ZingTruyen.Info

Cuộc sống thường ngày của nữ phụ phản diện

Chương 8: Đặc Quyền (2)

MuenNoKi

Trong thế giới này, ngoài việc giai đoạn [Thức Tỉnh] ra, còn có một hiện tượng thức tỉnh khác nữa, đó là [Đặc Quyền].

Nếu pháp sư chỉ xuất hiện 1 trên 100 thì người được ban tặng [Đặc Quyền] là 1 trên 10 triệu. Đây là một kỹ năng độc nhất vô nhị và cực kỳ hiếm. Có thể được coi là gian lận trong thế giới này.

Và bây giờ tôi đang sở hữu nó.

==={Bạn nhận được Đặc Quyền: 'Độc Giả'}===

▷Kỹ Năng

◇Độc Giả [Độc Nhất]

- Đọc các thông tin của mọi thực thể.

- Sao chép các kỹ năng tuỳ thuộc vào độ hiểu biết của  bạn về thực thể chỉ định.

Rất nhiều thông tin đập vào mắt tôi, nhưng tôi chỉ chú ý đến 2 thứ.

Thứ nhất là, làm thế quái nào mà nó biết tên cũ của mình?

[Hasegawa Mamoru]

Vì lý do nào đó, nó không ghi tên của Lucretia mà lại là tên của tôi.

Thứ hai là, [Đặc Quyền].

Tôi không nghĩ rằng mình lại được nhận kỹ năng quý hiếm này. Chưa kể còn là [Độc Giả] nữa, nghĩa là nó còn biết mình là người đọc tiểu thuyết này.

Từ 2 việc này, tôi suy ra rằng, cái chết của tôi, hoặc ít nhất việc nhập vào thế giới này không phải là một tai nạn. Có ai đó đã đứng sau vụ việc này.

...

Tạm thời tôi bỏ qua các nghi vấn này, vì biết rằng sẽ không giải đáp được ngay. Trước tiên thì, tôi cần phải hiểu rõ những thứ trước mặt mình đã.

Đầu tiên là các thông số này, đây chắc là chỉ số trạng thái của nhân vật được cụ thể hóa.

Sức mạnh, thể lực và phòng ngự đều dưới 1 điểm. Ban đầu tôi tưởng là con số quá nhỏ, nhưng khi nhìn qua điểm ma lực thì chắc nó tính trên thang điểm 10.

Nếu vậy thì thông số này cũng hợp lý vì Lucretia là nữ. Chưa kể cô cũng chưa trải qua bất kỳ bài huấn luyện nào cả, nên là sẽ yếu hơn nhiều so với các quý tộc khác.

'Nhìn giống như mình đang chơi game phiên bản ngoài đời nhỉ?'

Còn về [Đặc Quyền], tôi có thể hiểu được một phần, nhưng cần sẽ phải chứng thực sau.

Cuối cùng, thứ khiến tôi đang phân vân từ nãy giờ.

▷Hệ Thống [Cấp 0]

- Cho phép sự can thiệp của bạn đối với thế giới này.

- Cấp càng cao, thông số của bạn càng nâng cao.

Đối với tôi, nó giống như là con dao 2 lưỡi vậy. Về căn bản, nếu tôi muốn trở nên mạnh hơn thì cần phải can thiệp, cụ thể chắc là mạch truyện chính.

Theo lý thì tôi sẽ mặc kệ nó, nhưng...

"Ngươi cần phải chứng minh thực lực của mình."

Tôi nhớ lại giao kèo của Novalius. Chắc chắn ý ông ta muốn là mình cần phải trở nên mạnh hơn.

"Phiền phức thật đấy—"

"Lucretia!!!"

"!?"

Elenora đột nhiên xông vào khiến tôi giật mình.

"Thật may quá, cậu đã tỉnh lại rồi!"

Cổ liền chạy tới và định ôm chằm lấy tôi. Nhưng tôi đã kịp thời giơ tay chặn lại.

"Được rồi, đừng có ồn ào nữa. Tôi vẫn còn mệt lắm."

"À...p-phải rồi nhỉ? Mình xin lỗi."

Elenora ngồi xuống bên cạnh trong bộ dạng xấu hổ. Nhìn giống như mèo con buồn bã vậy.

[Bạn có muốn xem thông tin của nhân vật này?]

"!?"

Một cái bảng thông báo xuất hiện khi tôi đang nhìn Elenora.

Vậy ra đây là cái 'đọc thông tin' à?

Tôi thử nghĩ 'có', và một cái bảng trạng thái hiện ra.

[Elenora]

▷Chỉ số

[???]

▷Kỹ năng

[???]

==={Cảnh Báo}===

• Cấp Hệ Thống của bạn quá thấp, kỹ năng [Độc Giả] bị giới hạn.

"..."

Kỹ năng 'Độc Nhất' mà cũng bị phụ thuộc vào Hệ Thống à? Nghe vô lý thật!

"C-Có chuyện gì mà nhìn mình hoài vậy?"

"À, không... Cậu có biết mấy cái bảng màu xanh vô hình không?"

"Hở? Mình không biết. Cậu đang nói về cái gì vậy?"

"...Không có gì."

Vậy là không có nhỉ? Tại vì tôi chưa từng nghe có mấy cái bảng này trong tiểu thuyết cả.

*

Sau khi Elenora hỏi thăm xong và rời đi, tôi mới tiếp tục táy máy về mấy cái Hệ Thống.

▷Điểm EXP: 10

- Được sử dụng để nâng cấp Hệ Thống.

- Có thể nhận thông qua nhiệm vụ được giao hoặc các thành tựu mà bạn đạt được.

Tôi thử chạm nhẹ vào tiêu đề 'Điểm EXP' thì bảng trạng thái tôi thay đổi một phần.

[Hasegawa Mamoru]

▷Chỉ Số

[Sức mạnh: 0.7] (+)

[Thể lực: 0.8] (+)

[Phòng ngự: 0.5] (+)

[May mắn: 1.2] (+)

[Ma lực: 9.4] [Cố định]

Cái này là dùng để nâng cấp chỉ số à?

Sau đó tôi chạm vào (+) chỗ 'Sức mạnh'.

[Sức mạnh: 0.7 >> 0.701] (+)

▷Điểm EXP: 10 >> 9

Vậy là 1 điểm EXP chỉ tăng có 0.001 chỉ số à? Hơi ít hơn tôi tưởng.

Nhưng nghĩ lại cũng đáng. Thay vì tôi phải luyện tập cực khổ để nâng cao chỉ số, tôi chỉ cần dùng EXP để nâng là được rồi.

"..."

Sau một hồi phân vân, đây là những chỉ số tôi đã thêm vào.

[Sức mạnh: 0.7]

[Thể lực: 0.8 >> 0.803]

[Phòng ngự: 0.5]

[May mắn: 1.2 >> 1.207]

Tôi đầu tư tất cả vào 'Thể lực' và 'May mắn'.

Đầu tiên, có thể lực cao thì mình có thể hành động được nhiều việc và lâu dài hơn là có sức mạnh cao nhưng chỉ trong thời gian ngắn.

Về may mắn thì khỏi giải thích cũng hiểu rõ tầm quan trọng của nó. Có may mắn là có tất cả. Tôi không quan tâm đến việc trở nên mạnh mẽ cả. Chỉ cần có cuộc sống yên bình là đủ.

Và để có được điểm EXP thì...

- Có thể nhận thông qua nhiệm vụ được giao hoặc các thành tựu mà bạn đạt được.

"Nhiệm vụ à? Rốt cuộc là nhiệm vụ nào?"

Ngay khi kết thúc câu, một bảng khác xuất hiện nữa.

==={Nhiệm Vụ}===

...

"!?"

Chà, có vẻ như mọi chuyện thật sự trở nên phiền phức rồi đấy.

**

Cốc cốc cốc.

"Vào đi."

"Vâng ạ."

Tôi mở cửa vào.

"Trò tới sớm hơn tôi nghĩ?"

Và người ngồi trước mặt tôi là thầy Clifford.

"Vâng, có chút chuyện xảy ra ấy mà. Con có làm mất thời gian của thầy không?"

Vì trên bàn của thầy ấy có rất nhiều chồng sấp giấy tờ chiếm hết cả bàn làm việc.

"Không sao đâu, bổn phận của thầy giáo là chỉ dạy cho học trò mà."

Khác với vẻ đáng sợ hồi sáng, thầy nói bằng giọng điệu khá dịu dàng khiến tôi cũng an tâm.

"Được rồi, ngồi xuống đi."

Clifford đứng dậy và chỉ dẫn tôi tới chỗ bộ bàn ghế khách. Tôi tuân theo và ngồi xuống đối diện thầy.

"Thế trò muốn nói chuyện gì?"

"...Trước đó con có cần nói về chuyện hồi sáng không?"

"Điều đó thì không cần đâu, Elenora đã nói mọi thứ cho ta rồi. Và ta không nghĩ nó nói dối đâu."

"À vâng."

Quả nhiên bọn họ có mối quan hệ đặc biệt mà. Dù không được nói rõ trong tiểu thuyết.

"Vậy thì chuyện con muốn nói là..."

Tôi diễn giải lại toàn bộ chuyện liên quan đến việc luyện tập ma pháp của tôi. Đương nhiên cũng có lược bớt vài phần, chủ yếu tập trung vào việc không điều tiết được ma lực tốt thôi.

...

"Hmm, ta nghĩ ta hiểu vấn đề mà trò gặp phải rồi."

"Thật sao?"

Thật tốt khi hỏi ý kiến của người đạt cảnh giới Ashta mà. Mặc dù tôi cũng có quen ai đó cùng cảnh giới đó, nhưng mà... Thôi, thật không dám nghĩ đến.

"Trước đó thì, ta có thể mượn tay của trò được không?"

"À vâng."

Tôi không ngần ngại đưa hẳn bàn tay ra mà không hỏi đáp gì cả, vì nghĩ rằng chắc thầy ấy có cách làm của mình.

Clifford có chút khựng lại trước hành động của tôi, nhưng rồi thầy chỉ nắm mỗi đầu ngón tay mà không nắm cả bàn tay. Chắc đây là phép lịch sự tối thiểu nhỉ?

"..."

Sau đó Clifford nhắm mắt lại như đang tập trung điều gì đó. Thứ lỗi trước, nhưng tôi có cảm giác như đang đi xem bói vậy. Thứ lỗi trước...

"Hồ..."

Sau một thời gian, Clifford mới lên tiếng.

"Sao vậy, thầy Clifford?"

"Chà, ta chỉ không nghĩ trò có một lượng ma lực to lớn đến vậy."

Thầy ấy nói với giọng điệu ngạc nhiên, nhưng biểu cảm thì trông khá thô. Đây là sự chênh lệch kinh nghiệm sao?

"Mà, ta hiểu rõ vì sao trò thi triển ma pháp thất bại rồi."

"À vâng, mong thầy chỉ dẫn ạ."

"Về cơ bản thì, trò để ma lực của mình quá hỗn loạn."

"Vâng?"

"Trò có biết đến lõi mana không?"

"À vâng, nó là nơi chứa đựng lượng ma lực của bản thân, đúng không ạ?"

"Đúng vậy. Để ta lấy ví dụ cho trò dễ hiểu."

Clifford lấy ra một ly thuỷ tinh và rót nước vào.

"Hãy tưởng tượng cái ly này là lõi mana, và nước chính là ma lực của trò."

Sau đó thầy lấy ra một cái thìa.

"Và đây chính là ma pháp mà trò thi triển."

Clifford lấy thìa và múc nước từ cái ly.

"Ta có thể lấy nước ra một cách dễ dàng, phải không?"

"Vâng..."

Tôi vẫn chưa hiểu lắm.

"Vậy bây giờ nếu ta làm như vậy thì sao?"

Clifford đẩy cái ly và làm đổ nước lan ra khắp bàn. Rồi lấy thìa và cố múc nó, nhưng chỉ lấy được một ít hoặc không lấy được gì cả.

"Trò đã hiểu ý ta chưa?"

"!?"

Tôi không hiểu rõ vì sao, nhưng hình như tôi đã giác ngộ được điều gì đó.

"Cơ bản thì, nếu như lượng ma lực được yên vị tại lõi mana, ta có thể dễ dàng kiểm soát lượng ma lực cần thiết một cách dễ dàng và tối ưu hơn."

Clifford bắt đầu giảng dạy như một người thầy giáo thay vì như thầy bói.

"Do trò để ma lực mình phân tán và hỗn loạn, việc kiểm soát nó sẽ trở nên khó khăn rất nhiều. Kể cả là những người đạt cảnh giới cao."

"Hồ..."

"Những gì mà trò làm từ trước tới giờ chỉ đơn giản là điều hướng ma lực, chuyển hoá nó thành hệ nguyên tố của bản thân và phóng ra thôi. Trò chưa hề kiểm soát hoàn toàn luồng ma lực từ bên trong."

"...Con hình như hiểu ý thầy rồi."

Cũng có thể hình dung như cái đập nước vậy. Nó có thể kiểm soát được lượng nước chảy ra, nhưng nếu cái đập đó bị vỡ thì sẽ tạo ra sóng thần.

"Được rồi, nếu đã đến đây rồi thì cũng làm cho tới chót nhỉ?"

Clifford hô biến ra ra một cái cây gỗ từ tay và chọc vào chỗ vũng nước bị đổ. Sau đó, nước đột nhiên bị hút lại đến chỗ cây gỗ đó và dọn sạch sẽ cái bàn.

Không cần nói cũng biết, Goughnour Clifford là người mang hệ nguyên tố Mộc.

"Bây giờ trò nhắm mắt lại đi và nghe theo chỉ dẫn của ta."

"Vâng!"

Sau đó thầy Clifford chỉ tôi đến từng chi tiết. Cách giảng của thầy rất dễ hiểu. Đến độ chỉ sau 10 phút, tôi đã di chuyển toàn bộ ma lực của mình đến lõi mana, và cả...

"Ồ, cuối cùng cũng thành công."

Tôi đã tạo được một quả cầu gió và giữ nguyên được hình dáng.

"Con đã làm được rồi thầy!"

"..."

"Thầy ơi?"

"Hửm? À, làm tốt lắm."

Thầy Clifford đơ người vì lý do nào đó.

"À vâng, tất cả là nhờ thầy chỉ dạy."

"Ta chỉ nói thôi, việc con thành công là do bản thân con mà."

"Vâng ạ. Con cảm ơn thầy rất nhiều."

"Được rồi. Nếu trò đã giải đáp được thắc mắc của mình rồi thì cũng nên về nhỉ? Trời cũng sắp tối rồi."

"Ồ...phải rồi nhỉ?"

Tôi nhìn ra cửa sổ, mặt trời dường như sắp lặn hoàn toàn rồi.

Nhưng tôi vẫn còn một việc phải làm nữa.

"Thật ra, con còn một việc muốn nhờ thầy nữa ạ."

"Hửm?"

**

Ra khỏi cổng học viện.

Mary đã đứng ở đó cùng với chiếc xe ngựa.

Vốn dĩ tôi nghĩ Mary sẽ hỏi tôi về việc ra trễ, nhưng cô ấy chỉ đơn giản cúi đầu chào tôi thôi. Và tôi hài lòng về điều đó vì không muốn phải giải thích nhiều.

...

Trên đường về nhà.

Thông thường Mary là người chủ động bắt chuyện tôi trước. Nhưng lần này...

"Mary, ta cần nói với cô một chuyện."

"V-Vâng. Có chuyện gì không ạ?"

"...Ta dự tính sẽ chuyển đến ký túc xá của học viện."

"T-Thật sao ạ!?"

Mary tỏ vẻ rất ngạc nhiên. Điều đó cũng hợp lý.

Ở học viện cũng có ký túc xá dành cho những ai muốn luyện tập thêm hay nhà ở quá xa. Nhưng số người ở đó cũng khá ít, chỉ tầm khoảng 1/4 số học viên mà thôi.

Nguyên nhân đơn giản là do các quý tộc không thích nơi ở chung, nội thất mặc dù khá tốt nhưng lại không sang bằng ở nhà,...

Ngoài ra thì ở ký túc xá sẽ phải tự lo liệu sinh hoạt bản thân vì nơi đó không cho mang theo người hầu.

Chung quy lại thì họ muốn sự 'quý tộc' hơn, và Lucretia cũng là một trong số đó.

"Ta chỉ có chút việc cần làm thôi, nó cũng liên quan đến gia chủ đấy."

"V-Vậy à?"

Quả nhiên thật khôn ngoan khi nhắc đến gia chủ, Mary đã câm nín hoàn toàn và đành chịu chấp nhận.

Cô ấy có vẻ muốn ở cùng tôi hơn. Dù sao thì, Lucretia là ân nhân của Mary mà.

Mary từ nhỏ đã phải chịu đựng sự nợ nần chồng chất của gia đình. Vì thế cô bị bán đi thành nô lệ để trả nợ. Và Lucretia là người đã mua lại cổ và mang về gia tộc. Đây là lý do vì sao Mary rất trung thành với Lucretia.

Đó là tất cả những gì liên quan đến Mary. Những điều trên không hề được nhắc đến trong truyện, thay vào đó thì nó chỉ ghi ở thông tin các nhân vật.

Có vẻ tác giả tạo ra Mary chỉ đơn giản như một cách để an ủi Lucretia vậy. Điều đó chỉ khiến nhân vật Lucretia càng thêm đáng thương hơn thôi.

"Đừng lo, ta sẽ quay lại ngay khi xong việc mà."

"T-Thật sao?"

"Phải, cho đến khi đó, cô hãy làm việc ở dinh thự chính đi."

"...Vâng, tôi hiểu rồi."

"À phải rồi."

"Vâng?"

"Dù gì ta cũng sắp chuyển đến ký túc xá một mình mà. Ít nhiều cũng cần tiền bạc mà đúng không?"

Tôi cần mua vài vật phẩm để phòng ngừa cho tương lai sau này ấy mà. Vả lại cuộc sống sẽ ấm no hơn nếu không cần lo về điều kiện kinh tế đúng không?

"V-Về chuyện đó..."

"Hửm?"

"Do tình trạng hôn mê lâu dài của tiểu thư...cùng với việc toàn bộ người làm việc đều chuyển đi nên..."

"Nên sao?"

Tôi cố tình hối Mary, vì nếu đợi cổ nói hết câu chắc phải tới ngày mai quá.

"...T-Toàn bộ tài sản của người đ-đều bị tịch thu cả rồi ạ..."

"?"

"!?"

"HẢ!??"

**

Cốc cốc.

"Vào đi."

"Vâng."

Henricus bước vào.

"Có chuyện gì?" - Novalius hỏi.

"Chà, tôi vừa mới đi gặp lại bạn già cũ ấy mà. Và người đó đã đưa tôi cái này."

Henricus lấy ra trong áo một bức thư.

"Nghe nói là từ tiểu thư ấy."

=====================

Khi Lucretia rời đi, Clifford định quay lại bàn làm việc của mình. Nhưng ông lại dừng bước...

"Cậu thật sự rất thích chơi trốn tìm nhỉ..."

Một cái bóng mờ nhạt trong góc phòng dần hiện rõ ra.

"...Henricus?"

Đó là Henricus.

"Ha ha, quả nhiên tớ đã quá già rồi nhỉ?"

Clifford và Henricus từng là bạn học của nhau. Họ đã đồng hành từ khi nhập học cho tới tận bây giờ.

"Đừng nói thế, tớ cũng mất một chút thời gian mới nhận ra đấy."

Cả 2 đều cười to với nhau, như 2 đồng chí lâu năm không gặp vậy.

"Thế, điều gì khiến cậu đến đây vậy? Chắc không phải là nhớ tớ đâu nhỉ?"

"Chà, đương nhiên là tớ nhớ cậu mà."

"Không cần phải nịnh... Là về Lucretia phải không?"

Henricus không đáp mà chỉ mỉm cười. Clifford thấy cũng gượng cười theo.

"...Trò đó quả thật là một tài năng hiếm có đấy."

Clifford vẫn không khỏi ngạc nhiên về cảnh tượng của Lucretia lúc nãy. Dù cô xuất phát rất trễ so với người khác, nhưng lại là người 'chạy' nhanh nhất.

Cô đã có thể tạo ra quả cầu ma pháp và giữ nguyên hình dạng của nó. Nhìn qua thì rất đơn giản, nhưng ngưng tụ ma lực và duy trì nó, đây là một kỹ năng mà chỉ những người học ma pháp lâu năm mới có thể làm được.

Ấy vậy mà Lucretia đã làm được điều đó chỉ trong vòng vài phút.

"Ra vậy..."

Henricus đáp với vẻ mặt khó hiểu. Ông mỉm cười, nhưng biểu cảm thì lại trầm tư.

"À phải rồi, trò ấy có nhờ tớ làm một việc nữa."

Clifford tới chỗ ngăn bàn lấy ra một tờ giấy và bỏ vào bức thư.

"Đây, đưa nó cho gia chủ của cậu giùm."

=====================

"...Đây là...đơn xin chuyển vào ký túc xá?"

"Vâng, có vẻ là vậy."

"..."

Novalius nhìn bức thư một hồi, rồi ông lấy ra con dấu biểu tượng Cyraleon và đóng dấu vào.

"Ngài cho phép sao?"

"Chả sao cả. Ngược lại thì ta muốn xem liệu nó có thể làm được gì không?"

"Ngài biết rằng tôi không hỏi về điều đó mà?"

Henricus nở ra nụ cười cay đắng.

"...Phải."

**

Tối hôm đó.

Tôi nhận được một bức thư từ Henricus. Đó là giấy xin chuyển vào ký túc xá cùng với dấu mộc của gia tộc Cyraleon. Có vẻ như ông ta đã đồng ý rồi nhỉ?

Mà làm việc cũng nhanh gọn thật. Tôi chỉ nhờ thầy Clifford về việc chuyển đi gần đây thôi mà đã có giấy cho phép rồi.

Lý do tôi cần chuyển đến ký túc xá là vì 2 điều.

Một, hành động một mình sẽ thoải mái hơn là có ai đó đi kèm. Tôi không phải có ý ghét bỏ Mary, chỉ là tôi thích ở một mình hơn thôi.

Cái thứ hai mới là vấn đề chính.

==={Nhiệm Vụ}===

◇ Giải cứu các nhân vật chủ chốt (0/?)

Quả nhiên là phải can thiệp vào mạch truyện chính.

Các sự kiện sau này gần như sẽ xảy ra ở học viện để phát triển các nhân vật chủ chốt sau này. Vì thế tôi mới chuyển vào ký túc xá để hành động kịp thời.

Tôi thở dài bất lực và buông thả người xuống giường. Nhưng rồi cũng lấy lại nhận thức hiện thực.

'Nếu như căn cứ theo thời gian hiện giờ thì sau tầm 2 tuần, là sự kiện đó nhỉ?'

[Cuộc khai màn của Ma Nhân]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info