ZingTruyen.Asia

Cuộc hành trình vô hạn của Rimuru

Tu tiên à?

endlessian

Re trong lúc trở về thì bắt gặp một cậu thiếu niên trẻ tuổi tóc cam trong cũng khá điển trai. Cậu ta cao khoảng 1m85 và thấp hơn Re một chút.

"Ờm xin lỗi quý cô có thể cho tôi hỏi đây là nơi nào không?" (???)

Cậu trai hỏi cô và có vẻ hơi bất ngờ vì kích thước.

(Là người của Murim?) (Re)

"Người của Murim?" (Re)

"Murim??" (???)

(Ể? Không phải? Nhưng cách ăn nói kiểu đó, hơn nữa cách ăn mặc nữa...) (Re)

"Quý cô ơi?" (???)

"Hả? À thì bỏ đi, ta muốn biết tên của cậu đã." (Re)

"À xin lỗi tôi tên Nhiếp Ly tu vi Thần Đạo Cảnh Đỉnh Phong. Tông chủ của Vũ Thần Tông." (Nhiếp Ly)

(Tu vi? Vũ Thần Tông? Đây chắc chắn không phải người của Murim...tu tiên giới chăng? Nhưng Thần Đạo Cảnh...chưa từng biết tới cảnh giới nào như thế. Hơn nữa chả có tên tu tiên nào lại muốn đến đây đâu...thế thì cậu ấy là ai mới được?) (Re)

"Chưa từng nghe danh." (Re)

"Eh? Mà cũng có thể hiểu, nơi này rất lạ mắt có vẻ là một mảnh thiên địa khác nên không biết cũng đúng...vậy nếu có thể thì tiểu thư đây có thể cho tôi biết quý danh và đây là nơi nào không?" (Nhiếp Ly)

"Ta tên Hư Minh Tiên, tu vi ừm...Thần Đạo luôn chăng?" (Re)

Hư Minh Tiên là tên mà Re sử dụng khi đi tới những nơi của tiên hiệp hoặc Murim.

"Ể? Thần Đạo Cảnh? Nhưng rõ ràng cô không có..." (Nhiếp Ly)

(Hơn nữa người nào mà lại không rõ tu vi của bản thân chứ?) (Nhiếp Ly)

Nhiếp Ly bất ngờ vì người con gái trước mặt cậu là một Thần Đạo Cảnh ngang với Thánh Đế nhưng lại không hề tỏa ra một tí uy áp nào giống thế. Nhưng khi cậu cố dò la cô ấy thì một mảng hư vô vô lượng bao bọc lấy tầm nhìn của cậu cùng theo là một lực lượng hỗn mang tràn tới khiến câu hốt hoảng thu lại thần niệm.

"Vấn đề đặc biệt thôi, còn về nơi ta đang ở thì đây là sảnh của [Đoàn Tàu Tinh Không]." (Re) 

"Đoàn Tàu Tinh Không?" (Nhiếp Ly)

Nhiếp Ly bối rối với thuật ngữ mình chưa từng biết tới.

"Giải thích đơn giản thì đây là một đoàn tàu khổng lồ sẽ đưa chúng ta tới nhiều mảnh vô hạn thời không khác nhau." (Re)

Cô vừa nói vừa cô gắng sử dụng các từ ngũ dễ hiểu nhất đối với Nhiếp Ly. Còn về phần Nhiếp Ly thì cậu đang há hốc mồm khi biết mình đang ở đâu.

"Vô Hạn Thời Không?!" (Nhiếp Ly)

"Ừ? Sao bất ngờ thế? Bộ cậu lên tàu mà không biết gì à?" (Re)

Re nói trong khi nghiêng đầu khó hiểu trước tình cảnh của cậu trai trước mặt mình.

"Không, tôi không hề biết...tôi đột nhiên được ở đây thôi." (Nhiếp Ly)

(À hiểu luôn chắc lại tên nào vô tình không kiểm soát được năng lượng không gian rồi...) (Re)

Nói đơn giản đoàn tàu chạy trên nguyên lý sẽ sử dụng một lượng lớn sức mạnh không gian nhằm xé rách cách không gian và chạy xuyên qua cách vết rách đồng thời ngay lập tức đống chúng lại ngay lập tức. Nhưng lâu lâu cũng có vài vụ quá tải năng lượng khiến một vài sự kiện bất thường xảy ra như trôi ngược thời gian hoặc là nghịch chuyển các hệ số vật chất khiến cho vất chất này lẫn vào cái khác, bla bla. Và có vẻ Nhiếp Ly là một người trong sự kiện bất thường đó.

"Có vẻ đoàn tàu lại quá tải rồi..." (Re)

"???" (Nhiếp Ly)

"À không có gì đâu, nhưng đầu tiên ta sẽ chia buồn cho cậu một vài điều. Đó là đầu tiên khả năng cao cậu sẽ không bao giờ trở về thế giới của mình được nữa đâu và ta thì không thể giúp cậu. Điều duy nhất ta có thể làm đó là đưa ra lời khuyên cho cậu." (Re)

"Không thể nào..." (Nhiếp Ly)

"Tất nhiên nếu cậu cố gắng thì vẫn có thể nhưng sẽ rất khó vì lý do chắc cậu cũng biết mà." (Re)

Nhiếp ly gật đầu rồi hỏi.

"Tôi có thể tin cô chứ?" (Nhiếp Ly)

"Chắc chắn, thề trên đại đạo nếu tôi nói dối thì trời tru đất diệt sẽ mãi mãi mất tất cả." (Re)

Thật ra Re hoàn toàn vượt ngoài thiên và đại dạo nhưng cứ thề cho Nhiếp Ly tin. Còn về lý do vì sao cô giúp cậu ta thì chỉ là vì cô không muốn một người có tiềm năng trở thành một Tier 0 hoặc không chết thôi. Về phần Nhiếp Ly thì sau khi nghe Re thề như thế đã hoàn toàn an tâm.

"Được rồi đầu tiên đây là những điều cần biết về mọi thứ mà cậu có thể gặp." (Re)

Cô nói xong liền lấy ra từ túi thứ nguyên một trồng sách lớn, mỗi cuốn dày 1000 trang và Nhiếp Ly hơi sốc nhưng không quá tuyệt vọng khi phải đọc chúng.

"Những thứ cần biết đều được ta ghi trong đấy và vì ta không có thời gian nên chỉ còn cách này thôi. À và đây là vé tàu, cầm nó và tới sảnh thì sẽ có một quầy soát vé và hãy xác nhận ở đó lúc đó cậu sẽ có phòng riêng và ở trong đấy sẽ an toàn hơn. Còn về cấu trúc tàu thì cứ đi khoảng 500m nữa sẽ tới một cái cầu thang và kế bên nó sẽ có bản đồ cấu trúc tàu, nó hơi khó hiểu chút nhưng đừng lo tôi tin cậu có thể hiểu được." (Re)

Cô tiếp tục giải thích cho Nhiếp Ly những thông tin cần thiết và sau khoảng 20 phút thì cũng xong mọi thứ cần thiết.

"Ừm ừm tôi hiểu hết rồi, cảm ơn cô vì mọi thứ và tôi có thể biết lý do cô giúp tôi không?" (Nhiếp Ly)

"Hihi chỉ là tôi thấy cậu thú vị thôi. Có duyên gặp lại nhá." (Re)

"Ừ tạm biệt, một ngày nào đó tôi sẽ báo đáp ân tình này." (Nhiếp Ly)

Nhiếp Ly không hề biết rằng chính câu nói đó của cậu sẽ mang họ tới một tình cảnh hết sức đặc biệt nhưng nó còn rất lâu nữa mới xảy ra.

******

Sau khi tạm biệt Nhiếp Ly thì Re trở lại phòng nhưng nhận ra trong phòng trống rỗng.

"Chết tiệt lại bị cách biệt thời không rồi!! Quên con mẹ nó mất!! Trời ạ mình đãng trí quá đi...." (Re)

Đây là một vấn đề thường gặp mà cũng chả có cách xử lý của đoàn tàu. Lý do của hiện tượng này là vì sự hỗn loạn thời không trong hành lang của con tàu và phòng của hành khách nên nếu không ở cùng một phòng thì khả năng cao là sẽ bị lạc ở các thời không khác nhau và tìm lại bằng trời luôn.

Lý do cho hiện tượng này vẫn là bí ẩn nhưng giả thuyết thuyết phục nhất được đưa ra đó là do phòng cho hành khách được thiết kế quá an toàn còn hành lang thì không nên ngay khi một người bước ra khỏi phòng nghỉ thì họ sẽ biến mất vì sự nhiễu loạn thời không, đồng thời là vì con tàu này đã lạm dùng quá nhiều năng lượng thời không trong một khoảng thời gian vô lượng không thể kể được.

Sự biến loạn rất ngẫu nhiên có thể dịch chuyển bạn về quá khứ hoặc tường tai ở bất kì thời điểm và địa điểm nào của đoàn tàu nên ừ tìm lại đồng đội là bất khả thi. Mà cũng vì thế lâu lâu sẽ có hành khách lạ vào phòng của bạn vì thật ra lúc trước đó thì nơi đó là phòng của họ hoặc ngược ngược lại và cũng có rất nhiều người bị đuổi khỏi phòng của bản thân và trở thành kẻ lang thang trên tàu vì mất vé và không đủ mạnh để giữ phòng.

Re đã gặp điều này rất nhiều lần và thậm chí còn cảnh báo nhóm Jihu luôn nhưng cuối cùng cô lại là người phạm sai lầm. Vì xấu hổ vì hối hận nên cô liền quỳ xuống đất.

"Thôi bỏ đi...chả có cách nào để kiếm lại họ đâu, điều tốt nhất bây giờ là cầu nguyện họ sẽ sống tốt và trở về nhà an toàn với những vật phẩm mình đưa cho thôi...." (Re)

Cô mệt mỏi thở dài sau đó khóa cửa phòng rồi ngồi xuống ghế Sofa nghỉ mệt trong khi chỉnh sửa lại kế hoạch của mình. Lúc đầu cô tính sẽ du hành cùng họ ở các thế giới yên bình và vui vẻ giống như là đi du lịch thôi nhưng well? Toang hết rồi nên đổi kế hoạch nào.

"Xem nào địa điểm tiếp theo có nơi nào hay ta~~?" (Re)

Re bắt đầu hát vừa nhìn vào một lượt các thế giới sẽ xuất hiện ở đa vũ trụ sắp tới giống như cô chưa từng gặp đến nhóm của Jihu vậy. Đây là sự hỗn loạn hay chính là đặt tính bình thường nhất của mọi vị thần thuộc nhánh hỗn mang, đó là [Sự Khó Hiểu].

"Uhmm~~ ồ có nơi này cũng được này~." (Re)

Nói rồi cô ngồi dậy và đi tắm sau đó đi ngủ, ngày mai sẽ là ngày cuộc hành trình tiếp tục còn hôm nay cứ thư giản thôi.

********

Sang hôm sau thì R đang ngồi một mình trên sofa và đợi tới địa điểm.

*King Kong*

[Thông báo đã đến hệ sao Riveloarn thuộc đa vũ trụ thứ 4924820328 xin mời những hành khách có nhu cầu đi xuống.]

Tiếng thông báo vang lên và Re liền ngồi dậy sau đó dịch chuyển ra trước của tàu trong khi bắt đầu tiếp tục thay đổi ngoại hình.

Một ngọn lửa đen bốc lên từ người cô và khi tan đi cơ thể của Re đã thay đổi. Cô trông lớn hơn một chút bây giờ ngoại hình khoảng 24 tuổi và có hai chiếc sừng lớn dài màu đen trắng mọc trên đầu. Trang phục thì là một bộ full đen cùng một chiếc áo khoác dài thiết kế rất Scifi và phủ qua đầu gối cùng một vài phụ kiện đặc biệt như mặt nạ, bla bla.

Đặc tính thứ hai [Sự Thích Nghi Và Tùy Biến].

"Ok vậy là được. Từ giờ mình sẽ là Kazuki." (Kazuki)

Kazuki nói sau đó dịch chuyển ra ngoài đoàn tàu. Phía bên ngoài là một ga tàu khổng lồ nằm giữa đa vũ trụ và là nơi giao thoa của toàn bộ văn hóa của đa vũ trụ đó.

"Xem nào nơi mình cần đến...tòa độ...ổn đi nào." (Kazuki)

Với một phát dịch chuyển Kazuki đã đến được vũ trụ mà bản thân muốn. Một vũ trụ đặc biệt nơi có một tên ma vượng không phải quá mạnh nhưng rất đặc biệt theo ý cô là thế, nhưng có điều.

"Eh? Nó bị phong ấn rồi?!" (Kazuki)

Vũ trụ cô tính vào đã bị phong ấn và  đang có một lớp kết giới chặn trước mặt cô. Nó không quá mạnh nhưng nếu phá thì sẽ ảnh hưởng nặng tới trật tự bên trong và không có cách nào để đi xuyên qua trừ khi tier thấp hơn 2 và nếu vi phạm thì sẽ phạm vào công ước đa vũ trụ.

"Nếu không tự vô được thì thôi vậy." (Kazuki)

Kazuki liền tạo ra một tồn tại song song giới hạn sức mạnh của nó về tier 2 và truyền một phần ý thức của mình vào đấy.

"Từ giờ cậu sẽ là Onila." (Kazuki)

"Ừm hứm~~ vậy thì tớ đi vào đây." (Onila)

"Bye bye." (Kazuki)

Onila lập tức đi vào bên trong vũ trụ kia còn về phần Kazuki thì cô xây đại cho mình một căn nhà khá lớn ở giữa khoảng không và bắt đầu quan sát cuộc hành trình của Onila.

************

Có ai có ý tưởng nói tiếp theo là đâu không?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia