ZingTruyen.Com

Cuoc Song Sau Hoi Sinh

Khi chắc chắn cô gái đã hoàn toàn vô hại tôi lại một lần nữa đánh thức hai người kia dậy, mặc dù thương tích đã hết nhưng họ có vẻ vẫn còn cú sốc do va chạm nên tới giờ vẫn chưa tỉnh dậy.

Mất đến 5 phút tôi mới có thể đánh thức cả hai người dậy

Thấy con gái của mình ở đằng xa bê bết máu họ hoảng hốt chạy đến chỗ cô

Bế trên tay con gái mình, người đàn ông kiểm tra thân thể cô nhưng không thể tìm thấy thương tích nào. Nhưng ông vẫn sợ hãi nhớ lại câu nói của tôi
-Ami mau tỉnh dậy đi chúng ta an toàn rồi
Ông vừa nói vừa cố đánh thức con gái mình

-Cô ấy chỉ đang ngủ thôi, con gái ông ăn no rồi nên sẽ không nổi điên nữa đâu
Tôi đến chỗ ông ta và nói

-Cậu nói thế là sao
Ông nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ

-Nãy giờ ba người bị lũ xác sống đuổi theo mặc dù trời đang mưa đúng không
Tôi cười và nói với ông

-Đúng vậy, nhưng việc đó có liên quan gì
Ông vẫn nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc

-Đó là bởi vì con gái ông đã thu hút chúng đến. Nhưng mà khá lạ đó, đáng lẽ trong bảng trạng thái của cô bé phải hiện lên cảnh báo chứ, sao các người lại đưa cô ta ra ngoài.
Tôi có một chút khó hiểu trước hành động của ông

-Con gái ta thu hút chúng? Và còn bảng trạng thái nữa, cậu đang nói cái gì vậy
Người đàn ông hiện lên gương mặt khó hiểu

-Mọi người không biết đến bảng trạng thái sao, mấy người đã sống ở đâu suốt hai năm qua vậy.
Tôi bất ngờ trước lời nói của ông, bởi cũng đã gần hai năm kể từ ngày thảm hoạ xảy ra, đáng nhẽ mọi người phải đều biết đến bảng trạng thái.

-Ba người chúng tôi đã ở trong tầng hầm đến 2 năm rồi, do trận động đất nên chúng tôi không thể ra khỏi đó, nhờ có đủ thực phẩm nên chúng tôi không lo đến . May nhờ có một trấn động mạnh đã khiến cho cửa hầm bị phá hủy nên chúng tôi mới thoát ra được.

Tôi nhớ lại ngày hôm qua, vì thử nghiệm ma thuật thất bại mà tôi đã tạo ra một vụ nổ lớn ở khu vực này, có lẽ chấn động mà ông ta nói là do tôi.

Tôi liền nói cho ông biết về thế giới hiện tại và những việc đã xảy ra, ông ta bất ngờ khi nghe chúng, nhưng cũng lập tức bình ổn trở lại, tôi không biết ông lấy ở đâu cái tinh thần sắt đá đó.

-Vậy còn tình trạng con gái của tôi thì sao
Ông đang rất mong chờ câu trả lời của tôi

-Tạm thời thì cô ta sẽ ổn, chỉ cần không bị đói thì cô ta sẽ không nổi điên bất ngờ đâu.
Tôi cười và nói với ông

-Vậy con gái tôi rốt cuộc đang mắc bệnh gì vậy
-Không hẳn là bệnh, nếu nói chính xác thì nó là sự thay đổi thể chất. Toàn bộ cơ thể của cô ấy đã thay đổi, việc này xảy ra khi một số người có cơ thể dị thường trúng độc của xác sống.
Tôi giải thích cho ông

-Vậy thì chỉ cần không để con bé bị đói thì con bé sẽ an toàn đúng không?
Ông thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi tôi

-Đúng vậy chỉ cần để cô ấy không bị đói là được, nhưng thức ăn của cô ấy khác với con người đó
Mặt ông ta hơi tái đi khi nghe tôi nói

-Đó là thứ gì?
-Thịt sống, chỉ cần là thịt sống là được. Với cánh tay của tôi thì cô ấy sẽ không bị đói trong vòng 1 tháng.

Ông xanh mặt lại khi nghe tôi nói đến cánh tay rồi nhìn vào tay tôi
-Cánh tay cậu vẫn còn trên người cơ mà

Ông ta nghi ngờ rồi hỏi, không chần chừ tôi cắt luôn bàn tay và thiêu đốt nó, chỉ vỏn vẹn 30 giây một bàn tay mới đã được tạo ra. Người đàn ông trố mắt khi thấy cảnh này

-Vậy ông đã tin tôi rồi chứ, còn bây giờ thì chúng ta sẽ đến Tokyo nhé
Tôi nói rồi bảo ông bế cô gái
Trên đường đi ông đã giới thiệu tên về gia đình với tôi, ông ấy là Hokudo Kenki người phụ nữ kia là vợ ông ấy Hina Matsuri bị câm điếc bẩm sinh còn cô con gái là Ami.

Mặc dù có thể khôi phục lại tất cả vết thương trên cơ thể nhưng nếu là bẩm sinh thì bắt buộc phải phẫu thuật mới có thể chữa được, mà tôi lại không có đủ dụng cụ ở đây nên đành bảo họ chờ đến khi đến nơi.

Cả hai người vui mừng khi biết Hina có thể được chữa trị

Đi được nửa đường thì Ami đã tỉnh dậy, cô không nhớ một chút gì về chuyện mình đã làm, nhưng tôi cũng bảo Hokudo không nói ra vì sợ tạo chấn thương tâm lý cho cô.

Sau 6 tiếng chúng tôi đã đến nơi, bức tường thành cao 30m được trải dài hàng trục km, cổng vào thì tấp lập người qua lại, hơn một nửa trong số họ là vũ khí và giáp trụ, chỉ có một số lượng ít người cầm trượng gỗ, còn lại là các xe hàng.

Hokudo phải trố mắt khi  thấy cái cảnh mà tưởng chỉ có ở thời trung cổ này.

Thấy tôi từ đằng xa một người lính gác tức tốc chạy vào trong, chỉ vài phút sau đã có một người ra cùng và đó không ai khác là Kisei.

Vì có việc cần nhờ nên tôi bất đắc dĩ giơ tay lên chào ông ấy, nếu là bình thường thì tôi sẽ lẻn vào mà không để người khác biết.

Khuôn mặt ông từ tươi cười liền chuyển sang tức giận khi tôi đến nơi, giờ tôi mới biết mình đã dính bẫy.

Sau đó tôi phải chịu đến nửa tiếng đồng hồ thuyết giáo, bởi dù nằm ở hạng cao nhưng đã đến 2 tháng rồi tôi không làm lấy một cái nhiệm vụ khiến cho công việc bị trì trệ. Mãi đến khi ông để ý đến 3 người kia tôi mới được tha

-Vậy mọi người là những người phát tín hiệu đúng không? Rất xin lỗi vì để 3 người phải chịu khổ vì sự lười nhác cuat tên này
Ông nói rồi nhìn về phía tôi

-Không đâu, nếu không có cậu ấy thì có lẽ chúng tôi đã chết rồi
Hokudo cúi đầu và nói

-Về chuyện con gái hai người chúng tôi sẽ giúp đỡ cô bé kiểm soát năng lực của mình, xin đừng hiểu lầm bởi chúng tôi hoàn toàn không có ý định lợi dụng năng lực đó.
Kisei nghiêm túc nói

-Vâng vậy thì nhờ mọi người giúp đỡ
Hokudo lại cúi đầu lần nữa

-Vậy thì tôi sẽ cho người đưa mọi người về chỗ ở, còn Kazuto theo tôi đến phòng họp.
Ông nói rồi lại soi tôi lần nữa

Để đề phòng tôi trốn thoát có đến ba người đi sát tôi, trông tôi lúc này chẳng khác gì phạm nhân đang được áp giải chỉ thiếu mỗi chiếc còng tay nữa là đủ. Mọi người xung quanh không biết chuyện nên cứ chỉ chỏ làm tôi có hơi khó chịu, nhưng đành bỏ qua.

Đến toà nhà lớn nhất nằm ở giữa thành phố mất đến nửa tiếng, nơi này là ngân hàng và cũng là nơi quản lý các vấn đề trong thành phố. Người người ra vào tập lập, phòng giao dịch thì luôn chật kín người nhưng khu vực nhiệm vụ thì chỉ có mấy mống bởi hầu hết mọi người đều nhận nhiệm vụ từ sáng còn bây giờ là buổi trưa nên không có ai cả.

Tôi bước vào phòng họp thì ba người kia mới lùi đi, trong phòng có 10 người họ đang bàn luận về thứ gì đó và trên mặt họ hiện lên sự lo lắng.

Thấy tôi và Kisei bước vào tất cả liền ngừng nói và tập trung sự chú ý vào tôi.

-Tất cả mọi người hãy ngồi xuống đi chúng ta sẽ bắt đầu bàn kế hoạch hiện tại.
Kisei nghiêm giọng

Thấy toàn bộ đã ổn định Kisei nói tiếp
-Tôi tập hợp toàn bộ mọi người ở đây để bàn luận về một vấn đề, hầu hết mọi người đều đã biết nó nhưng tôi sẽ nói lại. Hiện tại đang xuất hiện một mê cung mới cách chúng ta 10km về phía Nam.

-Vậy nó có vấn đề gì sao
Tôi chen lời ông

Nếu là người khác thì Kisei có thể đuổi ra ngoài luôn nhưng ông bỏ qua nó và nói tiếp
-Nếu là mê cung bình thường thì không sao, nhưng cho đến nay đã có 5 đoàn thám hiểm tham gia nhưng không một ai trở về, hội đồng cũng gửi những người cấp cao đi nhưng cũng chịu chung số phận. Họ không quay về nhưng cũng không chết bởi tên họ vẫn còn trên danh sách, thế nên chúng tôi nghĩ họ đang mắc kẹt trong đó.

-Vậy ông muốn tôi kiểm tra cái mê cung đó?
Tôi nói với giọng nghiêm túc

-Đúng vậy, bởi Haruto và Hayate đều đã đi làm nhiệm vụ nên hiện tại cậu hãy làm việc đó
Ông nói trong khi không thể hiện chút cảm xúc.

-Được rồi, đằng nào tôi cũng đang rảnh
Tôi nói rồi đứng dậy và hướng ra cửa phòng, mặc dù mọi người khá khó chịu trước hành động của tôi nhưng không ai lên tiếng, còn Kisei thì chỉ thở dài.

-Kazuto
Kisei gọi tên tôi khi tôi chuẩn bị ra khỏi cửa

-Có việc gì?
Tôi đáp lại với giọng khó chịu

-Nếu được hãy đưa họ ra và cố gắng hạn chế thương vong đến mức tối thiểu.
Giọng nói của ông đã thể hiện chút cảm xúc
-Nếu trong khả năng của tôi
Tôi nói với giọng vô cảm rồi ra khỏi phòng

Trên hành lang những người đi qua tôi xì xào bàn tán rồi chỉ chỏ khiến tôi rất khó chịu, tôi chỉ muốn ra khỏi đây thật nhanh để không phải chịu đựng nó nữa.

Trong đầu tôi bắt đầu tìm kiếm thông tin về cái dungeon đó, nhưng kể cả với người đã đọc hết sách của tầng 4 như tôi tuyệt nhiên cũng không có thông tin gì(nhiễm truyện tàu khựa), một nụ cười không mấy đẹp đẽ hiện lên trên khuôn mặt tôi, tôi lại ngày càng muốn đến cái dungeon đó hơn.

Dời khỏi toà nhà tôi về nhà mình và chuẩn bị đồ, tôi chỉ muốn thật nhanh đến mê cung đó mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com