ZingTruyen.Com

Cuoc Song Sau Hoi Sinh

POV 3rd
[BOSS Khu vực đã bị tiêu diệt, khu vực 256 đã được giải phóng]
-THẮNG RỒI, THẮNG RỒI
-CHÚNG TA THẮNG RỒI

Tiếng la hét vui sướng vang lên khắp nơi này, họ là những người tham gia trận chiến với con Boss khu vực, không, phải nói họ là những người còn sống sót sau trận chiến thảm khốc đó. 792 người tham gia nhưng chỉ có 130 người còn trụ đến cuối cùng, không như trận chiến 29370(khu vực của thằng main) họ không có biện pháp an toàn, hay bất cứ ai nổi trội có thế cầm chân Boss như ở đó cả, số lượng tu sĩ của họ cũng chỉ có chưa đến 30 người và hầu hết cấp độ đều khá thấp, thế nhưng họ đã chiến thắng, họ đã được giải thoát.

Trong lúc đám đông đang ăn mừng thì một thân ảnh đang rơi xuống từ độ cao 1000m, mọi người hầu như đã quên mất anh ta, người hùng của trận chiến này.

POV của thằng đó
Viu~~~
Tiếng gió rít thổi lên vào tai tôi, tôi nhận ra mình đang rơi.

-Cuối cùng cũng kết thúc rồi, rơi từ độ cao này mình chắc chắn sẽ chết, nhưng thế cũng tốt mình sẽ không phải thấy bất cứ ai chết nữa. Mình sẽ được giải thoát.

Một đoạn phim tua nhanh trong đầu tôi xuất hiện, nó bắt đầu từ 2 năm trước khi tôi nhận được chức nghiệp của mình, Anh hùng.

Trước lúc đó tôi chỉ là một thằng yếu ớt không thể tự tay đánh thắng một con zombie cấp thấp mà chỉ có thể ăn bám những người khác. Rồi khi tôi nhận được chức nghiệp, sức mạnh của tôi đã xuất hiện.

Tôi được mọi người giúp đỡ hết sức, rồi sau đó nhận được sự huấn luyện của ngài Kazuma người đã vượt qua tầng 5 tháp thí luyện. Chỉ sau vài tháng sức mạnh của tôi đã tăng rõ rệt, lúc đó tôi đã nghĩ mình là kẻ mạnh nhất.

Với cái ảo tưởng đó tôi đã cùng một vài đồng đội lao vào một dungeon, lúc đầu thì không có chuyện xảy ra nhưng khi đến phòng Boss cuối cùng của dungeon chúng tôi đã gặp một con quỷ, mặc dù chưa thấy quỷ tộc nhưng tôi chắc chắn đó là một con quỷ.

Chỉ trong vài giây toàn bộ nhóm tôi đã bị tiêu diệt, bởi kỹ năng hào quang của người hùng tôi đã sống sót.

Và rồi khi người ở căn cứ đến tìm chúng tôi, họ đều thở phào khi tôi không chết, họ chỉ nói.
'May quá người chết không phải là cậu'

'Họ đang nói cái quái gì vậy, vừa có người chết xong nhưng họ lại thở phào nhẹ nhõm, trong những người đó có cả người thân của họ đó.'
Tôi không thể nói được suy nghĩ đó ra bởi nó đã bị những người ở đây đè nén xuống.

Qua sự kiện đó tôi đã tập luyện chăm chỉ hơn để có thể có thêm sức mạnh, để có thể cứu những người đồng đội của tôi. Thế nhưng anh hùng không tồn tại để cứu những người đồng đội của mình mà là để cứu thế giới này, những người anh hùng đó sẽ phải chứng kiến cái chết của những người khác cho đến khi thế giới được giải cứu hoặc là họ chết. Có thể nói cái chết là thứ nước tươi mát nhất để đổ đầy cái tâm hồn ngày càng vơi đi của tôi.

Chỉ còn vài giây nữa cuộc đời của tôi sẽ đến hồi kết, tôi nhắm mắt lại và chờ đợi một chết nhẹ nhàng nhất.

1s, 2s, rồi 10s sau tôi vẫn chưa cảm thấy sự đau đớn nào, chẳng nhẽ do cái chết xảy ra quá nhanh(chết ko kịp cảm nhận: loại sướng nhất đó), tôi mở mắt ra.

POV main
Bây giờ đã là 3 giờ sáng nhưng tôi vẫn đang ngồi trên bàn làm việc, những công việc giấy tờ vẫn chất đống cho dù tôi đã thức đêm đến 3 ngày, đôi mắt tôi đã nổi quầng thâm. Đống giấy tờ đó là các yêu cầu lập Clan(nhiều thông tin cần kiểm tra=> nhiều giấy tờ), mặc dù tôi nghĩ rằng mới đầu việc tạo lập Clan sẽ chưa được phổ biến lắm nhưng chỉ mới 3 ngày số lượng người đăng ký lập Clan đã tới con số 1000. Hầu hết đều là các Clan nhỏ dưới 50 thành viên, nhưng cũng có các Clan nổi trội có hơn 1000 thành viên như 'Moonlight', 'DDD'(log horizon), hay Clan 'Hiệp hội thương gia', ba thế lực này đều sở hữu ít nhất 1 cấp A(có chưa đến 20 cấp A trong thành phố)

Nếu có thể duy trì được thì vài năm nữa họ sẽ trở thành những Clan mạnh nhất(bây giờ chỉ đông thôi).

Ting
[Bạn có tin nhắn]
Tiếng thông báo vang lên khiến tôi tỉnh ngủ hẳn, có vẻ là thông báo họp của Kisei.

-Đằng nào cũng đang chán, thôi thì đến đó vậy.
Tôi ngáp dài rồi đứng dậy, vì đã vài ngày rồi tôi chưa tắm nên tôi quyết định tắm rồi mới đến phòng họp.

10 phút sau tôi đã đến phòng họp, hầu hết mọi người đều đã ở đây, chỉ còn Haruna vẫn để Koseki thế chỗ như mọi khi. Gần như toàn bộ mọi người đều đang ngái ngủ, một vài người đã gục xuống bàn và ngủ ngon lành, mọi việc mấy hôm nay đã khiến họ gần như kiệt sức.

-Mặc dù biết mọi người đều đã mêt mỏi nhưng vì việc này rất quan trọng vì thế tôi đã tập hợp mọi người ở đây.
Kisei nói với giọng nghiêm túc

-Không cần dẫn dắt gì đâu, ông cứ nói luôn đi
Người vừa nói là Kazama, miệng cậu ngáp to sau khi nói xong, có vẻ cậu muốn ông ấy nhanh lên để được đi ngủ.

-Được rồi, nửa tiếng trước tôi đã thoả luận với vài người bạn ở trên kênh thế giới, họ chuẩn bị tham gia trận chiến với Boss khu vực. Mặc dù binh lực của họ không đủ để chắc chắn thắng nhưng có vẻ do tình trạng quái vật tấn công liên tục đã khiến họ không thể tiếp tục chống đỡ nữa(quái vật sẽ liên tục được bổ sung cho đến khi Boss của khu vực đó bị đánh bại).
Kisei nói với giọng buồn bã

-Ông có thể nói cho tôi quân số và tỉ lệ chức nghiệp của họ được không
Mọi người hơi ngạc nhiên khi tôi cất lời, bởi bình thường tôi rất hay trốn việc.

-Theo như tôi biết thì họ có hơn 700 người có khả năng chiến đấu, trong đó gần 40% là kiếm sĩ và chiến binh, 30% là các lớp có thể dùng ma thuật, khoảng 30 tu sĩ và không có mục sư nào.
Kisei trả lời

-Họ đã làm cái quái gì suốt 2 năm qua vậy, 2 năm tồi mà vẫn chưa có nổi 300 người lên được lớp nghề thứ 2 sao.
Kazama như đã tỉnh ngủ gắt lên.

-Kazama, cậu phải biết họ không có nhiều thông tin như chúng ta đâu. Mặc dù có thể nhận được thông tin trên kênh thế giới nhưng quá nửa trong số chúng là giả mạo hay những người muốn thử nghiệm một thứ gì đó nhưng không dám tự mình đưa lên cho người khác thử(Người thông minh nên dùng cách này để làm nghiên cứu).
Hầu hết những người còn đang tỉnh đều nhăn mặt lại, họ cảm thấy tức giận trước hành động của những người kia.

-Vậy họ có người nào mang nghề đặc biệt không, như những nghề huyền thoại hoặc anh hùng chẳng hạn.
Tôi hỏi tiếp

-Họ có vẻ có 1 người mang nghề anh hùng, còn có nghề huyền thoại hay không thì không rõ
Kisei nói sau khi xem lại quyển sổ ghi chép của mình

Một nụ cười độc ác xuất hiện trên mặt tôi, thứ tôi tìm kiếm suốt 1 năm nay đã xuất hiện, một người mang nghề anh hùng.

Nếu là trước khi đọc được 3 cuốn sách ở tầng 5 tôi sẽ chả thèm quan tâm đến những kẻ mang nghề anh hùng, nhưng sau khi đọc cuốn sách đó tôi chắc chắn mình sẽ cần đến một anh hùng, kẻ có khả năng thay đổi thế giới này.

-Kisei ông có thể giúp tôi chuyển số tiền nhiều nhất có thể cho họ được không, dĩ nhiên tôi sẽ chi trả. Chỉ cần đề nghị họ bảo vệ thật tốt tên anh hùng kia là được rồi.
Tôi nói rồi chuyển khoản cho Kisei 10 xu bạch kim, mặc dù đã hơn 2 năm kể từ thảm họa nhưng 10 xu bạch kim vẫn là một số tiền lớn, nó có thể nuôi sống hàng nghìn người trong một năm. Mặc dù vậy 10 xu bạch kim này có thể chỉ vừa đủ cho 1 trận chiến, tuy nhiên số tiền mà một người có thể nhận thông qua hệ thống gửi nhận trong 1 tuần chỉ có 1 xu bạch kim.

-Cậu không cần phải làm thế đâu, tôi đã chuyển sang cho họ tiền để chuẩn bị vài giờ trước rồi, có lẽ bây giờ họ sắp vào trận chiến rồi.
Tôi giật mình khi nghe Kisei nói, tôi lập tức đứng dậy và ra khỏi căn phòng, những người khác không hiểu gì nhưng cũng chạy theo.

Sau 2 phút chạy hết tốc lực tôi đã đến quảng trường kỉ niệm, nơi mà con Boss đã nằm xuống.

Vì bây giờ còn khá sớm nên chỉ có vài lính tuần tra ở đó, họ có vẻ đã để ý đến tôi và tiến đến.

-Cậu có thể cho tôi xem thẻ thân phận được không
Một người cất lời, khuôn mặt anh ta không hề thể hiện chút thù địch.

-Đây
Tôi lấy ra tấm thẻ của mình và đưa cho anh ta, người lính gác bỗng tái mặt khi nhận được tấm thẻ.

-Xin lỗi ngài đoàn trưởng vì đã làm phiền đến công việc của ngài
Anh ta cúi đầu xuống và xin lỗi, những người khác thấy vậy cũng liền cúi xuống.

-Không phải xin lỗi đâu, anh chỉ đang làm nhiệm vụ thôi mà, vì vậy hãy ngửa mặt lên đi.
Nghe tôi nói anh ta mới ngừng cúi đầu, lúc này nhóm Kisei mới đến nơi, khuôn mặt họ hiện lên sự không thoải mái.

-Kazuto, cậu có thể nói cho tôi biết tại sao lại đến đây không
Kisei nói, mọi người cũng tập trung vào tôi

-Trước tiên mọi người hãy cho người phong toả toàn bộ khu vực quảng trường vào trước đã, chỉ được phép cho những thành viên thuộc quân đội được vào, còn lại thì cấm.
Tôi nói rồi lấy ra một quận giấy to bằng một đứa trẻ 10 tuổi

Kisei và những người khác ngay lập tức gọi cho quân của mình đến, chỉ trong 10 phút toàn bộ quảng trường đã được phong toả.

Lúc này tôi cũng đã viết xong cuộn phép
-'Hộ trận' kích hoạt
Cuộn giấy bắt đầu được phóng đi, tạo thành một vòng khép kín bao quanh quảng trường, những người đứng bảo vệ bên ngoài bất ngờ khi thấy nó nhưng họ vẫn tiếp tục giữ nguyên vị trí của mình, có vẻ họ biết việc này quan trọng như thế nào.

-Tôi vội đến đây như thế là bởi thứ này.
Tôi nói rồi chỉ vào khoảng không trước mặt.

-Cậu đan...sóng mana này.
Miharu có vẻ đã nhận ra thứ tôi đang chỉ vào

Chỉ trong tích tắc nhưng một làn sóng mana đã xuất hiện với tâm là khoảng không cách tôi 1 m, một bước sóng mà chúng tôi đã gặp 2 năm trước, sóng mana của con Boss khu vực.(Sóng mana mỗi sv đều có sự khác nhau, trừ khi nó có cùng linh hồn)

-Cậu đoán đúng rồi đó, đây là sóng mana của con quái vật đó. Nó chỉ rung động trực tiếp(cảm nhận mana của mục tiêu thì cần phóng mana của mình ra để tác động đến mana của mục tiêu và khiến nó phát ra sóng phản xạ) như thế này chỉ khi một con Boss khu vực khác có HP dưới 30%.
Tôi nói trong khi lấy dụng cụ rèn ra

-Vậy nó có liên quan gì ở đây chứ
Miharu hỏi

-Có một sự đặc biệt chỉ xảy ra khi 2 con BOSS khu vực trở lên bị tiêu diệt, đó là chúng sẽ tạo ra một cổng dịch chuyển qua các khu vực mà Boss khu vực đã biến mất. Mặc dù quá trình này chỉ xảy ra trong vài giây nhưng tuyệt đối không được làm gián đoạn nếu không toàn bộ nơi này sẽ bị hủy diệt do năng lượng còn xót lại của con Boss.
Tôi giải thích trong khi làm một cái bệ hình tròn có bán kính khoảng 5m bằng hỗn hợp mithril và Adamantium để tạo ra hợp kim cứng và có khả năng dẫn ma thuật tốt nhất.

Chỉ mất 1 tiếng tôi đã hoàn thành nó, và tôi đặt cái bệ xuống ngay bên dưới nơi phát ra sóng mana và chờ đợi

[BOSS Khu vực đã bị tiêu diệt, khu vực 256 đã được giải phóng]
Nơi sóng mana phát ra yếu ớt lúc nãy phát sáng rực rỡ, sóng mana phát ra mạnh đến nỗi đẩy lùi một vài lính gác, mọi người đều cảm thấy ngột ngạt trước lượng mana đang được giải phóng.

Chỉ 2s cái áp lực đó đã biến mất, một viên tinh thể màu lam cao hơn 2m và rộng 1m xuất hiện trên cái bệ vừa nãy.

-Yuki, Miharu, Kisei, Haruto, Kazama đi theo tôi, những người khác ở lại bảo vệ cái bệ.
Tôi nói rồi bước lên bệ, vì tôi làm nó khá lớn nên nó có thể cho hơn 40 người cùng lên.

Chắc chắn mọi người đều đã bước lên tôi cất tiếng
-Kích hoạt dịch chuyển, khu vực 256
Viên tinh thể phát sáng, sau đó là cả cái bệ, một rào chắn được dựng lên ngăn cách bên ngoài với bên trong, ánh sáng ngày càng rực rỡ hơn và chúng tôi biến mất khỏi cái bệ.






Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com