ZingTruyen.Asia

Cuộc sống thường ngày của nữ phụ phản diện

Chương 9: Mối quan hệ (1)

MuenNoKi

"N-Người thật sự muốn bán hết sao?"

"Phải, bán hết đi."

Hiện tại tôi đang lục tung căn phòng và chọn lọc những đồ không cần thiết.

"Nhưng ít nhất người cũng nên giữ vài bộ đầm để dự tiệc—"

"Ta không cần."

Lucretia là một người rất sành điệu. Không có bữa tiệc lớn nào mà không có mặt cô cả. Nhưng với tình thế hiện tại, tôi không cần tham gia những thứ xã giao đó. Vả lại, đầm của Lucretia trông khá loè loẹt...

...

"Nhiêu đây chắc ổn áp rồi nhỉ?"

Tôi đã soạn đồ cần thiết cho việc chuyển đến ký túc xá và bán đi những đồ còn lại.

Trong bức thư khi nãy ghi là có thể chuyển vào ký túc xá từ ngày mai. Và may thay là theo luật trong học viện, tôi có thể xin nghỉ phép vì lý do chuyển nhà.

**

Sáng hôm sau.

Một cỗ xe ngựa có logo Zokerth đậu trước cửa. Có vẻ như dịch vụ chuyển đồ đã tới. Mặc dù đồ khá ít nhưng, sao cũng được, dịch vụ miễn phí mà.

Thay vì lên xe ngựa của Cyraleon, tôi lại lên xe ngựa chuyển đồ đó.

Mary đứng đằng sau nhìn tôi với ánh mắt buồn bã. Tôi chỉ biết mỉm cười nhẹ và vẫy tay qua cửa sổ.

"Được rồi, chúng ta xuất phát thôi."

*

"Tới nơi rồi, thưa tiểu thư."

"Hồ..."

Cách thiết kế ký túc xá cũng na ná như chung cư trước đây tôi ở vậy.

"Tiểu thư?"

"Hửm?"

"Chúng tôi đem đồ lên phòng nào ạ?"

"À là...phòng 409."

Phòng 409, nằm ở tầng 4. Đây cũng là số phòng chung cư cũ trước đây tôi ở.

'Là trùng hợp hay là sắp đặt...?'

*

"Hờ hờ~~ Chết tiệt thật."

Chỉ mới leo cầu thang lên tầng 4 thôi mà đã khiến tôi thở dốc sắp chết luôn rồi. Có vẻ như tôi nên bắt đầu lại lộ trình buổi sáng kiếp trước rồi.

"Được rồi, tôi để đồ ở trước cửa rồi ạ."

"À, cảm ơn... Anh...đã vất vả rồi."

"Không có gì ạ. Cảm ơn vì đã xài dịch vụ của chúng tôi."

Nói rồi, người chuyển đồ rời đi.

Trước mặt tôi là phòng 409.

Tôi lấy tấm thẻ khắc số 409 ở trên được gửi kèm trong bức thư và để gần chỗ tay cửa. Bất chợt, 2 vòng tròn ma pháp ở thẻ và cửa xuất hiện, theo đó là cánh cửa tự động mở ra.

"Hồ...nhìn giống như bảo mật khoá thẻ từ vậy."

Mặc dù kỹ thuật công nghệ ở thế giới này kém xa so với thế giới trước, nhưng nhờ có sự tồn tại của ma pháp, mọi thứ dường như trở nên tiện lợi và đa năng hơn nhiều.

Tôi bước vào và ngắm nhìn xung quanh căn phòng.

"Wow..."

Nội thất ở đây rất tốt, không hề thua kém gì so với ở nhà. Cũng có thể do tôi không quen sự sang trọng này nên mới hài lòng như vậy.

Có cả nhà bếp, bồn tắm,... Là ký túc xá mà nhìn không khác gì ở khách sạn 5 sao cả.

Tôi tính vào phòng tắm để gột rửa bản thân cho sảng khoái. Nhưng rồi nhớ lại mình đang là nữ. Từ trước tới giờ tôi luôn nhờ Mary tắm giùm nên còn đỡ, bây giờ thì đang sống một mình...

"..."

'Thôi để sau vậy.'

Ngay sau đó tôi lên giường nằm và lạc vào suy nghĩ về mọi chuyện mình đã trải qua. Từ khi mình nhập vào Lucretia, cho đến việc phải giải cứu các...

'Phải rồi nhỉ?'

Tôi tự hỏi tại sao mình cần phải cứu bọn họ. Theo nguyên tác, họ có thể tự giải quyết mọi thứ mà không cần sự can thiệp của tôi, nhất là đối với một nhân vật phản diện đã hết đất diễn như Lucretia.

Suy nghĩ một hồi, tôi dần tiến vào cơn mê. Cái giường này công nhận nó còn êm ái hơn cái ở nhà nữa.

**

Ring ring—

"Hở!?"

Tiếng chuông vang lên bất chợt khiến tôi tỉnh giấc.

Ban đầu tôi tưởng có ai đó bấm chuông bên ngoài, nhưng hướng âm thanh phát ra lại ngược với cửa ra vào.

"Đó là...điện thoại!?"

Bất ngờ thật, tôi không ngờ ở thế giới này cũng có điện thoại. Do thiết kế khá ngộ nghĩnh cộng với việc không có dây điện nên tôi tưởng nó chỉ là vật trang trí nào đó.

Ring ring—

"Ah!"

Tôi chạy tới nhấc máy lên nhanh và bắt cuộc gọi.

"Alo?"

"Ồ, cuối cùng cũng trả lời rồi."

"Vâng? Đây là ai vậy?"

"Mới đó mà quên ta rồi sao? Ta là người đã giúp trò chuyển đến ký túc xá đấy."

"Thầy Clifford!?"

Do giọng nói bên kia nghe trầm và hơi rè nên tôi không nhận ra thầy.

"Thầy... gọi con có việc gì không?"

"Ta chỉ kiểm tra xem trò đã chuyển đến nơi chưa ấy mà."

"À vâng. Mọi thứ đều ổn, và nơi ở cũng tốt nữa."

"Vậy thì tốt."

Thầy gọi tôi chỉ để hỏi như vậy thôi sao? Hay là...

"Thật ra ta còn một chuyện khác nữa."

Quả nhiên...

"Chuyện gì vậy thầy?"

"Buổi trưa nay, trò có thể lên văn phòng ta được không? Ta nghĩ gặp mặt trực tiếp nói sẽ tốt hơn."

"À vâng, được ạ."

"Được rồi, hẹn gặp trò sau."

"..."

Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ? Tự nhiên tôi có cảm giác không lành.

**

Cốc cốc cốc.

"Vào đi."

Tôi bước vào phòng. Thầy Clifford vẫn ngồi ở chỗ bàn làm việc ấy, nhưng lần này lại có sự hiện diện của người phụ nữ khác đang ngồi ở chỗ bàn khách.

"Trò đến rồi. Nào, ngồi xuống đi."

Clifford hướng tôi ngồi đối diện người phụ nữ kia.

"Có vẻ như đây là lần đầu trò gặp cô ấy phải không?"

"Vâng..."

Đúng là tôi chưa từng gặp cô ấy, nhưng vì lý do nào đó, tôi cảm thấy khá quen thuộc.

"Nếu vậy thì phiền cô?"

"Vâng vâng~"

Lúc này người phụ nữ đó mới cất tiếng lên sau khi ngâm nhi ly trà hồi lâu.

"Cô tên là Maren Polilles, chỉ là một cô giáo quèn trong học viện mà thôi. Rất vui được gặp em nhé."

"!?"

Maren Polilles, tôi biết cái tên này. Rất rõ là đằng khác. Cô ấy không chỉ là phó Hội trưởng của bang hội 'Retribution of Hope' mà còn là—

"Lý do ta gọi trò đến đây là vì ta muốn trò được chuyển sang lớp học của cô Maren đây."

"Hả!??"

"Hửm? Trò có gì bất mãn sao?"

"Ấy, dạ không. Chỉ là, sao đột ngột vậy ạ?"

"Có lẽ trò không biết nhưng trò thật sự có thiên phú cao về ma pháp. Ta đã chứng kiến điều đó từ ngày hôm qua."

Ngày hôm qua? Chắc thầy đang nói về lượng ma lực của tôi.

"Đó là lý do ta nghĩ rằng, nên để trò học ở một nơi tốt hơn để đào tạo tài năng đó. Và cô Maren có vẻ thích hợp nhất."

"Dù vậy thì—"

"Nếu vậy thì chúng ta đi thôi."

Maren nắm tay tôi và kéo ra khỏi phòng. Bỏ lại Clifford đang vẫy tay chào ở phía sau.

"Khoan đã, từ từ..."

"Không chậm trễ thêm được nữa đâu. Tiết học của cô sắp bắt đầu rồi."

**

Thật không thể tin được.

Đây không phải là ngẫu nhiên hay trùng hợp, chắc chắn có ai đó đã sắp đặt chuyện này. Chứ không lý nào mọi chuyện như vậy đang xảy ra với tôi cả.

Tôi ngước nhìn vào Maren đang đi trước mặt tôi. Cô ấy đang dẫn tôi đến lớp học.

"Có chuyện gì không em?"

"À không..."

Cổ nhận ra ánh mắt của tôi dù đang ở đằng sau. Thực lực của cô quả nhiên rất đáng gờm theo như trong truyện.

"Chúng ta đến nơi rồi đấy. Đây là lớp mà em sẽ học."

"..."

"Mà cũng đừng căng thẳng quá, lớp cô trông vậy chứ hiền lắm."

"Haha..."

Hiền lắm à? Chắc là hiền đối với cô thôi, chứ đối với tôi, đó là nơi tuyệt đối không nên chạm chân vào.

"Được rồi, mọi người im lặng nào."

Maren bước vào và vỗ tay gây chú ý cả lớp.

"Hôm nay lớp chúng ta sẽ có học viên mới chuyển lớp nha~"

"Vào đi em." - Maren vẫy tay ra hiệu tôi.

Tôi bước vào và đứng trên bục giảng. Tim tôi đang đập mạnh như thể muốn nổ tung. Nó còn hồi hộp hơn cả việc gặp mặt Novalius.

Bởi vì Maren Polilles...

"...Tôi tên là Lucretia Cyraleon."

...chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp Elenora.

*

Tôi nhìn xung quanh lớp học. Có Lito và Elenora đang ở trong lớp.

Lito nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, trong khi Elenora thì lại trông rất hưng phấn và vui mừng.

"Em chỉ giới thiệu ngắn gọn như vậy sao?"

Tôi gật đầu nhẹ mà không đáp. Có nói thêm cũng chả làm được gì. Nhìn qua phản ứng của họ cũng đủ hiểu rằng, danh tiếng của Lucretia đã vang xa đến cỡ nào rồi.

"Thôi được rồi, em vào chỗ ngồi đi."

"Vâng..."

Khi tôi nhìn xung quanh để kiếm chỗ, Elenora có vẫy tay nhẹ như thể gọi tôi đến ngồi cùng cổ. Nhưng tôi làm ngơ điều đó và chọn chỗ bàn cuối ngồi.

Tôi có thể thấy rõ vẻ mặt đáng thương của Elenora khi đi ngang qua cổ. Nhưng làm ơn, cô có biết chỗ của cô nó áp lực đến cỡ nào không?

"Được rồi, tập trung lên đây nào. Chúng ta bắt đầu học thôi nhá~"

**

Kong kong—

Tiết học kết thúc. Tôi liền dọn sách và vọt thật nhanh, vì không muốn ở đây thêm tý nào cả. Nhưng có người lại chặn đường tôi.

"Tại sao cậu lại lơ mình vậy?"

Đó là Elenora.

"...Cậu vẫn chưa hiểu rõ tình huống xung quanh sao?"

"Ý cậu là sao?"

Cô ấy ngây thơ đến mức độ ngu ngốc thật.

"Cậu nghĩ rằng sẽ có kết cục tốt đẹp giữa kẻ bắt nạn và kẻ bị bắt nạn sao?"

"..."

Elenora cúi gập đầu xuống. Trông cô ấy có vẻ đã hiểu rõ ý của tôi. Nếu vậy giải thích ngắn gọn như này cũng đủ rồi nhỉ?

"Không muốn..."

Ngay khi tôi quay lưng rời đi.

"Mình không muốn như vậy!"

Elenora hét lớn lên khiến mọi người nhìn sang hướng chúng tôi.

"Này cậu đang—"

"Chúng ta là bạn bè với nhau, và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Mình muốn được đường đường chính chính làm bạn với cậu!!"

Tại sao Elenora lại bật mode 'mạnh mẽ' vào những tình huống như này chứ?

"Được rồi, bình tĩnh đi. Tôi xin lỗi... vì không để ý đến cảm xúc của cậu."

Bấy giờ khuôn mặt giận dữ của Elenora mới dịu lại.

"Ưm! Vậy thì chúng ta cùng về chung đi."

"Uh-ừm. Rồi rồi."

Tôi bó tay với cô nhóc này luôn.

Hai chúng tôi bước ra khỏi lớp. Trước đó tôi có ngước lại nhìn lớp xíu, ai ai cũng đứng hình trước chuyện hồi nãy. Chắc họ chưa từng thấy bộ mặt này của Elenora bao giờ cả.

*

"Hm hm~"

Elenora đang ngân ca bài gì đó.

"Mình bất ngờ thật đấy. Không nghĩ sẽ có ngày chúng ta lại học chung với nhau đấy."

Elenora quay lưng nhìn lại tôi với khuôn mặt rạng ngời.

"Quả nhiên cuộc gặp mặt hôm đó chính là định mệnh mà."

"...Vâng vâng."

Và cô vừa tạo ra một cú khá đau vào mặt tôi rồi đấy. Bây giờ sau này đến lớp tôi phải xử lý sao đây?

"Mà này, cậu không có bạn bè hay gì mà cứ nhất thiết phải là tôi sao?"

Biểu cảm Elenora bấy giờ chuyển sang trầm tư ngay khi nghe câu hỏi.

"...Nói sao nhỉ? Chắc cậu biết về thân phận của mình mà đúng không?"

"...Biết."

"Và không chỉ cậu, cả học viện và toàn đế quốc đều biết đến lời 'tiên tri' ấy."

[Tiên Tri]

Nó được xem là lời răn dạy từ các thần linh để nhắc nhở về các sự kiện lớn sẽ xảy ra. Lời tiên tri gần đây nhất kể về sự xuất hiện của một vị Thánh Nữ.

"Vì thế ai ai cũng đều kính trọng hoặc giữ khoảng cách với mình. Mặc dù mọi người trong lớp đều cư xử tốt với mình cả, nhưng mà mình lại cảm thấy rất xa lánh và cô đơn."

"...Ra vậy—"

"Nhưng riêng Lucretia thì lại khác."

"Hở!? Khác chỗ nào?"

"Mặc dù đúng là cậu có gây khó dễ với mình thật. Nhưng đồng thời cậu cũng là người đối xử thật lòng với mình. Cậu không hề đeo bộ mặt giả tạo nào cả."

"..."

"Đó là lý do 'tớ' rất muốn được làm bạn với cậu. Thật khó để kiếm được một người ngay thẳng như cậu."

Elenora đổi danh xưng lịch sự sang thân thiện hơn. Có vẻ như cổ thật lòng muốn làm bạn với tôi.

"Thế còn Lito thì sao? Cậu ta không phải là bạn của cậu à?"

"Lito vẫn là bạn tớ mà. Chỉ là, tớ muốn có người bạn đồng giới hơn thôi."

...

"Cậu thật sự là một đứa ngốc nhỉ?"

"Ah, lại nữa. Sao cậu cứ kêu tớ là đồ ngốc hoài vậy?"

"Rồi rồi—"

[Bạn đạt được thành tựu: 'Sự hảo cảm của Thánh Nữ']

▷Điểm EXP: 0 >> 10

"Hể..."

Ra đây là 'thành tựu' để nhận EXP sao? Cái này, là do tôi lấy lòng được Elenora à?

"..."

Mặc dù nó đi ngược so với định hướng, nhưng điểm cũng là điểm. Thôi thì cung kính không bằng tuân lệnh, tôi tiếp tục đầu tư vào 'Thể lực' và 'May mắn'.

[Thể lực: 0.803 >> 0.81]

[May mắn: 1.207 >> 1.21]

"À phải rồi."

Nhìn mấy cái bảng này khơi gợi lại chuyện tôi cần làm.

"Thứ 7 tuần sau..."

"Sao? Ngày đó có gì à?"

Hình như chưa phải lúc nhỉ?

"Không, không có gì."

Thứ 7 tuần sau, Lito sẽ rủ Elenora đi chơi. Đó cũng là lúc sự kiện bắt đầu.

Tôi tính hỏi Elenora về điều đó, nhưng nếu hỏi cả Lito đi theo thì hơi kỳ. Chi bằng đợi cậu ta rủ Elenora trước rồi mình tìm cách đi theo là được.

"Hả? Có chuyện gì vậy? Nói cho tớ biết đi."

Tôi làm ngơ Elenora và đi thẳng đến chỗ ký túc xá.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia