ZingTruyen.Com

Cuộc sống thường ngày của nữ phụ phản diện

Chương 2: Cuộc sống mới (2)

MuenNoKi

Trong thế giới này có sự tồn tại về pháp thuật. Để có thể sử dụng được pháp thuật, con người cần phải trải qua giai đoạn 'Thức Tỉnh' và được ban tặng một hệ nguyên tố khi lên sáu tuổi. Đây được coi là nền tảng đầu tiên để trở thành một pháp sư.

Thế nhưng không phải ai cũng đều có thể sử dụng pháp thuật cả. Cứ trăm người thì có một người mới được trải qua giai đoạn đó.

Gia tộc Cyraleon là một gia tộc danh giá lâu đời từ lúc đế quốc được thành lập và cũng là gia tộc chuyên về lĩnh vực nguyên tố Hoả. Nói đến pháp thuật Hoả thì không ai trong đế quốc Crothen, thậm chí là cả lục địa này, có thể sánh ngang được gia tộc này.

Nhưng một tai hoạ đã giáng xuống gia tộc này. Và đó chính là Lucretia Cyraleon.

Lucretia Cyraleon là trưởng nữ của gia tộc Cyraleon. Tưởng chừng như cô có được một cuộc sống xa hoa và đầy danh vọng, song cuộc đời của cô khác xa so với đứa trẻ bình thường ngay từ khi cô còn rất nhỏ.

Bi kịch đầu tiên có lẽ là lúc cô lên ba tuổi. Khi mẹ của Lucretia, Ariadne Cyraleon, đã qua đời do bị dính một căn bệnh nan y không rõ nguyên nhân. Đó là dấu hiệu của sự khởi đầu một chuỗi bất hạnh cuộc đời cô.

Vào năm tuổi thì Lucretia được trải qua 'Thức Tỉnh' sớm hơn so với người khác. Vì thế đã có rất nhiều người kỳ vọng vào cô và cho rằng đây có thể là thiên phú ngàn năm có một.

Thế nhưng, Lucretia lại thức tỉnh nguyên tố hệ Phong. Không chỉ nó không phải là hệ của gia tộc Cyraleon (hệ nguyên tố chủ yếu được di truyền), mà nó còn được coi là hệ nguyên tố yếu nhất trong tiểu thuyết.

Khi biết điều đó, thái độ của mọi người thay đổi chóng mặt. Bọn họ bắt đầu hắt hủi, khinh miệt Lucretia. Cô bị coi là 'ngôi sao chổi', kẻ gieo rắc sự bất hạnh và xui xẻo đến gia tộc.

Nỗi đau dồn dập, vết thương chồng chất đã để lại một vết sẹo tâm hồn khắc sâu vào trái tim cô. Sống một cuộc sống như vậy, nhân cách của Lucretia dần bị bóp méo lại và trở nên xấu xa hơn.

Cô bắt đầu sử dụng tiền bạc và quyền lực của gia tộc để thoả mãn dục vọng của mình và trừng phạt những kẻ dám khinh thường mình.

Nhưng điều đó chỉ càng khiến cho danh tiếng của cô ngày càng xấu đi. Vì thế, Lucretia đã suy nghĩ rằng mình cần kiếm một chỗ dựa vững chắc khác.

Và đó là lúc, cô bắt gặp được một người mà cô xem như là mảnh ghép của cuộc đời mình, đó là nam chính của cuốn tiểu thuyết.

Cô theo đuổi và cố giành được tình yêu của anh ấy, nhưng anh lại không mảy may chú ý đến cô và luôn từ chối gặp mặt.

Sau khi theo đuổi lâu dài nhưng không thành, cùng với những áp lực căng thẳng từ đời mà cô đã phải chịu đựng trong suốt bấy lâu nay. Cuối cùng, Lucretia đưa ra một quyết định liều lĩnh nhất trong cuộc đời cô. Đó là đặt cược mạng sống của mình bằng cách tự hạ độc bản thân và thông báo cho nam chính biết về việc mình sẽ tự tử.

"Nếu như anh ấy tới cứu mình, thì có nghĩa là mình đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của anh ấy. Còn nếu như thất bại, thì mình chỉ đơn giản kết thúc cái cuộc sống vô nghĩa này."

Lucretia uống thuốc độc cùng với suy nghĩ này, dẫu vậy cô thật sự mong rằng ai đó sẽ tới cứu mình dù cho không phải là nam chính. Vì cô khao khát có một ai đó bên ngoài thật sự quan tâm đến cô.

Nhưng đến cuối cùng, nam chính đã không tới cứu, không một ai tới cả. Người duy nhất đã bên cạnh cô là một cô hầu gái tên là Mary.

Và thế là, cuộc đời của Lucretia Cyraleon đã chấm dứt một cách nhạt nhẽo như thế đấy.

**

"Thật là một cô gái ngu ngốc."

Đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi về Lucretia sau khi đọc tới đoạn đó.

Việc sống mà cứ phải dựa trên kỳ vọng của người khác là điều khó chịu nhất đối với tôi. Tôi biết rõ điều đó vì tôi cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh như vậy, tất cả đều là tại 'kẻ đó'.

Đó là lý do tôi rất thích một cuộc sống yên tĩnh, không một ai làm phiền cả.

Mà... bây giờ, lý tưởng ấy có vẻ phải từ bỏ đi rồi. Vì hiện giờ tôi là Lucretia Cyraleon, tôi sẽ phải chịu đựng những gì mà cô ấy đã và đang chịu đựng.

...

"Trước tiên thì, mình cần phải giải quyết đống chất độc này đã nhỉ?"

Tôi cố dọn dẹp đống vũng máu trên sàn. Nếu để Mary phát hiện ra thì cô ấy sẽ lại ồn ào lên mất.

Sau đó thì tôi ngồi xuống ở giữa phòng. Tôi nhớ rằng trong tiểu thuyết, có một kỹ năng thường được sử dụng trong chiến tranh và có vẻ như nó thích hợp trong những tình huống như thế này.

Nhưng đầu tiên, phải cảm nhận được ma lực của bản thân đã. Ma lực hiểu đơn giản là nguyên liệu cần có cho pháp thuật vậy. Nó có ở xung quanh môi trường, và mỗi người sẽ có một lõi mana để chứa nó.

Các pháp sư sẽ hấp thụ ma lực xung quanh và tích luỹ chúng vào lõi mana của mình. Sau đó sẽ chuyển hoá ma lực đó để thi triển pháp thuật.

Tôi vào tư thế ngồi thiền và nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng tâm trí thoải mái nhất có thể.

...

Một ánh sáng xanh lá mờ nhạt hiện lên trong khi tôi nhắm mắt. Có vẻ như đây là ma lực hệ Phong của Lucretia. Nhưng không dừng lại ở đó, ánh sáng ấy dần được khuếch tán ra và lan tràn xung quanh.

"Cái này!?"

Mặc dù tôi không phải chuyên gia, nhưng có thể thấy rõ Lucretia có một lượng ma lực rất nhiều. Đây là chi tiết không hề được nhắc đến trong cốt truyện.

Khi nói đến Lucretia là không bao giờ có hai chữ 'ma pháp' đi kèm cả. Vì từ khi cô nhận ra rõ sự yếu kém hệ nguyên tố của mình, cô dường như không học về ma pháp vì nghĩ rằng có học cũng vô dụng.

Nhưng giờ sau khi chứng kiến lượng ma lực này, Lucretia không hề vô dụng hoàn toàn cả. Cô thật sự có tiềm năng về ma pháp. Bởi sở dĩ lượng ma lực có thể chứa cũng được coi là thiên bẩm. Dù bạn có hệ mạnh nhất đi chăng nữa mà có quá ít ma lực, thì chả khác gì người phàm cả.

Tôi không biết tác giả có cố tình hay không, nhưng việc để một nhân vật đầy tiềm năng phát triển mà lại chết lãng xẹt như vậy. Bảo sao truyện bị 'ném gạch' khá nhiều.

Bỏ qua sự bất ngờ về điều này, tôi tập trung trong việc điều khiển ma lực. Tôi không muốn bị phân tâm để rồi mất cái cảm giác ma lực.

Tôi cố gắng điều khiển ma lực ấy vào tay trái tôi từ từ bằng cách suy nghĩ. Tưởng chừng nó rất khó khăn nhưng hoá ra lại dễ dàng hơn tôi tưởng. Lượng ma lực dần tạo thành một dòng ánh sáng và chảy vào tay trái tôi. Cảm giác như có luồng gió thổi trong tay vậy. Nhưng nó không khó chịu tí nào, ngược lại tôi còn cảm thấy thoải mái nữa cơ.

Tiếp theo thì tôi hướng vào tay phải, rồi tiếp đến hai cái chân, rồi từ từ thành toàn thân. Đây được gọi là kỹ năng "Luân chuyển ma lực". Bằng cách di chuyển ma lực xung quanh cơ thể, nó giúp ta cảm nhận và điều khiển ma lực một cách nhuần nhuyễn hơn. Đồng thời nó còn khai thông các kinh mạch và đẩy các chất bị kị với ma lực ra khỏi...

"Khụ... khụ!!"

Vừa mới nhắc đến, tôi liền ho ra máu. Có vẻ như cơ thể tôi đang đào thải các chất độc ra ngoài.

"Uhh..."

Tôi không biết mình đã ho ra máu bao nhiêu lần. Chỉ biết rằng bây giờ miệng tôi toàn mùi vị sắt.

**

Lúc tôi đứng dậy là buổi trưa, nhưng bây giờ thì mặt trời sắp lặn hoàn toàn rồi. Mặc dù đã thải ra toàn bộ chất độc từ sớm rồi, nhưng để phòng ngừa cũng như luyện tập, tôi vẫn tiếp tục thực hiện "Luân chuyển ma lực".

Cơ thể tôi giờ đã không còn mệt mỏi nữa mà cảm thấy tràn đầy sức sống vậy. Tôi giãn cơ người ra do ngồi im suốt mấy tiếng liền, rồi chợt nhận ra cơ thể mình ướt đẫm mồ hôi, đến nỗi tôi còn có thể nhìn xuyên qua áo ngủ...

"Không được! Mình đang nghĩ cái gì vậy?"

Tôi nhìn thẳng và cố không liếc xuống. Tôi vẫn chưa quen việc có cơ thể của phụ nữ cả.

"Mary."

Tôi kêu to tên hầu gái của Lucretia, vì tính kêu cô chuẩn bị phòng tắm cho tôi. Thật may là thế giới này vẫn có phòng tắm và vệ sinh đàng hoàng, nếu không thì tôi chả biết phải sống sao nữa.

"Mary?"

Đợi một thời gian rồi vẫn chưa thấy Mary tới. Vì thế tôi quyết định bước ra khỏi phòng để kiếm cô ấy.

"!?"

Nhưng bất ngờ thay, khung cảnh đập vào mắt tôi đầu tiên lại trái ngược hoàn toàn với khung cảnh trong phòng ngủ.

Bên trong phòng lấp lánh và sạch sẽ bao nhiêu, thì bên ngoài lại là một dãy hành lang tối tăm và rùng rợn đầy bụi bặm, mạng nhện thì rải rác trên trần nhà.

Tôi còn tưởng là mình đã lỡ bước qua cánh cửa vào âm phủ rồi chứ.

"Tôi tới đây, thưa tiểu thư."

Mary cuối cùng cũng tới cùng với cái lồng đèn nến trên tay.

"Xin lỗi vì đã để tiểu thư chờ... K-Khoan đã, người đã đi đứng được rồi sao ạ!?"

"Hở? À, ừm."

"Có sao không ạ? Tôi nghĩ người nên tiếp tục nghỉ tiếp đi ạ! Có thể vẫn còn..."

"Ta không sao đâu."

Tôi cắt ngang nhẹ nhàng lời nói của Mary. Cô ấy vẫn luôn lo lắng mãi.

"À phải rồi, tại sao nơi đây lại trở nên hoang tàn vậy? Các người không dọn dẹp sao?"

Dù gì thì Lucretia vẫn là con gái chính thống của gia tộc Cyraleon danh giá, thì tại sao lại ở nơi tồi tàn như vậy?

"Chuyện là... những người làm việc ở đây... đều đã chuyển đi đến chỗ khác rồi ạ..."

Giọng Mary càng lúc càng nhỏ, như thể không dám nói sự thật cho Lucretia biết vậy.

"Vậy cô là người duy nhất còn ở đây sao?"

"V-Vâng ạ."

"...Thì ra là vậy à?"

Điều đó cũng không khó hiểu lắm. Lucretia luôn gây áp bức cho mọi người xung quanh. Vì thế lúc cổ bị rơi vào trạng thái hôn mê, họ đương nhiên sẽ viện cớ đủ lý do để được chuyển đi chỗ khác rồi.

"Tôi thành thật xin lỗi, tôi đã không làm tròn trách nhiệm của mình ạ. Xin tiểu thư hãy tha tội!"

Mary đột nhiên quỳ xuống và dập đầu cầu xin trước tôi. Tôi lúng túng trước hành động này.

Rốt cuộc thì cô đã làm gì mà khiến cho Mary sợ hãi đến vậy hả, Lucretia?

"Được rồi, đó không phải..."

Tôi chợt dừng nói. Vốn dĩ tôi tính an ủi Mary rằng đó không phải lỗi của cô nên đừng làm như vậy nữa, nhưng như vậy thì nó không hợp với tính cách của Lucretia. Tôi liền đổi tông giọng từ nhỏ nhẹ thành sự thờ ơ với một chút phẫn nộ.

"Thôi được rồi, ta hiện đang rất mệt. Tạm thời không tính toán với cô. Vì thế nên cô đi chuẩn bị bồn tắm cho ta đi."

Cảm thấy như được tha thứ, Mary liền đứng dậy.

"Vâng, tôi sẽ đi làm ngay đây ạ."

Nói rồi, cô nàng liền chạy một mạch đi. Trông giống như một con cún vậy.

Tôi mỉm cười cay đắng trước hành động đó. Nhưng rồi nhận thức cũng quay trở lại hiện thực trước mắt tôi, một khung cảnh hoang tàn cô đơn và lạnh lẽo.

"Đây sẽ là những gì mình sẽ phải hứng chịu, chưa kể nó chỉ là một phần nhỏ mà thôi."

Tôi nhắm mắt và ôn lại những ký ức về cuộc sống trước đây của tôi. Mặc dù có khó khăn và gian nan, ít nhất thì tôi không có ở một mình. Mitsuo, Amari... và cả ông già đó nữa.

Nhưng giờ đây, tôi chỉ còn lại một mình, trong một thế giới xa xôi lạ lẫm này. Không có người quen biết, mà người đáng lẽ thân thiết thì đã ruồng bỏ tôi rồi.

"Chết tiệt thật mà."

Tôi lại tự rủa mọi thứ lần nữa.

"Rốt cuộc thì tại sao..."

Càng nghĩ tới, tôi càng trở nên phẫn nộ. Giờ đây tôi mới nhận ra rõ cuộc sống trước đây của mình nó có giá trị đến nhường nào.

**

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng và "Luân chuyển ma lực" để giải toả căng thẳng, tôi cuối cùng đã hạ quyết tâm về mục đích sau này.

Nếu như kiếp trước tôi đã không có được cuộc sống bình thường, vậy thì kiếp này, tôi chắc chắn phải đạt được nó. Cho bản thân tôi, và cả Lucretia. Không một ai có quyền quyết định điều đó cả.

"Nhưng để làm được điều đó thì quả nhiên, mình cần phải tránh xa khỏi cốt truyện nhỉ?"

Tôi không muốn phá vỡ các sự kiện hay tạo thêm biến số nào đó trong nguyên tác đâu. Cũng may thay, Lucretia Cyraleon đã chết từ khi cô đã hạ độc rồi. Nên sự tồn tại của cô đã không còn dính líu gì đến cốt truyện về sau cả.

Phận làm nữ phụ phản diện mà, cô ấy chỉ được tạo ra để làm nền nổi bật cho nữ chính mà thôi.

Và để tránh xa khỏi cốt truyện, điều đầu tiên tôi cần phải làm, đó là rời khỏi gia tộc Cyraleon. Bởi vì toàn bộ sự bất hạnh mà Lucretia trải qua, đều có dính líu đến gia tộc này cả.

"Nếu vậy thì..."

"Tiểu thư. Tôi đã chuẩn bị xong phòng tắm rồi ạ."

Mary từ đâu chui ra khiến tôi giật mình. Có lẽ do tập trung suy nghĩ nên tôi không để ý sự hiện diện của cổ.

"Được rồi. Cô có thể đi."

Tôi vẫn giữ thái độ lạnh lùng trước Mary, mặc cho cô ấy là người duy nhất chăm sóc cho Lucretia.

"Vâng, vậy thì tôi xin phép đi trước ạ."

"À từ từ đã."

Tôi dừng Mary lại. Vì cô ấy là người hầu duy nhất trong nhà, nên tôi chỉ có thể nhờ cô ấy.

"Cô hãy thông báo với gia chủ rằng ngày mai, ta muốn gặp ngài ấy."

"HỂ!??"

Mary hét lên vô thức. Nhưng rồi cô ấy nhận ra hành động của mình và cúi đầu 90 độ.

"Ah! Tôi thành thật xin lỗi, thưa tiểu thư! Tôi sẽ đi thông báo ngay ạ!"

Mary nói xong và lại chạy đi tiếp. Bây giờ tôi bắt đầu cảm thấy có lỗi khi sai vặt người khác rồi.

Việc Mary bất ngờ trước lời nói của tôi cũng dễ hiểu thôi. Vì đã nhiều năm kể từ khi Lucretia từ mặt gia chủ rồi. Đây cũng là lý do vì sao Lucretia lại mua dinh thự riêng biệt. Sở dĩ cô rất ghét toàn bộ người nhà Cyraleon.

Bây giờ thì lại đề nghị gặp mặt. Có thể sẽ gây không ít hỗn loạn, nhưng đây là phương án tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra rồi. Tôi cần phải làm điều này thì sau này cuộc sống mới trở nên dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com