ZingTruyen.Info

Cuộc sống thường ngày của nữ phụ phản diện

Chương 7: Đặc Quyền (1)

MuenNoKi

Nhân vật chính của tiểu thuyết, Elenora.

Cô không có tên họ là vì cô không phải là một tiểu thư mà là dân thường.

Nếu vậy, tại sao cô lại vào được học viện Zokerth nơi dành cho các quý tộc?

Đơn giản là vì Elenora được ban tặng hệ nguyên tố hiếm nhất và cũng được xem như là hệ mà các vị thần ban phước, hệ nguyên tố [Ánh Sáng].

Không chỉ hỗ trợ linh hoạt cùng với tốc độ thi triển cao, nó còn là hệ khắc tinh các chủng loại ma thú.

Vì thế, cô được đặc cách vào học viện để huấn luyện cách sử dụng sức mạnh cao quý đó một cách triệt để.

Đây cũng là lý do Lucretia và một số thành phần khác bắt nạt Elenora, sở dĩ xuất thân là một dân thường, mà lại được ban phước hệ "Ánh Sáng".

**

"...Elenora!"

Nhân vật chính của tiểu thuyết đó hiện đang đứng trước mặt tôi. Trông cô ấy rất khác so với lúc trước, cô không hề tỏ ra vẻ sợ hãi, nhút nhát như hồi sáng khi bị bắt nạt.

"Vậy là đến cả mày cũng dám chống đứng bọn tao rồi sao!?"

Câu chửi rủa to đến mức khiến tôi nhận thức lại tình hình xung quanh. Tạm thời bỏ qua việc tại sao Elenora ở đây đã, vì trước mắt tôi, cô ta lại tiếp tục thi triển ma pháp khác.

"Hết đứa này đến đứa khác! Bọn mày thật sự không coi bọn tao ra gì hả!?"

Người thi triển [Thuỷ Giáo] ra vẻ mãn nguyện lúc nãy giờ đây đã có khuôn mặt phẫn nộ và méo mó đến nỗi tôi còn không biết đó có phải là người hồi sáng chào đón mình không.

"[THUỶ GIÁO]".

Lần này cô ta thật sự đã bị kích động rồi. Hai người đằng sau thậm chí còn hoảng sợ trước việc này.

Những cây tăm nước lúc nãy giờ đây đã biến to ra. Có vẻ cô ta đang dồn hết ma lực của mình vào nó.

"[Mộc Tiễn]".

Vút vút vút.

Tiếng kêu nghe như mũi tên đâm xuyên qua không khí bắn vào 3 ngọn giáo nước khiến chúng bị vỡ tan.

"!?"

Cả tôi lẫn những người trong cuộc đều tỏ vẻ bất ngờ.

"Các trò thật sự không coi học viện ra gì ha?"

Cuối cùng cũng tới rồi à? Chậm trễ thật đấy.

Tôi nhìn hướng các mũi tên gỗ bắn ra, và tại vị đó, một người khoác lên mình áo choàng màu đen trải dài xuống chân cùng với mái tóc bạc màu tiều tuỵ.

"!?"

Đợi đã, tại sao lại là người này?

Tôi biết rất rõ người này. Đây không phải là một người thầy bình thường, mà là...

"T-Thầy Clifford..." - người hệ Thuỷ thốt lên bất ngờ.

Goughnour Clifford, hiệu trưởng của học viện Zokerth.

"T-Tại sao thầy... lại ở đây?"

"Ta không được ở đây sao?"

"Không ạ... ý con là..."

Cả 3 người họ đều tỏ vẻ hoảng sợ như bị bắt quả tang phạm tội vậy.

Cũng đúng, lời nói của thầy phát ra mang theo một âm khí nặng nề đè áp lên người mình vậy. Sở dĩ, thầy cũng là người đạt cảnh giới Ashta (8) mà.

"Đáng lẽ ta sẽ tính chuyện các trò về việc vi phạm điều luật đầu tiên..."

Điều luật đầu tiên của học viện, đó là không được sử dụng ma pháp một cách tuỳ tiện trong khu vực học viện. Đó là lý do tôi không muốn thi triển ma pháp, vì hình phạt của trường nghe nói khá nặng.

"...nhưng có lẽ nên để sau nhỉ?"

'Hửm? Ý thầy để sau là sao?'

Khụ... khụ.

Tiếng ho bất chợt ở phía bọn họ, chính xác hơn là người hệ Thuỷ lúc nãy. Cô ấy ho liên tục đến độ ra cả máu.

"Trò đang bị quá tải ma lực rồi."

Quá tải ma lực, đó là tình trạng mà khi người đó thi triển ma pháp có lượng ma lực vượt quá ngưỡng ma lực của bản thân gây ra các nội thương.

"Tạm thời thì...đưa trò ấy xuống phòng y tế đi."

"D-Dạ vâng."

Nói rồi, 2 người kia khoác tay cổ lên vai và đi ngay lập tức.

...

Sau khi đi mất bóng dáng, Clifford mới quay sang phía tôi.

"Trò cũng có gan lắm đấy?"

"...Ahaha."

Tôi gượng cười. Đúng là việc tôi làm có chút bạo thật.

Không phải là về việc tôi kích động bọn họ sử dụng ma pháp, mà là việc tôi xé cái phù hiệu của học viện.

Mỗi bộ đồ của học viện đều được gắn một phù hiệu logo trường. Nhìn qua thì cho đẹp, nhưng thực chất, nó là 'chuông báo động'. Nếu xé cái phù hiệu này, nó sẽ báo cho thầy cô biết vị trí của bản thân.

Nhưng nó chỉ được sử dụng trong trường hợp khẩn cấp thôi. Mà tôi lại dùng nó cho việc này.

"Ta sẽ bỏ qua việc này, dù gì chuyện lúc nãy cũng được xem là khẩn cấp. Nếu các trò mà dính trực diện cú đó thì, ắt hẳn không chết cũng phải bị tật."

Clifford nói xong rồi quay lưng đi.

**

Vậy là mọi chuyện diễn ra suôn sẻ nhỉ, mặc dù nó vẫn đi lệch so với dự kiến.

"Phù...Mệt quá..."

"Hửm? Ah."

Từ nãy giờ tôi quên mất sự hiện diện của người này cho đến khi lên tiếng, Elenora.

Lúc này, cô gục đầu gối xuống và thở nhẹ nhõm. Dáng vẻ ngạo nghễ lúc nãy của Elenora đã biến mất, bây giờ tính cách cô quay lại như hồi sáng vậy.

Chợt Elenora ngước lên nhìn tôi cùng với đó là một nụ cười.

"Cậu...vẫn ổn chứ?"

"!?"

Cô ấy đang lo cho tôi sao? Rốt cuộc thì...

"Lúc nãy nguy hiểm thật nhỉ? À, khi nãy tôi vô tình thấy các cậu nói chuyện, rồi đột nhiên cô ấy thi triển ma pháp, nên tôi—."

Elenora có vẻ giải thích về việc cô ấy ở đây. Nhưng đó không phải là điều tôi thắc mắc.

"Tại sao cô lại cứu tôi?"

Không cho Elenora nói hết câu, tôi liền hỏi.

"Sau tất cả những gì tôi làm với cô?"

Lucretia đã luôn bắt nạt Elenora kể từ lúc cô nhập học. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi lần chạm mặt. Không ngày nào mà Lucretia tha cô cả. Vậy mà bây giờ, cô ấy lại cứu kẻ bắt nạt cổ.

"Tôi...nhập học ở đây không chỉ để học hỏi."

Elenora vừa nói vừa đứng dậy.

"Với tư cách là người mang trọng trách của các vị thần, tôi muốn—. Không, tôi phải cứu rỗi những người đau khổ."

"...Kể cả những kẻ đã làm hại cô sao?"

"Dù bất cứ lý do nào đi chăng nữa, tôi...không thể bỏ mặc ai đó trong nguy hiểm được."

Elenora nói cùng với ánh mắt kiên quyết.

"Cô thật sự là một kẻ ngốc nhỉ?"

Tôi gượng cười nhẹ. Đây mới đúng là con người Elenora mà tôi biết. Ban đầu cô luôn rụt rè và sợ sệt, nhưng những lúc lâm nguy thì cô lại là người mạnh mẽ nhất.

"Hả? G-Gì chứ? Bộ tôi nói sai gì à?"

"Được rồi, dù gì thì cũng cám ơn cô vì đã giúp."

Dẫu thế, tôi không muốn tiếp xúc nhiều đến Elenora. Chả khác gì tự mình dính líu tới mạch truyện cả.

Ngay khi tôi nói cám ơn xong thì...

Ọc ọc ọc...

"..."

"..."

"Cậu, vẫn chưa...ăn gì nhỉ...?"

Giết tôi đi.

**

Hết cách rồi. Đúng vậy, thực sự là hết cách mà.

Tôi chỉ đơn giản muốn ăn trưa càng nhanh càng tốt mà thôi. Đó là lý do tôi kiếm con đường ngắn nhất để đạt được điều đó.

"Thật không ngờ là chúng ta lại đi ăn trưa với nhau đấy?"

"..."

Tôi không muốn đáp lại. Vì người đi bên cạnh tôi bây giờ là...Elenora.

Khi nãy lúc cơn đói kêu lên, tôi chỉ muốn hỏi cô ấy nhà ăn ở phía nào và tôi tự đi đến đó nhưng...

"Tôi cũng chưa ăn trưa nè. Chi bằng...chúng ta đi cùng nhau đi?"

Elenora nói với đôi mắt long lanh khiến tôi không muốn từ chối. Dù gì cô ấy cũng cứu mình mà.

"Sao mình có cảm giác bị deja vu thế này?"

"Hửm? Deja vu?"

"À không, không có gì."

...

Trên đường đi đến nhà ăn, cả 2 chúng tôi dường như không nói gì nhau cả. Cũng đúng, kẻ bị bắt nạt đi với kẻ bắt nạt, bạn đòi hỏi điều gì chứ?

"Này."

Nhưng Elenora lại là người lên tiếng.

"Hửm?"

"Tôi nói điều này có hơi vô lý chút, nhưng mà, cậu có nghĩ 2 chúng ta có thể trở thành bạn không?"

"Hả!?"

Cô ấy nói một câu não tôi bay một đường luôn. Có thật cô ấy là 'Thánh Nữ Toàn Năng' sau này không vậy?

"Tôi biết tôi biết. Chỉ là, mặc dù chuyện hôm nay chỉ là tình cờ, nhưng không hiểu sao tôi có cảm giác như đây là cuộc gặp định mệnh vậy."

"Dù có thế đi chăng nữa..."

"Vậy là...không được à?"

"..."

Chết tiệt. Cô ấy bật mode 'làm nũng' kìa. Nếu là Lucretia thì chắc là đã từ chối thẳng rồi. Nhưng bây giờ là tôi, là con trai, thấy cảnh này đương nhiên sẽ bị động lòng rồi.

Nghĩ lại thì, Elenora không hề dính líu gì đến death flag của Lucretia cả. Dù gì thì Lucretia là người tự tử mà. Nếu nói có ai phải chịu trách nhiệm cho điều đó thì chỉ có thể là gia tộc Cyraleon thôi.

"Hà...được rồi. Chí ít thì chúng ta có thể làm quen với nhau."

Elenora từ bộ mặt buồn bã ngay lập tức quay 180 độ thành bộ mặt hạnh phúc.

"Thật hả? Cám ơn cậu rất nhiều."

Liệu đây có phải đúng đắn không? Mà chắc không sao nhỉ? Dù gì thì tôi sẽ rời khỏi đây thôi. Kể cả cốt truyện có thay đổi thì tôi cũng không quan tâm lắm.

"Phát hiện sự can thiệp từ bên ngoài."

"Hửm?"

Một giọng nói nữ đột nhiên vang lên.

"Có chuyện gì vậy?" - Elenora hỏi khi thấy tôi cư xử lạ thường.

"À không, nãy cậu không nghe thấy gì à?"

"Nghe thấy gì cơ?"

"Thì là—."

"Bắt đầu tiến hành cập nhật..."

"Hự!?"

Bất chợt, một cơn đau nhói lên trong đầu tôi.

"Ahh!!!"

Khác với cơn đau do độc tố, lần này nó đau đớn gấp nhiều lần.

"Lucretia!!! Có chuyện gì vậy?"

Elenora hét to tên tôi ngay khi thấy tôi gục ngã.

"[Holy Healing]."

Cô ấy còn liên tục xài phép hồi phục lên tôi, nhưng điều đó không khiến tôi cảm thấy đỡ hơn tý nào cả.

Kết cục thì tôi đã bị bất tỉnh nhân sự.

**

Tôi mở mắt ra, không rõ mình đã bất tỉnh bao lâu. Nhưng khi nhìn thấy ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, tôi nghĩ cũng khá lâu rồi đó.

Tôi cố gắng ngồi dậy để xem xét tình hình xung quanh thì...

"Trò đã tỉnh lại rồi sao?"

"!?"

Tôi không để ý có người đang ngồi ở góc phòng.

Ban đầu tôi tưởng đó là Elenora hay y tá nào đó, nhưng...

"T-Thầy Clifford? Tại sao thầy lại ở đây?"

"Ta chỉ tới đây xem xét tình trạng của trò thôi."

"À...vâng, con cảm ơn thầy?"

"Không cần đâu. Người trò nên cảm ơn là đứa nhóc đó. Nó cứ hối ta phải kiểm tra tình trạng của trò."

"...Là vậy sao?"

Clifford không nói tên ra, nhưng tôi biết đứa nhóc đó chính là Elenora.

Sở dĩ người đặc cách và bảo kê Elenora vào học viện chính là thầy hiệu trưởng Goughnour Clifford mà. Chắc chắn giữa họ có mối quan hệ đặc biệt nào đó.

"Ngoài ra thì trò nhớ ăn uống nữa đấy."

Clifford nói và chỉ tay vào bàn bên cạnh giường, trên đó là một dĩa thức ăn sandwich cùng với ly nước.

Cái này chắc cũng do Elenora nhỉ?

Tôi gượng cười nhẹ. Mặc dù gặp nhau không ít lâu (đối với tôi), nhưng không hiểu sao nếu đó là Elenora, tôi chắc chắn cô ấy sẽ làm như vậy.

Không nghĩ rằng ngoài Mary ra, vẫn còn ai đó quan tâm Lucretia đến nhường này.

Thật mỉa mai nhỉ? Người mà Lucretia mong muốn có sự quan tâm đến mình cũng chính là người mà cô đã bắt nạt.

"Nếu trò đã tỉnh dậy rồi thì—."

"Ah! Xin chờ con một chút."

Clifford định quay lưng rời đi nhưng đã bị tôi ngăn lại. Trước mặt tôi là người đạt cảnh giới Ashta (8) mà. Tôi nghĩ mình không nên bỏ qua cơ hội này.

"Hửm?"

"Con có thể...nhờ thầy một việc—"

Vốn dĩ tôi định hỏi thầy Clifford ngay luôn, nhưng mà...

==={Đã Hoàn Thành Bản Cập Nhật}===

Một cái bảng xanh cùng với dòng chữ xuất hiện ở trước mặt tôi.

"Woah!?"

"Hửm? Có chuyện gì vậy?"

"Hở?"

Thầy ấy không thấy sao?

"À không, không có gì. Chúng ta có thể nói chuyện sau được không ạ?"

"...Được rồi, dù gì thì ta cũng tính kêu trò lên để trình bày chuyện hồi sáng nay."

"Ah...phải rồi nhỉ?"

"Hm, tạm thời nghỉ ngơi đi. Khi khác ta tính sau."

Clifford nói rồi rời đi. Chỉ còn mình tôi...cùng với cái bảng xanh lơ lửng này.

"Bây giờ thì..."

Tôi đang xem xét cái bảng này. Có thể nó liên quan đến giọng nói bí ẩn lúc nãy.

"..."

Do tính tò mò càng dâng cao, tôi thử chạm nhẹ vào nó.

"!?"

Bất giác, nó biến mất. Thay vào đó là một đống bảng khác xuất hiện.

==={Đã Xác Nhận Chủ Thể}===

[Hasegawa Mamoru]

▷Hệ Thống [Cấp 0]

- Cho phép sự can thiệp của bạn đối với thế giới này.

- Cấp càng cao, thông số của bạn càng nâng cao.

▷Chỉ Số

[Sức mạnh: 0.7]

[Thể lực: 0.8]

[Phòng ngự: 0.5]

[May mắn: 1.2]

[Ma lực: 9.4] [Cố định]

▷Kỹ Năng

[???]

▷Điểm EXP: 0

- Có thể nhận thông qua nhiệm vụ được giao hoặc các thành tựu mà bạn đạt được.

- Được sử dụng để nâng cấp Hệ Thống.

==={Bạn được nhận gói Tân Thủ}===

[Ban tặng 10 điểm EXP]

▷Điểm EXP: 0 >> 10

==={Bạn nhận được Đặc Quyền: 'Độc Giả'}===

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info