Cuộc sống thường ngày của nữ phụ phản diện
Chương 19: Sai lầm (1)
**
Sau đó tôi tiếp tục hỏi những người trong tầm mắt. Kết quả thì cứ lặp đi lặp lại, toàn bộ đều tỏ ra thái độ hung hãn. Một số thì tính gạ tôi, một số thì tính cướp lấy tài sản trên người tôi. Nhưng tất cả đều bị doạ đi ngay khi tôi tạo quả cầu gió."Hà~"Tôi bắt đầu cảm thấy bất lực rồi đó..."Chị đang tìm người đó có phải không?"Ngay khi tôi tính bỏ cuộc, một giọng nói con nít phát ra từ đằng sau. Tôi quay lại, và một đứa nhóc trông tầm khoảng năm tuổi với bộ đồ rách rưới đứng ngay sau lưng tôi."Phải. Em biết người đó sao?"Tôi ngồi xổm xuống để dễ nói chuyện hơn do chiều cao chênh lệch."Em biết.""Vậy sao? Thế em có thể..."Tôi chưa dứt câu, đứa nhóc đó đột nhiên xoè tay ra trước mặt tôi. Trong khi tôi còn ngơ ngác, đứa nhóc trả lời. "Cái gì cũng có cái giá của nó cả.""Ha..."Tôi có chút ngạc nhiên. Căn bản là nó muốn đổi thông tin để lấy tiền mà. Chỉ là, còn trẻ như vậy mà đã biết trả giá rồi.Tôi lén móc túi tiền thưởng ra, và đưa hẳn cho nhóc ấy một đồng vàng."Như vậy đã đủ chưa?"Đứa nhóc nhìn đồng tiền vàng một cách hiếu kỳ, sau đó đưa lên miệng mà cắn đồng tiền ấy."Không phải là tiền giả đâu, nên đừng có lo."Điều đó khiến tôi mỉm cười nhẹ. Nhưng đồng thời tôi tự hỏi đứa nhóc này đã trải qua điều gì mà phải sống cẩn trọng đến như vậy."Được rồi, đi theo em."Sau khi xác minh không phải tiền giả, nhóc đó nở nụ cười tươi như chào đón khách hàng và bắt đầu dịch vụ của mình.**"Tới nơi rồi." - Đứa nhóc trả lời.Trước mặt tôi là một căn nhà gỗ mang đặc trưng kiến trúc Trung Cổ, nhưng trông nó khá tồi tàn và mục nát như thể sắp sập đến nơi vậy."Hửm?"Đứa nhóc đó mở cửa ra rồi vào bên trong luôn."Từ từ đã, sao nhóc lại vô tuỳ tiện...""Marco!! Con đã đi đâu vậy?"Từ sau nhà, một người đàn ông chạy hối hả ra tới chỗ đứa nhóc với bộ dạng lo lắng.'Marco!? Không lẽ?'Đứa nhóc đó không trả lời câu hỏi của người đàn ông kia, thay vào đó lại quay về phía tôi mà nói."Giới thiệu với chị, đây chính là người mà chị đang tìm kiếm, cũng chính là cha của em, Serrano."'Quả nhiên...'Tôi thật sự bất ngờ đấy. Không nghĩ tới đứa nhóc ấy lại chính là con trai của Serrano. Tôi hắng giọng lại, rồi mới chào hỏi."Rất hân hạnh được gặp ông, Serrano."Tôi kéo mũ áo xuống để thể hiện phép lịch sự. Vốn định giới thiệu bản thân thì..."Mái tóc trắng cùng đôi mắt lục bảo... Không lẽ, người là Lucretia Cyraleon, tiểu thư của gia tộc Cyraleon!?""Hồ... Vậy là ông có biết đến ta à?"Tôi biết Lucretia khá nổi tiếng trong giới quý tộc. Nhưng trong thế giới nơi không có mạng xã hội ngoại trừ các tờ báo tin tức, việc dân thường biết đến Lucretia gần như là không thể. Mà kể cả có thì cũng chỉ biết đó là một ác nữ nào đó chứ không có thông tin gì về ngoại hình cả. Vì thế việc Serrano biết đến tôi, chứng tỏ ông ấy có khả năng thu thập thông tin khá tốt."T-Tại sao một tiểu thư danh giá như người lại muốn gặp một kẻ bần hèn như tôi vậy?"Serrano nói run rẩy và cẩn trọng kéo con mình ra sau lưng. Ông ấy làm như tôi sắp ăn thịt hai người họ vậy."Trước tiên thì có thể vào trong nói chuyện được không? Bên ngoài đang khá lạnh rồi.""À vâng!"Serrano mời tôi vào trong.
Phòng khách của ông khá trống trải. Chỉ có một cái bàn gỗ dài, vài chiếc ghế gỗ ở bàn, một cái cầu thang ở trước mặt.
Và nó còn không có cửa sổ nữa nên khá là tối và ngột ngạt, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ khe hở trên trần nhà chiếu vào bên trong nên vừa đủ để nhìn xung quanh.
Tôi đi tới bàn khách. Ngay khi ngồi xuống, tiếng cót két phát ra từ ghế khiến tôi giật mình chút, tưởng rằng mình sắp ngã rồi chứ.
"Xin lỗi, thưa tiểu thư. Nhưng nhà tôi không có thứ gì để tiếp đãi người cả."
"Ông cứ thư giãn đi. Ta không để tâm đến đâu."Tôi cố an ủi Serrano khi ông cứ lúng ta lúng túng không dám nhìn thẳng mắt tôi."Và ông cũng ngồi xuống đi.""Vâng..."Serrano ngồi xuống đối diện tôi. Ông chỉnh tư thế ngồi lại, nhắm mắt hít thở rồi mới hỏi."Thế... người muốn nói chuyện gì ạ?""Ta sẽ nói thẳng luôn. Ta muốn ông trợ giúp ta kinh doanh một loại sản phẩm.""Kinh doanh sao??""Phải.""Đ-Đợi đã! Điều gì khiến tiểu thư nghĩ tôi là một doanh nhân ạ?"Serrano thắc mắc như vậy cũng dễ hiểu. Bởi vì nhìn qua hoàn cảnh sống của ông hiện giờ, ai mà nghĩ ông ấy lại là một doanh nhân chứ. Nhà cửa tồi tàn, mạng nhện thì bu đầy trên trần nhà. Đến cả bộ dạng của ông cũng không được trau chuốt đàng hoàng."Ông không cần phải biết." - Tôi mỉm cười nhẹ."Vâng..."Serrano chỉ đành chấp nhận bất lực. Dù gì ông cũng đâu thể chống lại một quý tộc được, nên tôi mới từ chối giải thích."Vậy... người muốn kinh doanh sản phẩm gì ạ?""Về điều đó thì... Ta nghĩ ông nên thử trực tiếp thì sẽ tốt hơn. Ông có nhà bếp không?""V-Vâng? Nhưng mà... người có chắc là muốn vào đó không ạ?" - Serrano tỏ vẻ lo lắng."Cứ dẫn ta đi đi.""À vâng! Nó ở ngay hướng này ạ."Tôi đi theo chỉ dẫn của Serrano đến nhà bếp. Ban đầu tôi tưởng ông ấy dẫn tôi xuống tầng hầm, vì có đi xuống cầu thang nhỏ vào trong căn phòng tối đen như mực. Chỉ sau khi Serrano thắp nến lên, khung cảnh của nhà bếp mới hiện rõ ra.Có một gian bếp chạy bằng củi nhưng lại không có ống khói, một cái bàn ăn bằng gỗ nằm giữa phòng, trên đó có những bát đĩa chưa được dọn dẹp. Thậm chí tôi còn nghe tiếng chít chít của những con chuột gần đây."T-Tiểu thư... Người vẫn ổn chứ?" - Serrano hỏi với giọng điệu run rẩy."Ta không sao."Có lẽ trong mắt quý tộc, đặc biệt là các tiểu thư, thì nơi này chả khác gì là địa ngục cả. Nhưng tôi lại cảm thấy thân thuộc với nó. Vì tôi từng sống chung với ông già ở vùng quê một thời gian trước khi lên thành phố mà."Ông cứ lên phòng khách ngồi đợi đi."Tôi đuổi khéo Serrano đi vì trông có vẻ nếu ông ấy ở đây thì sẽ gây mất tập trung lắm."V-Vâng, vậy thì... Nếu tiểu thư cần gì thì có thể nói cho tôi biết ạ."Serrano nói xong rồi rời đi. Lúc này tôi mới bước tới chỗ bàn nấu ăn và lấy hết mấy món đồ mà tôi mua bày ra bàn.'Chà... Cầu mong là mình có thể làm ra được món đó chỉ với từng này nguyên liệu.'
**
Sau một hồi làm bếp, tôi cuối cùng cũng thành công.
"Serrano?"
"Vâng, tôi đây ạ."
Ngay khi tôi kêu tên, Serrano liền đáp lại và chạy tới.
"Đây, hãy thử món này đi."
"Vâng?"
Serrano nhìn món ăn trên tay tôi đầy khó hiểu.
"Nó không có độc đâu mà lo." - Tôi mỉm cười nhẹ.
"À vâng ạ!"
Serrano liền cầm món đó trên tay. Ông chần chừ nhìn nó một hồi, rồi mới bỏ vào miệng mà nhai từ từ. Ban đầu ông nhai rất chậm, nhưng dần dần, tiếng nhai răng rắc càng nhanh hơn cùng đôi mắt mở to ra.
"Thứ này!?" - Serrano thốt lên bất ngờ.
"Thế nào? Ngon chứ?"
"Vâng ạ! Ban đầu thì nó hơi cứng, nhưng khi nhai một hồi thì nó tan chảy ra và bao bọc xung quanh lưỡi khiến tôi có thể cảm nhận rõ vị ngọt ngào đầy quyến rũ của nó. Và cả..."
Serrano chìm đắm trong cơn mê khi giải thích, sau một hồi ông mới nhận ra hành động của mình.
"A! T-Tôi xin lỗi, thưa tiểu thư. Tôi đã lỡ ứng xử vô lễ với người!"
"Không sao, ông thấy thích là ta vui rồi." - Tôi mỉm cười nhẹ.
"V-Vâng! Vậy thì... đây là món gì ạ?"
"Ta gọi món này là sô-cô-la."
"Sô-cô-la...?"
Sô-cô-la, một món ăn được chế biến từ hạt cacao được nghiền nhỏ, trộn đặc với sữa bột và đường.
Mặc dù hạt cacao được phát hiện từ rất lâu, nhưng trong suốt hai tuần sinh hoạt ở thế giới này, tôi phát hiện ra họ vẫn chưa biết cách chế biến nó ra sô-cô-la.
Chỉ với vài nguyên liệu đơn giản, cũng đủ tạo ra hương vị được các tầng lớp thượng lưu rất yêu thích. Đây chính là điểm mà tôi đang nhắm vào để kiếm tiền.
"Không thể tin được... Hoá ra hạt cacao có thể tạo ra được món ăn như này sao...?"
Serrano lầm bầm trong sự ngạc nhiên.
"Thế nào? Ông có hứng thú rồi chứ?"
Tôi cứ ngỡ là đã chiếm được sự chú ý của Serrano. Nhưng trái với suy nghĩ, ông ấy lại tỏ ra thất vọng vì điều gì đó.
"Sao vậy?"
"Thứ này, người thật sự muốn giao phó nó cho tôi sao?"
"À..."
Serrano vẫn còn khiêm tốn trước cơ hội được trao đến tận miệng. Hay đúng hơn, ông ta đang cảnh giác rằng không có gì tốt mà miễn phí cả.
"Ta tin tưởng năng lực của ông mà."
Bởi vì Serrano chính là người kinh doanh giỏi nhất đế quốc này. Ông có mối quan hệ chặt chẽ với các nhân vật chính và thậm chí được cả Levyna chú trọng đến nữa mà.
Serrano nhìn tôi một hồi, rồi lại nhìn vào miếng sô-cô-la cầm trên tay.
"...Vâng, cảm ơn tiểu thư. Tôi chắc chắn sẽ không làm người thất vọng đâu."
Giọng điệu không còn run rẩy nữa mà rất dứt khoát, có vẻ như Serrano đã hạ quyết tâm.
"Ờ, ta rất trông chờ vào điều đó." - Tôi mỉm cười đáp lại.
"Vậy thì chúng ta bắt đầu vào việc thôi nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info