ZingTruyen.Info

Cuộc sống của thiên thần chán đời tại dị giới

Một ngày cùng học viên

truc3101995

Tác xin thông báo, tác hết bệnh rồi hehehe, giờ tác khỏe như trâu và đang đi tắm biển, tắm từ sáng đến trưa nên mệt quá lên bờ nằm nghỉ rồi tranh thủ bật 3G lên viết chương mới.

Viết riết, viết mãi, viết liên tục rồi được chương hay không.

Lạc đề rồi, tác xin thông báo chương này hơn 3000 chữ, công sức 3G điện thoại của ba và 4 giờ sáng lọt giường đã được đền đáp.

Tác hiện rất là vui hehehe.

____ Pov main ____

"Rồi, hôm nay đến đây là được rồi, mọi người nghỉ đi, chiều chúng ta sẽ quay lại với buổi luyện tập"

"Vâng..."-toàn bộ học viên

Tôi và cả lớp S đang ở sân tập để tập luyện cho chúng.

Đã gần 1 tháng trôi qua kể từ khi chúng tôi bắt đầu gia nhập học viện Lilian.

Mỗi ngày chúng tôi đều trôi qua rất nhanh và hầu như ngày nào cũng có lịch như cũ: sáng->học lí thuyết trong vòng 1 tiếng-> thời gian còn lại: tập luyện ngoài sân->nghỉ trưa-> chiều: tiếp tục vắt kiệt sức của bọn trẻ-> tối:chữa trị cho chúng rồi ngày mai lại vắt tiếp.

Một vòng tuần hoàn như thế khiến cho tinh thần và thể chất của bọn trẻ ngày một tăng lên.

Nhưng cứ tăng hoài thì không tốt nên đôi khi tôi cho chúng nghỉ ngơi để xả stress, dù sao sức chịu đựng của tinh thần là có hạn.

"Mọi người có muốn ăn trưa luôn không, em có làm ít đồ ăn này"-Kai

Như mọi khi, Kai lại lấy đồ ăn ra đãi tụi nhỏ ăn trưa, hầu như lúc nào Kai cũng làm đồ ăn trưa cho tụi nhỏ hết .

Tất nhiên tôi cũng làm cùng Kai rồi, một mình em ấy lo cho mười mấy cái miệng là không đủ.

"Kai-kun đồ ăn em làm lúc nào cũng ngon hết"-Fumi

"Cứ tiếp tục phát huy đi Kai, sau này không lo ế 'chồng'"-Hates

"Chắc sau này tớ đem cậu về làm vợ quá"-Tilk

...

"Mọi người làm ơn đừng trêu em nữa mà, đã gần một tháng rồi đó"-Kai

"Không đâu, đây là khen đấy chứ"-Fumi

"Đúng vậy, Kai rất tốt, quá tốt khi so với một thằng con trai"-Hates

"Tớ thấy hai người họ nói đúng mà"-Tilk

"Dù ai có bình luận gì về Kai đi chăng nữa thì em ấy vẫn là của em"-El

El hùng hồn tuyên bố, em ấy có hiểu được tầm quan trọng của câu nói đó không? Hay chỉ đơn thuần là một lời nói đùa của một đứa trẻ thôi? 

Nhưng sau này El sẽ hiểu nó thôi.

"Tụi nhỏ nói chuyện nghe vui quá nhỉ Nico"-???

"Airi à, sao cứ mỗi khi có giờ nghỉ là cô chạy ngay xuống đây vậy"

"Thực ra chị muốn ở bên em 24/4 nhưng vì thằng nhóc Bahamuth đó sắp xếp công việc của chị thành thư kí cho hắn nên nếu hắn không rảnh chị cũng chẳng rảnh."-Airi

Bahamuth nhóc cứu ta một mạng đó.

Airi là dạng con người nhiệm vụ đã giao là phải làm cho hết, nó cũng gần giống với căn bệnh ưa thích sự hoàn hảo của Bahamuth vậy đó.

Nếu công việc được giao mà Airi không làm cho đến hết thì cô nàng thà tự sát còn hơn.

Bởi vậy dù muốn ở bên tôi nhưng cô ấy không đi tìm tôi vì công việc mà Bahamuth và cô ấy phải cùng làm chưa xong.

À, còn việc cô ấy ở đây chính là Bahamuth đã hoàn thành một nửa số công việc và đã là giờ nghỉ nên Airi có thể tạm thời bỏ công việc và đi tìm tôi. 

"Airi cô bỏ chủ...Nico ra tôi cũng muốn ôm cậu ấy"-Bahamuth

Tất nhiên Bahamuth cũng đi theo Airi tìm tôi.

"Im đi, tôi đang ôm Nico mắc mớ gì nhóc phải xen vào"-Airi

"Nhưng Nico là của tôi"-Bahamuth

"Của tôi"-Airi

Thật hết cách với hai người này, tấm thân tàn này của tôi đã làm gì nên tôi để hai người tranh giành nhau chỉ để ôm tôi.

"Haizz...lại nữa à"-El

"Sau họ lúc nào cũng cãi nhau thế"-Kai

"Nhưng như vậy mới có cảnh hay"-Alice

"Cảnh gì vậy?"-Fumi

"Là cảnh lão công giành nam chính từ tay nữ chính đó"-Alice

"Thôi bớt đi Alice-san, đây không phải là phim đam mỹ hay ngôn tình gì của cậu đâu"-Hates

"Nhưng tớ thấy Alcie-san nói cũng đúng mà"-Tilk

...

Cuộc thảo luận diễn ra rất sôi nổi.

Nhưng có gì đó sai sai, đây là Fantasy không phải Danmei làm ơn đừng có đưa mấy cái yếu tố đó vào không là có người khiếu nại đó.

À mà bọn trẻ đã quen với việc nhìn thấy cảnh tượng này. 

Trưa ngày đầu tiên tập luyện, Bahamuth và Airi kéo nhau đi tìm tôi, họ còn chuẩn bị sẵn thảm trải để ngồi và ôm tôi trong lúc ăn trưa.

Tôi không thể đẩy bọn họ ra vì bây giờ tôi yếu hơn họ rất rất nhiều nên đành để cho họ muốn làm gì thì làm.

Lúc đầu bọn trẻ trố mắt ra nhìn như thể thấy sinh vật lạ hay rồng ấy, mà Bahamuth là rồng thật mà.

Khi đó Fumi nhìn Airi với ánh mắt hỗn loạn kèm theo hoảng sợ, tôi vẫn không hiểu được hành động đó của cô bé.

Dần dần, chúng quen với sự xuất hiện của hai người này, lúc đầu chúng rụt rè bắt chuyện nhưng một phần nhờ vào tính cởi mở và nói nhiều của Bahamuth chúng đã làm thân được với hai người họ.

Chúng còn biết Airi rất lạnh lùng và ít nói khi ở với người khác nhưng ở bên tôi thì Airi thay đổi 180 độ luôn. Chúng không dám nói chuyện phiếm với Airi chỉ dám nói những chuyện nghiêm túc thôi như tập luyện, về tôi,...

"Tranh thủ mà ăn kìa, giờ giải lao sắp hết rồi"

"Chết, ăn lẹ"-Fumi

"Sắp hết giờ rồi..."-Hates

"Em chưa ăn được 3 miếng sandwich luôn đó"-Tilk

...

Bọn trẻ không trò chuyện nữa mà tập trung vào chuyện ăn uống, đúng là bọn nhỏ háu ăn mà.

Sau đó, tiếng chuông điểm 1 giờ 30 phút ở trường đã vang lên, giờ nghỉ trưa kết thúc, giỏ đồ ăn và nước uống của Kai và tôi làm sạch bóng không còn một mẩu vụn nào.

Thực đơn hôm nay có sandwich ăn nhẹ với súp và salad. Dù đa phần là rau nhưng bọn trẻ vẫn ăn hết dù chúng không thích rau tí nào, sao bọn trẻ này ghét rau thế nhỉ. (Tác: do mi ăn được thôi chứ có ai thích nó đâu, tác còn ghét cay ghét đắng nó nè)

"Airi-san làm ơn thả chủ...Nico ra, cậu ấy phải quay lại với lớp học kìa"-Bahamuth 

Bahamuth nói như thế trong khi chính nó là người không muốn xa tôi.

"Nico chị sắp đi rồi, em đừng nhớ chị nhé, chị nhớ em lắm đó"-Airi

Airi nói với tôi, ai thèm nhớ cô chứ, cô cứ gặp tôi vào mỗi giờ nghỉ trưa và buổi tối cô lẻn vào giường tôi ôm tôi ngủ thì nhớ cái nỗi gì.

Bahamuth mặt hầm hầm kéo Airi về với công việc, bọn trẻ dọn dẹp chỗ ngồi của chúng rồi vận động nhẹ một tí cho tiêu hóa bớt thức ăn.

Chờ chúng khởi động xong tôi nói.

"Chiều nay bài học sẽ hơi khác một chút nhé, chúng ta sẽ đi đến guild mạo hiểm giả"

"Guild á?"-Fumi

"Sao lại là guild vậy Nico-san"-Hates

"Có phải là để..."-Tilk

"Phải, chúng ta sẽ đi đăng kí thẻ mạo hiểm giả, với những ai đã có rồi thì không cần. Sau khi đăng kí chúng ta sẽ về và tập chạy tiếp"

"Chạy nữa ạ?"-Fumi

"Chạy với một cái vòng nữa"

"Anh giết em luôn đi"-Fumi

"Anh không được giết học viên của mình, nó là phạm pháp và trái với quy tắc của anh"

"Anh mà cũng có quy tắc"-Fumi

"Có chứ sao không"

------chuyển cảnh-----

Chúng tôi đang ở trong guild mạo hiểm giả, chính xác là bàn đăng kí.

Tôi đang thực hiện việc đăng kí cho tổng cộng 11 học viên.

Phải, không ai nghe nhầm đâu là 11 học viên.

Lúc đầu sỉ số lớp là 18 tính thêm ba nhóc nữa, trừ Nakos ra là còn 14, đã có 3 học viên xin đổi lớp vì không chịu theo tôi hoặc không chịu được các buổi huấn luyện của tôi.

Chúng đều là các quý tộc, sau buổi đầu tập luyện, nói đúng là sau khi đeo cái vòng [Tăng trọng lực] và tôi bảo chúng chạy thì chúng lập tức xin rút.

Bahamuth đã làm thủ tục chuyển chúng sang lớp S2.

Lớp S2 là lớp Bahamuth lập ra để dạy cho bất kì đứa trẻ nào muốn chuyển lớp khi không chịu nổi sự huấn luyện của tôi. Và tất nhiên người đứng lớp là Airi rồi, cô ấy coi vậy mà giỏi dạy lắm đó.

Ngoài ra, nếu có học viên nào trong lớp S bị đánh bại thì học viên đã đánh bại học viên lớp tôi sẽ được chuyển đến lớp S2 , và nếu Airi thấy học viên đó được thì người đó có thể chuyển đến lớp tôi với trường hợp có thể học theo kịp.

Một vài người trong lớp đã có thẻ mạo hiểm giả rồi vì gia cảnh trong gia tộc.

Nếu họ là con nhất hay con thứ thì còn có khả năng thừa kế gia tộc nhưng với trường hợp là con ba hay nhỏ hơn thì gia tộc sẽ ít quan tâm.

Chính vì thế để sinh tồn, những người này phải trở nên mạnh hơn để sống sót và được ở lại gia tộc, nếu không họ sẽ bị gia tộc ruồng bỏ, khinh rẻ.

Trong lớp người là con đầu không ít, chắc khoảng 4-5 người nhưng đa số họ không phải là con của quý tộc gì cao đâu mà là con của kỵ sĩ của vương quốc hay con của giáo viên trong trường ấy.

À đúng rồi, có thể nói là đám trẻ này rất biết nghe lời, nếu tôi bảo chúng làm gì thì chúng sẽ làm đấy, cái này là do chúng muốn mạnh hơn hay do sợ tôi nâng sức nặng của các bài huấn luyện vậy.

Mà chắc đa phần là muốn mạnh hơn rồi, không ai muốn là kẻ yếu kém cả, nhưng chúng phải có ý chí để đi hết con đường, nếu chúng bỏ dở giữa chừng thì coi như xong.

Theo như tôi biết thì gia cảnh chúng sẽ không cho phép chúng bỏ cuộc giữa chừng đâu, có người là phải tìm được một vị trí vững chắc trong gia tộc, có người thì muốn hỗ trợ cho anh chị của họ, có người thì phải gánh vác công việc của gia đình, có người thì muốn trở nên cường đại,...

Nói chung là mỗi người mỗi khác. À làm ơn đừng có ai nghi ngờ là tôi bám đuôi bọn trẻ nhé, tôi chỉ điều tra sơ sơ qua [Kho tàng tri thức] rồi nói chuyện với chúng thôi, nói chuyện với từng đứa một trong một căn phòng kín không có ai khác để chúng thật tâm bày tỏ tâm sự.

Nói thật sau một tháng tôi và chúng rất thân với nhau đấy.

Nhưng không bằng ba nhóc rồi, đám con gái thì chúng thường hay tụ tập lại thành một nhóm nói về đủ thứ chuyện trên trời, chủ đề không giới hạn nhưng thường chúng sẽ nói về tôi hoặc gia đình hay cách chúng sống hoặc than phiền về một vấn đề nào đó.

Còn đám con trai thì hay cùng nhau tập luyện kiếm thuật hoặc ma pháp, dù sao đây cũng là khu đặc biệt mà. Rồi đôi khi chúng còn tìm cách để khiến Kai giống con trai hơn một chút, giờ em ấy cũng được rồi...nhưng em ấy vẫn còn mang lại cho tôi cảm giác gì đó giống người hay lo lắng, chở che cho người khác, giống mẹ ấy.

Chúng tôi đi đăng kí xong rồi đến bảng nhiệm vụ, nhiệm vụ cho rank D đa phần là nhiệm vụ đơn giản như tìm thảo dược nhưng cũng có vài nhiệm vụ như diệt goblin, slime, nấm khổng lồ, thỏ một sừng,...

Nói chung nhiều lắm, học viên mỗi người chọn một nhiệm vụ chinh phục rồi đi vào đại lâm All với tôi.

À tôi chưa nói à, đại lâm All chỉ cách Vương đô 30 phút đi bộ thôi, nhưng với đám trẻ thì chúng phải chạy với thời hạn là 10 phút, xem như là một bài tập luyện đi.

Chúng tôi chạy đến bìa rừng rồi chúng tôi dừng lại, tôi nói với đám trẻ.

"Đây là bài kiểm tra đầu tiên anh dành cho tụi em, tụi em phải hoàn thành được nhiệm vụ được ghi trong bảng nhiệm vụ trước khi mặt trời lặn. Mỗi người cầm lấy một cái này để liên lạc với anh nếu gặp phải sự cố và điều cuối cùng, không ai được bỏ mạng tại đây."

"Vâng"-toàn bộ học viên

Chúng nhận lấy phân thân máu từ tôi.

Chết, quên mất phải đưa cho chúng cái này, chúng hiện tại đang sử dụng loại kiếm dùng cho tập luyện, nó không bền lắm đâu.

"Khoa, từ từ đã, lại đây anh có cái này cho các em"

"Cái gì vậy, chúng em không có nhiều thời gian đâu, chỉ còn vỏn vẹn 2 tiếng nữa thôi đó"-Fumi

"Đừng lo, không tốn nhiều thời gian đâu"

Sau đó tôi lấy ra hàng tá tá vũ khí từ [kho không gian] chất đống dưới con mắt kinh ngạc của bọn trẻ.

"Nico-san, đây là cái gì vậy?"-Fumi

"Chúng có vẻ là..."-Hates

"Vũ khí ma pháp hay còn gọi là ma cụ loại tấn công"-Tilk

Bọn trẻ xoay quanh đống vũ khí, nhìn chằm chằm vào chúng, rồi cầm chúng lên, soi soi tí nữa, hình như là để cảm nhận ma lực trong vũ khí.

"Đúng rồi, giờ mỗi người lấy vài cái đi, anh cho đấy."

"Cái gì"-toàn thể học viên

"Làm gì mà hét toán lên thế! Lỡ anh bị điếc thì sao."

"Anh có biết là ma cụ sản xuất khó đến mức nào không"-Fumi

"Nó được xếp vào loại hiếm đó"-Hates

"Và nó cực kì đắc tiền"-Tilk

...

"Đừng nói nữa, cứ lấy đại cây nào mấy em thích đi, anh nói là cho mà, anh còn nhiều lắm, lấy hết cũng được"

"Anh...thôi bỏ đi"-Fumi

"Một tháng qua là đủ biết được con người anh như thế nào rồi, bọn em lấy đấy."-Hates

"Anh quả là một người đầy bí ẩn nhỉ"-Tilk

...

Tôi bí ẩn đến thế cơ à, sao lần nào cũng có người nói như thế vậy.

Bọn trẻ lấy vài món vũ khí phù hợp với chúng rồi tản ra khắp nơi để tìm ma thú ghi trong bảng nhiệm vụ.

Bọn trẻ lấy vũ khí xong thì đống vũ khí chỉ còn lại vài cây nặng nặng, to to.

Chúng nó nghe lời vậy à, lấy đồ không thương tiếc luôn, số lượng mà tôi lấy ra ít nhất cũng phải hơn 50 cây đó.

Mà cũng tốt, giải phóng "hàng tồn kho".

Tôi tìm một chỗ nào đó ngồi xuống nhắm mắt lại để tập trung quan sát bọn trẻ qua phân thân máu.

Alice, El và Kai thì đang theo dõi bọn trẻ với skill [Ẩn thân] rồi. Đáng lí đó là nghề của đạo tặc và sát thủ nhưng tôi dạy chúng luôn rồi vì nó sẽ có ích trong tương lai.

Ba nhóc di chuyển từ nơi này đến nơi khác không ngừng nghỉ, mỗi lần lại bám theo một đứa trẻ để đảm bảo an toàn cho tụi nhỏ.

Ba nhóc thì trình độ được rồi, ở bìa rừng ít khi xuất hiện ma thú mạnh, đa số chỉ toàn rank D, lâu lâu có rank C nữa.

Thôi thì có ba nhóc lo, tôi chỉ cần ngồi một chỗ và quan sát thôi.

Đa phần đám trẻ không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, có vẻ như đây là lần đầu chúng chiến đấu với ma thú.

Có vài đứa trình độ khá được, có vẻ đã quen với việc chiến đấu như Fumi chẳng hạn.

Hình như lúc nãy cô bé không đi đăng kí, cô bé chắc đã là một mạo hiểm giả rồi.

Đến tối, khoảng 6 giờ, bọn trẻ quay lại theo từng đợt, chúng đứa nào cũng mang theo vài vật phẩm lấy từ ma thú cả.

Mà trông đứa nào đứa nấy mệt mỏi, quần áo dính bẩn và cả máu nữa.

Chúng có vẻ đã đến giới hạn rồi...hình như tôi chưa bảo chúng tháo cái vòng [Tăng trọng lực] ra phải không?

Chắc chắn là vậy rồi. Chúng còn đeo kia kìa. Là lỗi của tôi.

"[Tẩy rửa] [Hồi phục diện rộng]"

Tôi thi triển hai ma pháp cho tụi nhỏ rồi dẫn chúng về Vương đô.

Đến guild chúng tôi trả nhiệm vụ rồi đi thẳng về học viện Lilian.

Bọn trẻ thì về kí túc xá nam và nữ, còn tôi thì về kí túc xá dành cho giáo viên.

Kí túc xá của học viên được chia thành 2 bên, bên nam và bên nữ.

Kai tất nhiên là ở bên nam và El với Alice là ở bên nữ rồi. Mỗi phòng gồm 2 người, Kai chung phòng với Hates và El chung phòng với Fumi,  Alice chung phòng với Tilk.

Hầu như tất cả học viên lớp S đều ở chung phòng.

Tôi thì về kí túc xá giáo viên, ở đây không có phân thành 2 bên giống kí túc xá học viên.

Tôi ở phòng 301 ở lầu 3 còn Airi thì ở lầu 2. Mỗi giáo viên đều có một phòng riêng, mặc dù Noel và Noah được phép ở chung phòng, chúng ngủ cùng giường đấy, quan hệ của hai đứa rất tốt đó.

Tôi lên thẳng phòng mình, tắm rửa thay đồ rồi lên giường ngủ luôn.

Nặng...nặng quá. Sao cơ thể nặng quá vậy? Nghe quen quen...

Tôi mở mắt ra, nhìn qua bên trái...Airi đang ôm tôi cứng ngắc...déjà vu à.

Thôi thì đằng nào cô nàng cũng sẽ lẻn vào một lần nữa nếu tôi đuổi cô ấy ra, cứ ngủ đi đã sáng mai tính tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info