ZingTruyen.Com

Cuộc sống thường ngày của nữ phụ phản diện

Chương 1: Cuộc sống mới (1)

MuenNoKi

Khung cảnh xung quanh tối đen như mực. Mặc dù tôi vẫn còn giữ được ý thức, nhưng lại không thể thấy gì cũng như không nghe gì cả. Cứ như thể tôi đang rơi trong sự khoảng lặng vô tận vậy.

'Vậy ra đây là cảm giác sau khi chết sao?'

Tuy ký ức khá mơ hồ, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ khung cảnh bị xe tải tông chết và...

Phải rồi, Amari. Cậu ấy có sao không nhỉ? À không, đương nhiên là có sao rồi.

Bây giờ cô ấy chắc chắn hoảng hốt lắm. Chứng kiến cái chết của người bạn ở ngay trước mắt mình. Điều đó có thể ảnh hưởng tâm lý rất nặng lên Amari.

Nhưng giờ thì mình có thể làm được gì nữa? Vì tôi đã chết rồi. Nghĩ đến cái chết, tôi chợt nhớ lại ông già của mình. Không biết mình có thể gặp lại ông ấy ở dưới địa phủ không nhỉ?

Tôi mỉm cười cay đắng. Nếu nó mà là sự thật thì chắc thú vị lắm đây.

Trong lúc đang nghĩ bơ vơ, tôi bất chợt nghe được tiếng gì đó. Giống như tiếng của những giọt nước rơi xuống.

Cảm giác rất lạ lẫm, như thể người điếc đột nhiên lấy lại khả năng nghe vậy.

Dần dần, tôi càng nghe rõ tiếng hơn. Nó phát ra từ phía bên phải, nghe giống như có ai đó đang dọn dẹp vậy.

Tôi cố thử mở mắt ra xem. Nhưng dù cố đến mấy, tôi không thể mở to con mắt ra được mà chỉ có thể mở hí mà thôi.

Một trần nhà trắng cùng với những hoạ tiết xưa màu vàng hiện ra trước mắt tôi.

Đây là bệnh viện chăng? - Tôi tự hỏi.

Tôi cố gắng nghiêng đầu để nhìn xung quanh, nhưng lại không thể làm được. Cơ thể tôi dường như bị liệt vậy.

Sau đó tôi thử cách khác. Lần này tôi sẽ cố dùng giọng nói vậy.

'Xin chào, có ai ở đằng đó vậy?' - Tôi tính hỏi như vậy.

Nhưng tiếng phát ra thì rên rỉ khó nghe như thể sắp chết. Tôi cũng không hy vọng nhiều rằng mình có thể nói được trong khi cơ thể thì đang bị liệt.

Bất ngờ thay, nó lại hiệu quả. Có ai đó đi tới chỗ tôi. Dù khá mờ nhạt, tôi vẫn biết rằng hai đôi mắt chúng tôi đã chạm nhau.

Một y tá? Không đợi đã, một hầu gái? Một sự đan xe mờ ảo giữa đen và trắng, nhưng tôi vẫn nhận ra rằng đây là đồng phục hầu gái.

Từ khi nào mà bệnh viện có y tá cosplay hầu gái vậy?

Cô ấy cứ nhìn tôi chằm chằm và không nói một lời nào. Có vẻ như đang xem xét tôi đã tỉnh dậy hay chưa. Nên tôi tiếp tục rên rỉ để chứng minh điều đó.

"Ahhh."

Bấy giờ cô mới lên tiếng hét và chạy đi.

"Tiểu thư dậy rồi, tiểu thư đã tỉnh dậy rồi."

Bây giờ tôi thật sự đang rất bối rối. Đầu tiên là bệnh viên có hoạ tiết cổ xưa, một hầu gái và bây giờ lại bị gọi là tiểu thư.

Dẫu vậy, tôi vẫn rút ra kết luận rằng có lẽ tôi vẫn còn sống. Nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và nhắm đôi mắt lại. Lần này không còn giữ ý thức nữa, tôi đã chìm sâu vào giấc ngủ.

**

Sau khi trải qua giấc ngủ không biết bao lâu, tôi tiếp tục cố mở mắt ra. Lần này thì dễ dàng hơn nhiều, tôi đã mở đủ to để nhìn thấy xung quanh.

Lúc này tôi nghe tiếng nói chuyện, liền liếc qua xem. Vẫn là cô hầu gái ấy, nhưng lần này lại có thêm một người đàn ông khác nữa.

"Thật kỳ diệu, tôi không ngờ rằng cơ thể của tiểu thư có thể hồi phục trong một thời gian ngắn như vậy."

Tôi cứ ngỡ người đàn ông đó là bác sĩ, nhưng nhìn kỹ lại cách ăn mặc thì lại nghi vấn. Ông ấy mặc một bộ đồ màu nâu trông khá cổ xưa, như âu phục vậy.

Hết y tá cosplay lại đến bác sĩ cosplay? Không lẽ bệnh viện đang tổ chức sự kiện nào đó chăng?

"Thật hả, bác sĩ?"

Cô hầu gái ấy đáp lại. Ông ấy quả thật là bác sĩ.

...

Sau một hồi nói chuyện, vị bác sĩ ấy rời đi. Sau đó cô hầu gái đi tới ngồi bên cạnh tôi. Tôi nhắm mắt lại trước đó và giả bộ ngủ trong một khoảng thời gian.

...

"Xin... chào?"

Lúc này tôi mới lên tiếng. Vì nếu bác sĩ lúc nãy mà còn ở đây thì có thể hỏi han tôi rất nhiều. Và tôi thì không muốn bị làm phiền trong tình trạng mệt mỏi như vậy.

"Ah, tiểu thư, người tỉnh dậy rồi ạ?"

Cô ấy lại xưng hô tiểu thư. Ban đầu tôi nghĩ có thể do ai đó nằm cạnh tôi hoặc có sự nhầm lẫn nào đó, nhưng có vẻ như tôi chính là 'tiểu thư' mà bọn họ nói chuyện lúc nãy.

"Người đợi một chút, tôi sẽ đi gọi bác sĩ ạ."

"K-Không... đừng..."

"Vâng? Nhưng mà..."

"Cháu... ổn, chỉ cần..."

Càng nói, tôi mới nhận ra cổ họng tôi rất khô khan. May mắn thay, cô hầu gái đó có vẻ tinh ý. Cổ liền lấy một ly nước và giúp tôi uống.

"Khà!!!"

Cảm thấy sức sống tràn trề trở lại. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi lại cảm thấy nước quý giá như vậy. Sau khi uống hết cái ly nước, cô hầu gái tiếp tục hỏi han.

"Tiểu thư, người có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không ạ?"

Cô ấy vẫn tiếp tục gọi tôi là tiểu thư. Điều đó làm tôi hơi khó chịu. Vì thế tôi quyết tâm buộc phải hỏi cho thật rõ.

"Tại sao... cô lại gọi cháu là tiểu thư vậy...?"

Trông cô hầu gái có vẻ lớn tuổi hơn tôi, vậy mà cô ấy lại xưng hô một cách trang trọng. Đây cũng là một phần kịch bản trong sự kiện sao?

"Hể? Tiểu thư đang nói gì vậy ạ? Tiểu thư là tiểu thư, nên xưng hô như vậy là điều hiển nhiên ạ."

Tôi cạn lời luôn. Tôi không biết phải đối đáp kiểu gì. Có cảm giác như tôi đang bị chơi khăm ấy.

Hiện tại thì tôi đang có ba giả thuyết trong đầu để lý giải về hoàn cảnh của tôi lúc này.

Một là, đây đích thực là sự kiện từ thiện nào đó. Nếu đúng là như vậy thì phải công nhận là mọi người diễn cũng khá là tốt đấy.

Hai là, tôi đang trong giấc mơ sáng suốt. Tôi có nghe kể là trong giấc mơ này, bạn nhận thức rõ là mình đang mơ và có thể tự do làm những điều mà bạn không thể thực hiện được ở thế giới thực.

Đó là lý do vì sao mọi thứ có thể lạ lẫm và sống động dù là trong mơ. Nhưng giả thuyết này khá là vô lý bởi vì tôi không hề có ký ức gì về nơi này cả.

Ba là, tôi đã du hành ngược thời gian trở về quá khứ. Tôi cũng chỉ nghĩ đến giả thuyết này mới đây thôi nhưng lại bác bỏ ngay sau vài giây. Vì nếu tôi thật sự quay về quá khứ thì đáng lẽ tôi vẫn là Hasegawa Mamoru, chứ không phải là 'tiểu thư'.

Tạm thời gạt chuyện đó qua một bên, tôi hỏi cô hầu gái một câu khác.

"Thế... nơi đây là đâu vậy?"

Trông cô hầu gái có vẻ bối rối trước câu hỏi của tôi, nhưng vẫn trả lời một cách đầy đủ.

"Chúng ta đang ở dinh thự của tiểu thư ạ."

Dinh thự? Chứ không phải là bệnh viện sao? Chợt nhớ lại cái giả thuyết quay về quá khứ lúc nãy, tôi dần dần cảm thấy nó có vẻ thuyết phục.

Ngay khi tôi tính hỏi đây là năm bao nhiêu thì...

"À ừm, tiểu thư, tôi có thể mạn phép hỏi một câu không ạ?"

Lần này người hỏi là cô hầu gái. Tôi nhìn vào cô ấy mà không đáp lại. Một phần là vì tôi không biết phải trả lời sao trước câu hỏi lịch sự ấy.

Thấy tôi im lặng, cô hầu gái ngầm nghĩ rằng đã cho phép nên tiếp tục nói.

"Tiểu thư... có còn nhớ gì không ạ?"

"Về... điều gì cơ?"

"À ừm, thì là, mọi điều gì đó về người chăng?"

Nhớ về bản thân mình? Không lẽ cô ấy nghĩ mình bị mất trí nhớ chăng?

Tôi liền ngẫm lại những ký ức cũ. Tên của tôi, tên bạn bè tôi, ngôi trường tôi đã học và cả ông già chết tiệt nữa. Có vẻ như tôi không hề mất trí nhớ, nếu vậy thì tôi lại quên cái gì nhỉ?

Tôi nhìn lại cô hầu gái để xem có thể gợi nhớ ra được điều gì không. Nhưng nhìn bao lâu đi chăng nữa, tôi không thể nhớ được gì cả.

'Mình thậm chí còn không nhớ đã từng gặp một cô hầu gái xinh như này cả, chưa kể đến đôi mắt màu tím nhạt trông bắt mắt thế kia...'

Suy nghĩ của tôi bất chợt bị cắt đi. Càng nhìn cô hầu gái, tôi càng cảm thấy một sự quen thuộc đến lạ thường. Mái tóc màu nâu nhạt ngắn ngang vai cùng với đôi mắt tím, thêm một vết sẹo nhỏ ở bên cổ.

Ngoại hình này, rất giống với miêu tả của người đó.

Tôi hoang mang đến tột độ, suy nghĩ của tôi dần trở lên hỗn loạn. Để xác minh lại cho chắc chắn, tôi hỏi lại cô hầu gái để xem những thông tin trên có đúng hay không.

"Tên của cô... là gì vậy...?"

Cô ấy tỏ vẻ bất ngờ trước câu hỏi tôi, tiếp nối đó là vẻ mặt hoảng sợ. Dường như cô ấy tin vào việc tôi mất trí nhớ. Thế nhưng cô vẫn trả lời câu hỏi.

"T-Tên của tôi là Mary, thưa tiểu thư."

"!?"

Cả ngoại hình lẫn cái tên đều hoàn toàn giống nhau. Chẳng lẽ là sự thật sao? Tôi vẫn không tin vào điều đó, liền hỏi thêm một câu nữa.

"Nếu vậy thì... tên của cháu là gì...?"

Ngực tôi bắt đầu nhói lên, tôi có thể cảm nhận được tim đang đập nhanh dần. Cảm giác như thể tôi sắp bật mí một bí mật thế kỉ mà nhân loại chưa phát hiện ra vậy.

"..."

Cô hầu gái hoàn toàn im lặng. Điều này càng khiến tôi trở nên căng thẳng hơn.

Nhưng rồi cô hít một hơi thật sâu và đáp lại với một giọng nói nhẹ nhàng.

"Tên của người, là Lucretia Cyraleon,..."

Không dừng ở đó, Mary tiếp tục nói thêm chi tiết nữa.

"...tiểu thư gia tộc Cyraleon của đế quốc Crothen. Ngoài ra..."

"Đ-Đủ rồi. Không cần phải nói thêm nữa đâu."

Vì chút thông tin ít ỏi đó cũng quá đủ để tôi hình dung ra mọi chuyện rồi.

Kết luận cuối cùng. Tôi không có lên thiên đàng hay xuống địa phủ. Đây không phải là sự kiện cosplay nào cả, cũng không phải ở trong thế giới giấc mơ, càng không phải du hành thời gian quay về quá khứ.

Bởi vì tôi đã hồi sinh vào cuốn tiểu thuyết mà tôi đang đọc. Nhưng không phải với cơ thể của tôi, mà là cơ thể của người khác. Mà người đó...

...lại chính là Lucretia Cyraleon, nữ phụ phản diện của tiểu thuyết.

**

"Nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng đêm."

Đó là tên của cuốn tiểu thuyết mà tôi đang đọc. Nó không được biết đến rộng rãi lắm dù cho đã được sáng tác cũng lâu rồi. Bởi vì tình tiết khá là cũ và dễ đoán, ngoài ra nó cũng có kha khá nhiều lỗ hỏng.

Lý do tôi đọc nó cũng không đặc biệt gì lắm. Một phần chỉ là giết thời gian thôi. Bởi vì nhà không có điều kiện nên tôi thường giải trí bằng cách tự vùi mình vào việc đọc tiểu thuyết trên mạng. Và cuốn này đã vô tình thu hút chú ý tôi với cái tên khá hay.

Bên cạnh đó thì còn có một nhân vật mà tôi khá hứng thú. Không phải nữ chính, cũng không phải là nam chính. Mà chính là tôi đây.

Và nếu bạn hỏi tại sao lại là tôi sao? Đơn giản thôi. Vì tôi đã nhập vào nhân vật đó.

**

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi tôi tỉnh dậy trong thế giới này.

Trong suốt thời gian đó, tôi chỉ nằm dài trên giường và suy nghĩ rất nhiều về hoàn cảnh tôi đang chịu đựng lúc này.

Mặc dù cả ba giả thuyết tự suy kia đã bị bác bỏ, song tôi vẫn níu kéo suy nghĩ rằng mọi thứ đều chỉ là giấc mơ nên tôi đã thử tự tát vào mặt mình để tỉnh dậy.

Kết quả là không có gì thay đổi cả, và chỉ có mỗi má tôi đau và đỏ chát.

Mary đã hoảng hốt khi thấy hành động đó. Cô ấy cứ lo lắng và hỏi han suốt nên tạm thời tôi đã kêu cổ ra khỏi phòng rồi.

"Chết tiệt thật."

Dù đã hai ngày trôi qua, tôi vẫn không tin nổi tại sao mọi chuyện lại xảy ra với mình như vậy. Mà điều khó chịu nhất là...

Lucretia Cyraleon. Tại sao tôi lại nhập vào nhân vật này mà không phải ai khác? Nếu có thể thì cho tôi làm nhân vật quần chúng cũng được mà?

Đừng có hiểu lầm, tôi không hề ghét nhân vật Lucretia chỉ vì cô ấy là phản diện.

Vấn đề ở đây là...

Tôi là nam nhân đích thực không cong một góc độ nào, còn Lucretia là nữ. Tại sao lại biến tôi thành nữ chứ?

Tôi thở dài và bỏ cuộc. Cũng như cái chết, chuyện đã thành ra như vậy rồi thì biết làm được gì bây giờ.

"Hửm?"

Nghĩ kỹ lại thì tôi vẫn chưa thấy mặt của Lucretia nhỉ? Tôi chỉ mới nhận ra điều đó khi để ý đến hai cánh tay trắng nõn thay vì cánh tay đen rám nắng của tôi.

Trong tiểu thuyết không có hình minh hoạ nào cả, chỉ có dùng từ miêu tả ngoại hình nhân vật thôi. Mà kể cả có hình đi chăng nữa, chắc gì nó sẽ giống y đúc như ngoài đời.

Tôi thử ngồi dậy và bước ra khỏi giường, nằm lâu dài trên giường cũng chán quá nên thử vận động xem. Dù gì thì cơ thể tôi ít nhiều cũng phải hồi phục được một chút chứ.

Nhưng khi vừa mới đứng dậy bằng đôi chân, đầu tôi bắt đầu choáng váng và mất thăng bằng. Cũng may có cái bàn bên cạnh nên tôi dựa tay đỡ vào kịp thời, nếu không thì chắc đã té dập mặt rồi. Mà cũng không ngạc nhiên lắm. Cơ thể của Lucretia vốn dĩ thể lực đã yếu rồi, còn bị nằm liệt giường không vận động lâu dài nữa.

Đợi khi dần quen cơ thể mới hẵng rồi, tôi mới bước đi từ từ. Cứ như em bé đang tập đi vậy.

Đích đến của tôi là chiếc gương nằm ở xa góc bên phải căn phòng.

"Phòng ngủ gì mà lớn vãi!"

Phòng ngủ của Lucretia khá lớn, nó thậm chí chắc lớn gấp ba lần phòng chung cư tôi ở vậy. Và vì phải đi quanh phòng để có chỗ dựa nên tôi tốn thời gian khá lâu mới đến được chỗ chiếc gương.

...

"Cuối cùng thì... cũng tới! Hà... hà..."

Tôi thở hổn hển chỉ bằng đi bộ vài chục bước mà nó như thể tôi đã chạy bộ 5km vậy. Cơ thể này thật sự quá yếu đuối rồi. Tôi tự hỏi làm thế nào mà Lucretia có thể sinh hoạt với cơ thể này chứ?

Sau khi nghỉ một chút và lấy lại hơi, tôi ngẩng đầu lên và nhìn vào chiếc gương.

...

"...Wow."

Thay vì cảm thấy nực cười hoặc chán ghét về việc tôi đổi giới tính, tôi lại đứng hình trước ngoại hình của Lucretia.

Mái tóc bạc trắng xoá trải dài che hẳn tấm lưng, đôi mắt màu xanh lá lấp lánh như viên ngọc lục bảo cùng với làn da trắng mịn không tì vết. Chưa kể thân hình body cũng cực chuẩn nữa.

"Nếu mà đi thi hoa hậu thế giới thì đảm bảo cô ấy sẽ nắm giữ vương miện suốt thế kỷ luôn đấy."

Tôi vô thức khen ngợi trước vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành này.

Tôi biết rằng Lucretia được miêu tả là một tiểu thư xinh đẹp, nhưng tôi chưa từng nghĩ cô ấy còn mỹ lệ hơn rất nhiều lần nếu chỉ so với phần miêu tả trong tiểu thuyết. Gọi danh là đệ nhất mỹ nữ cũng không phải là nói suông.

Thật đáng tiếc khi cô chỉ là nữ phụ, mà còn là phản diện nữa. Chứ nếu không, Lucretia có thể sánh ngang hoặc thậm chí là hơn cả nữ chính luôn ấy.

Trong khi đang soi gương về ngoại hình mới của mình,...

"Ahh!"

Một cơn đau thấu tận xương bất chợt xảy ra ở ngay trong tim.

Tôi ngã khuỵ gối xuống và đặt tay áp chặt vào trước ngực. Sau đó, cảm thấy có gì đó sắp trào ra từ miệng. Tôi liền ho nhiều lần và máu tràn ra không ngừng nghỉ.

"Ha... ha..."

Tôi tiếp tục thở hổn hển, cứ ngỡ tôi lại chết một lần nữa. Khi nhận thức được xung quanh, tôi nhìn vào vũng máu trên sàn có nhuộm một chút màu đen.

"Đây là... chất độc sao...?"

Thì ra là vậy. Bây giờ thì tôi biết rõ lý do tại sao cơ thể này quá yếu đuối và thiếu sức sống rồi. Ban đầu tôi cứ ngỡ là mình vẫn còn ở đầu giai đoạn mạch truyện chính và Lucretia có vẻ bị mắc phải căn bệnh nào đó. Nhưng hoá ra mình đã đến hồi kết của nhân vật này rồi.

Trong cơ thể của Lucretia có chất độc tố. Nhưng không phải là do bị đầu độc hay gì cả.

Bởi vì hung thủ lần này, cũng chính là nạn nhân. Hay nói cách khác, chính Lucretia là người đã tự hạ độc bản thân mình. Và đương nhiên tôi cũng biết rõ lý do tại sao cô ấy lại làm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com