằng đàn ông như tôi lại dễ dàng mang thai đến thế hả?

Mộc Cẩn Hiền đen mặt đứng một bên, cau mày hỏi: "Ông chắc chắn cậu ấy không phải vì mang thai?"

Bác sĩ sững sờ, lập tức đứng thẳng lưng, nghiêm túc nói: "Mộc tiên sinh, mặc dù trình độ y học của tôi không cao lắm, nhưng mang thai với đau dạ dày vẫn có thể phân biệt rõ ràng."

Hắn cúi đầu xuống, thất vọng nói: "Được, tôi biết rồi, ông đi đi."

Trác Hạo Hi nhìn Mộc Cẩn Hiền thất vọng mà tâm trạng phấn chấn cả lên, "Thật ngại quá, làm anh thất vọng rồi, à chẳng phải anh muốn đi mua ô mai sao? Mua rồi thì để đó ăn ên đi ha.",

Mộc Cẩn Hiền khẽ cười, "Anh thất vọng thì có sao đâu? Có câu, việc tốt thường hay gặp trắc trở, bởi vậy Hạo Hi đừng nôn nóng quá nha, vì chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ có con thôi!"

Cậu nôn nóng cái khỉ ấy, Trác Hạo Hi nghiến nghiến răng, "Tôi cũng có nôn nóng đâu, chẳng qua là do tôi lo cho Mộc tiên sinh thôi, tôi nghe nói đàn ông tới thời kỳ mãn kinh cũng rất khó có con, tôi thấy anh vẫn nên tìm người dễ mang thai hơn mà cúng bái đi, rồi bỏ qua tôi giùm cái."

Hắn vỗ vai cậu, "Hạo Hi đừng nhụt chí, anh sẽ không vì một lần em không mang thai được mà chán ghét em, chúng ta vẫn còn thời gian nữa mà, vả lại em chưa mang thai cũng tốt, không thôi anh sẽ không còn cơ hội chạm vào em nữa."

Trác Hạo Hi đỏ bừng mặt, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, hất tay hắn ra rồi bỏ đi.


Lạc Hoài An chống cằm ngồi trên ghế, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ngồi bên cạnh, Tiêu Sở vừa vào nhà, y đã vẫy vẫy tay với Tiêu Sở, hắn bèn đi về phía của Lạc Hoài An, "Sao thế?"

"Em đi chụp X quang, mới biết em ít hơn người bình thường một quả thận! "Lạc Hoài An giơ lên bản chụp X quang, rồi so sánh với cấu tạo cơ thể người trên sách nói với Tiêu Sở.

Tiêu Sở bị doạ đến hoảng sợ, cả người lui về sau hai bước. "Em đi bệnh viện hồi nào? Sao anh không biết?" Hắn gượng gạo hỏi.

"Em lén đi ấy." Lạc Hoài An cúi đầu nói. "Tại em sợ anh lo lắng! Với lại em cứ thắc mắc rằng tại sao em bồi bổ sức khỏe mãi nhưng người vẫn yếu quá, thì ra là do không đủ nội tạng! Trên đây cũng nói là có vài trường hợp bẩm sinh có một quả thận thôi, nhưng có hai quả sẽ an toàn hơn."

Tiêu Sở thầm thở dài một hơi, cũng may y không nghĩ tới chuyện đó.

Lạc Hoài An ngẩng đầu, "Anh sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế này."

Tiêu Sở cười xòa, "Không có gì, gần đây công ty xảy ra chút chuyện, nên cũng hơi bận thôi."

"Anh sắp phá sản sao?" Lạc Hoài An hỏi.

Tiêu Sở bất đắc dĩ cười cười, "Không có nghiêm trọng tới vậy đâu, chỉ là chút vấn đề nhỏ ấy mà, xử lý xong là được."

Lạc Hoài An bế Tiêu Manh lên, đung đưa qua lại, "Anh yên tâm đi, nếu anh bị phá sản thì em sẽ nuôi anh."

Tâm trạng của Tiêu Sở thoáng cái đã trở nên tốt hơn, "Em nuôi anh? Anh không dễ nuôi mà em vẫn muốn nuôi anh?"

Lạc Hoài An ôm Tiêu Manh, "Nuôi thì sao chứ? Cho anh ăn dưa muối mỗi ngày, anh muốn ăn cũng phải ăn, không ăn cũng phải ăn, tại anh không có tiền mà, nên đừng bày đặt kén chọn đấy nhé."

Tiêu Sở cười khổ, "Em nói kiểu này thì anh không dám phá sản đâu."

Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Manh nở nụ cười thật tươi, trông cực kỳ đáng yêu.

"Để anh bế con cho." Tiêu Sở nói.

Y đưa Tiêu Manh lên tay Tiêu Sở, "Tiểu Manh lớn nhanh ghê, ăn cũng nhiều, càng ngày càng nặng, nếu cứ tiếp tục như thế, em sợ là sẽ bế không nổi nữa mất."

Tiêu Sở bế Tiêu Manh, nghe giọng điệu y rầu rĩ mà lòng rối như tơ vò, làm sao bây giờ? Nếu An An nhớ lại thì sao đây?

Lạc Hoài An lật sách, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Sở, ngẫm nghĩ nói: "Tiêu Sở này, 2 ngày trước em thấy trên mạng, có một học sinh cấp ba vì mua điện thoại giá 5 nghìn tệ mà bán mất thận của mình, kết quả thì bị suy thận, cha mẹ của thằng bé trong cơn tức giận, bèn kiện cái nhà mua thận kia, cuối cùng phải bồi thường cho họ hơn 1 triệu nhân dân tệ, anh nói xem, có phải khi còn bé em quá nghèo khổ, nên đã bán thận của mình rồi không?" Lạc Hoài An xoay đầu nhìn hắn không chớp mắt hỏi.

Tiêu Sở không nói lời nào nhìn Lạc Hoài An, y cầm khăn tay lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán của hắn "Sao anh đổ mồ hôi nhiều vậy, bộ nóng lắm hả? Để em đi hạ nhệt độ điều hoà lại."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info