ZingTruyen.Com

[EDIT HOÀN] Cùng nhân dân vũ trụ trồng rau nuôi gà

Chương 227 + Chương 228

yuukute

22/01/2023

Edit: Nhật Nhật

...

Chương 227

Đêm nay, đối với người dân vũ trụ thích thức khuya mà nói, là một đêm đáng nhớ.

Tối hôm đó, bọn họ mới thấu hiểu sâu sắc câu nói "Mỗi người có một niềm vui riêng", có người mới ra biển đã bị tống về nhà, có người lại kiếm lời đầy chậu đầy bát, khiến người người nhà nhà hâm mộ ghen tỵ.

Tối hôm đó, bọn họ biết kho báu trên đảo kho báu thuộc về người tham gia, cứ tham gia là có phần, biết được thế giới tuyệt đẹp dưới đáy biển, biết "Báu vật" trong bản đồ kho báu không chắc đã thực sự là "Báu vật" , còn biết trong sò điệp lớn thế mà có thể thực sự có ngọc trai, còn là kiểu số lượng không hạn chế.

Sau khi người chơi ra biển bằng bè gỗ lục tục trở về, những nhóm không còn phương tiện di chuyển cũng chọn nhảy xuống biển trực tiếp quay về nhà, tiếng thảo luận trong các topic trên diễn đàn của họ cũng dần nhỏ lại, bị cách topic mới thay thế.

Rất nhanh đã có một tiêu đề gây chú ý, đập vào mắt các cư dân mạng đang buồn ngủ.

"Thôn mới số 288, người chơi ID: [Missie], người anh em này nói mình nhất định không chọn cách nhảy xuống biển tự tử để về nhà, mau mới vây xem coi y có thể kiên trì tới bao giờ nào!"

[Missie] là người chơi đã vào game được một tháng, đồng thời cũng là một trong các streamer của thôn số 288.

Nội dung livestream của y khá đặc biệt, tên là "Rốt cuộc tôi có thể nhàm chán đến mức nào", có lần y trồng lúa mì thành hình đầu mèo đang khóc, tự ngụy trang thành bù nhìn rơm để dọa lũ chim sẻ đến ăn mót, bỏ cả một ngày ngồi ở điểm câu cá chỉ để đếm xem người chơi có thể bắt được tổng cộng bao nhiêu con cá... Tóm lại là toàn những việc khó tin.

Có thể nói, y livestream bao nhiêu ngày thì có bấy nhiêu chuyện nhàm chán, không chuyện nào giống chuyện nào, cho nên khán giả xem live bày tỏ, tuy những việc này nghĩ lại đúng là nhàm chán thật, nhưng không hiểu sao lại gây nghiện, kiểu một ngày không xem là bứt rứt trong người, xem một cái là cả ngày yên (khó) ổn (ở).

Hoạt động toàn dân làm bè gỗ lần này, [Missie] đương nhiên không bỏ qua, nhưng y không chọn ghép nhóm với người chơi khác mà tự đóng một chiếc bè nhỏ chỉ vừa đúng cho một người ngồi, sau đó lập tức xuất phát.

Nói thế nào nhỉ, dọc đường đi của y phải nói là vô cùng thuận buồm xuôi gió, không chút trắc trở, cái gì mà hải tặc, hải đảo, toàn bộ đều vô duyên với y. y cũng không quăng lưới bắt cá, hơn phân nửa thời gian livestream đều đang nằm ngửa trên bè, gió thổi hướng nào thì y trôi theo hướng đó, không có mục đích.

Khán giả xem một hồi thì không chịu nổi nữa, bắt đầu đánh comment nói không thì người anh em tìm chút chuyện gì làm đi, không thì hát cho mọi người nghe cũng được, nếu không mọi người cứ có cảm giác là đem xem livestream ru ngủ.

Nhưng [Missie] còn lâu mới làm, y kiên quyết từ chối lời đề nghị của khán giả, nói đây chính là một chuyến đi nhàm chán, chỉ cần bè gỗ không va phải đá ngầm vỡ nát, y có thể nằm thế đến khi sông cạn đá mòn. Nói xong y lấy bánh quy ra gặm răng rắc răng rắc, lại tu ừng ực thêm nửa chai nước nữa mới nằm lại như cũ, còn lấy một cái mũ ngư dân ra che ở trên mặt.

Khán giả nhìn bè gỗ được buộc bằng mấy loại dây leo cực kỳ chắc chắn, bốn phía còn được quấn thêm một vòng rơm rạ để tăng sức nổi, độ dày đủ để người khác làm ba cái bè gỗ, thì để lại một chuỗi chấm lửng, im lặng tuyệt đối trên khu bình luận.

Xem thì vẫn sẽ xem tiếp, nhưng không thể chỉ có mình bọn họ phải chịu đựng sự nhàm chán này được, cho nên mới trên diễn đàn mới xuất hiện topic kia.

Chờ sáng hôm sau Bạch Lê tỉnh dậy, trong phòng phát sóng của [Missie] đã có đến mấy chục triệu người vây xem y ngồi "Thuyền" phiêu lưu, tất cả đều đang khiếp sợ bày tỏ: Người này vẫn chưa lật thuyền cơ à, phá kỷ lục rồi!

Bạch Lê làm tổ trong lồng ngực Văn Tinh Diệu, híp mắt lười biếng xem diễn đàn game, một bên kể lại những nội dung một xem được cho Văn Tinh Diệu nghe, nằm trên giường thêm một lúc cậu mới chui ra khỏi chăn, mặc quần áo tử tế chuẩn bị đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài.

Hiện giờ đã muộn hơn giờ ăn sáng mọi khi của cậu nửa tiếng, hơn nữa cậu bây giờ thấy đói hơn hôm qua nhiều, nếu không nhanh bổ sung năng lượng, sợ là sẽ eo mỏi chân run, toàn thân mềm nhũn mất.

Nghĩ đến người khởi xướng, cậu quay đầu lại trừng mắt, hừ hừ nói: "Sao anh vẫn còn nằm trên giường, không còn sớm nữa, nhanh dậy đi."

Văn Tinh Diệu trông còn nhàn nhã hơn so với Bạch Lê nghĩ, lúc nói chuyện cứ có cảm giác mùi thảo mai thảo quả đang lượn lờ vấn vít xung quanh: "Không vội, chờ lát nữa tôi dậy sau. Tôi sợ bây giờ mà chúng ta cùng ra ngoài, gặp phải anh trai, anh ấy sẽ nổi giận. Em cũng biết, anh ấy hình như vẫn chưa chấp nhận quan hệ của chúng ta mà."

Nghe Văn Tinh Diệu nói, Bạch Lê cũng nghĩ đến tình cảnh lúc sáng qua, cậu trái lại không thấy xấu hổ gì lắm, chỉ có điều bản tính thì bộc lộ không giữ được.

Vì thế cậu an ủi Văn Tinh Diệu: "Không sao, anh của em tạm thời không chấp nhận được cũng không sao cả, em thừa nhận là được rồi, nếu anh thực sự thấy không tiện thì cứ nằm thêm một lát đi, em bảo vệ anh!"

Văn Tinh Diệu: "..."

Tuy thấy vui vì Bạch Lê đứng về phía mình, nhưng hắn nghe lời này cứ thấy kỳ kỳ, có cảm giác bản thân mình rất yếu đuối?

Nhưng khiến hai người bất ngờ là, sau một đêm, Chúc Mặc Lăng dường như đã nghĩ thông, thấy hai người vừa nói vừa cười đi ra từ cùng một phòng cũng chỉ trợn trừng mắt, không nói gì chọc ngoáy Văn Tinh Diệu.

Bạch Lê được thanh nhàn thì mừng rỡ, không cần kẹp ở giữa "Lấy lòng" hai bên nữa.

Sau khi ăn cơm xong, cậu login xem thử, phát hiện trong thôn yên tĩnh hơn nhiều so với mọi khi, người chơi trong thôn hoặc là suốt đêm ra biển, giờ vẫn đang logout nghỉ ngơi, hoặc vẫn đang bận rộn ngoài bở biển, làm bè làm bè, bắt hải sản bắt hải sản, thậm chí còn di chuyển chợ đêm ở cửa thôn tới cạnh biển, tạo thành một chợ hải sản tươi...

Đương nhiên, nhữn chuyện này đều là do mấy người Mạc Tụng và Tống Hân Nhiên nhắn cho cậu qua trong hệ thống bạn bè trong game, bờ biển quá xa, Bạch Lê cũng không muốn đi thêm một chuyến.

Cậu hẹn Văn Tinh Diệu cùng tới chỗ trưởng thôn, sau đó xem tiến độ nhiệm vụ "Nâng cấp thôn" của bọn họ đã làm đến đâu rồi.

Hai người thả đám thú cung của mình ra, gấu trúc, hồ ly trắng, cá Koi vàng, sư tử con cộng thêm một con vẹt đuôi dài, một nhà bảy người choán hết đường đi, khiến ai ai cũng phải ngoái đầu nhìn.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến trước của nhà trưởng thôn. Ông trưởng thôn vẫn giống như trước đâu, ngồi trên một cái ghế dựa làm bằng trúc, đối xử ân cần với mỗi một thôn dân đến tìm mình.

Bạch Lê tiến lại trò chuyện với đối phương, hỏi thăm công tác "Nâng cấp thôn làng".

Nâng cấp thôn làng là cách chơi mới, mở khó sau khi thôn của người chơi đạt đến điểm "Phồn vinh" nhất định.

Nói đến điểm phồn vinh thì lại có liên quan đến tình trạng nâng cấp nhà ở của mỗi người chơi, điểm thân thiện giữa người chơi và NPC, tình trạng sinh trưởng của các loại cây trồng vật nuôi, đồng tiền đang lưu thông...

Điểm phồn vinh ban đầu của một thôn là 5.000 điểm, tương ứng với số người chơi trong thôn. Khi điểm phồn vinh đạt đến con số 100.000 thì sẽ mở khóa lần nâng cấp thôn đầu tiên.

Là trưởng thôn đầu tiên trong "Vùng đất điền viên", từ khi lập thôn đến nay đã hơn ba tháng, 100 nghìn điểm phồn vinh đã sớm đạt đủ từ lâu.

Mà cách nâng cấp thôn, thực ra cũng tương tự như nhiệm vụ "Nhà ở của trưởng thôn" trước đó, đều là giao nộp một lượng lớn vật liệu. Nhưng lần này, Bạch Lê khÔng Rùa định rõ chủng loại và số lượng vật liệu, hoàn toàn do người chơi tự giác giao nộp.

Khi giao nộp nguyên vật liệu, sẽ xuất hiện một thanh tiến trình nâng cấp. Thanh tiến độ đầy biểu thị thôn xóm đã đạt đủ điều kiện nâng cấp, nhưng có quyết định nâng cấp hay không thì hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của người chơi.

Nếu người chơi cảm thấy vật liệu nộp lên còn chưa đủ, thì có thể tiếp tục tìm trưởng thôn giao nộp thêm, đến khi nào tích lũy đủ số lượng như họ mong muốn thì mới nâng cấp cũng được.

Đương nhiên, thanh tiến độ vừa đầy cũng có thể nâng cấp luôn, chỉ có điều thôn xóm sau khi nâng cấp xong chắc chắn không thể sánh bằng thôn giao nộp nhiều vật liệu.

Nhưng mà, để đề phòng người chơi cứ mãi không chịu nâng cấp thôn, Bạch Lê vẫn thiết lập một giới hạn, khi tiến độ đạt 3000%, cũng tức là tổng số vật liệu nhiều gấp 30 lần số lượng quy định, có không muốn nâng cũng phải nâng.

Là "dân cày đứng top" hệ âm thầm không ai biết, ai mà không hy vọng thôn mình là thôn hoành tráng nhất đâu, cho nên cho dù thanh tiến độ nâng cấp đã đầy ngay trong ngày cập nhật game thì cũng không ai nói "Chúng ta nâng cấp luôn giờ đi", trái lại ai nấy đều dốc hết sức lực, giao nộp hết tất cả những loại vật liệu dư, có thể giao nộp trong tay lên.

Mục tiêu là để "Thôn Nấm" của bọn họ trở thành thôn số một trong "Vùng đất điền viên", tương lai là thị trấn số một, thành phố số một.

Chính vì biết được điều này, Bạch Lê mới không chút hoang mang, hôm nay cùng Văn Tinh Diệu tới chỗ trưởng thôn giao vật liệu.

Lúc thiết kế cách chơi mới này, Bạch Lê còn có điều chỉnh tương ứng cho NPC trưởng thôn. Sau khi cập nhật trò chơi xong, trên người trưởng thôn của mỗi thôn đều có thêm một kho chưa dung lượng siêu lớn, chuyên môn dùng để chưa các loại vật liệu mà người chơi giao nộp.

Đồng thời còn có thể xem lại ghi chép 100 loại vật liệu được giao nộp gần đây nhất.

Mỗi người chơi đều có thể kiểm tra vật liệu trong kho chứa này ở chỗ trưởng thôn, nhưng chỉ có thể xem không thể đụng vào, cùng lắm là chụp một bức ảnh chạy lên diễn đàn khoe khoang mà thôi.

Nội dung thì đều na ná nhau, kiểu như:

"Đáng ghét, rõ ràng tôi nộp 500 tấm gỗ với 500 viên đá, nhưng mà một tí bóng dáng cũng không thấy đâu, chỉ mình gan đại vương [Khang Khang] của thôn tôi đã nộp gấp mười lần tôi rồi!"

"Ây gù, thanh tiến độ của thôn tôi đã lên đến 500% rồi, các anh em bạn bè thôn khác chắc còn chăm chỉ nỗ lực hơn bọn tôi nhiều, bọn tôi không thể nhàn nhã thế được, phải cố gắng thu thập nhiều vật liệu hơn thôi ~"

"Tháng trước, tôi bị nghiện đào quặng, ngày nào cũng ngâm mình trong hầm mỏ, góp nhặt được một đống đá quý không bán được, nhiệm vụ "Nâng cấp thôn làng" lần này, tôi dứt khoát nộp hết chúng nó lên luôn, dù sao cũng chẳng đáng mấy đồng, coi như cống hiến một phần sức lực cho thôn!"

"Lầu trên thế là không được rồi, phải học tập thôn bọn tôi đây này, nghiêm túc làm nhiệm vụ, cần cù chăm chỉ nỗi lực, 5000 người trong thôn bắt tay lại với nhau, cùng góp công góp sức. [Thanh tiến độ đạt 1200%.jpg]"

"..."

Là lần đầu tiên đến chỗ trưởng thôn để giao nộp vật liệu, Bạch Lê không nhịn được muốn "Chép bài" của các đàn anh đi trước, vì vậy trong lúc không hề có sự chuẩn bị tâm lý nào, cậu mở kho chứa của trưởng thôn ra.

Trong lúc đó, Bạch Lê vẫn không ngừng nói chuyện với Văn Tinh Diệu, vì thế đối phương cũng học theo cậu, mở kho chứa ra.

Sau đó, hai người đối mặt với kho hàng rực rỡ muôn màu, đủ các loại vật liệu chồng chất, nín thở, mắt nhìn không chớp, mãi cũng không thể thốt ra được lời nào.

Bạch Lê: "..." Trong game, lại có nhiều vật liệu như vậy cơ à? Sao người thiết kế trò chơi như cậu lại không biết!

Văn Tinh Diệu: "..." Chỉ mang theo khoáng sản, gỗ tấm, đất đá thông thường, không hiểu sao lại có cảm giác bị đánh bại!

---o0o---


Chương 228

Sau khi tiếp thu được sự đa dạng của các loại vật liệu mà người chơi khác nộp lên, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu yên tâm thoải mái kiểm tra xem, rốt cuộc trong kho chứa này có loại vật liệu nào mà bọn họ không thể tưởng tượng nổi không.

"Hả? Đây không phải mai cua với chân cua à? Lại còn rỗng ruột... Đừng nói là đám người chơi này coi kho chứa vật liệu này nơi xử lý rác thải thực phẩm nhé?"

"Em nhìn lướt qua thôi đã thấy, hàng thứ bảy xuất hiện một đống lông gà lông vịt lông ngỗng lông thỏ, toàn lông động vật, hơn nữa số lượng cũng không ít, rốt cuộc lúc bình thường bọn họ thu thập những thứ này để làm gì vậy? Chỗ này chẳng lẽ còn kiêm luôn vụ chế biến lông thú à?"

"Ha ha, anh nhìn hàng thứ chín kìa! Bắt đầu xuất hiện các loại vải thừa sau khi mở gói quà rồi, màu đỏ chiếm đa số, ruy băng các màu cũng chiếm đến mấy ô, cứ thế này, chắc cách mấy hôm là em phải làm mới hình thức gói quà nhỉ, đỡ cho mọi người nhìn nhiều bị nhàm?"

"Còn nhớ chỗ cá hôm qua chúng ta bắt được không, cũng bị đám người này nộp lên một phần..."

"Em dám cá, mấy loại vật liệu không nhiều xếp phía sau phần nhiều đều là do [Hoài Bích] nộp lên, cô nhóc này rất thích thu thập mấy món đồ kỳ quái! Đáng lẽ nên tặng cho cô nhóc này danh hiệu 'Người giao nộp nhiều loại vật liệu' nhất mới đúng, tiếc là em không thiết kế cái này."

"Không sao đâu, em đã làm rất tốt rồi." Văn Tinh Diệu an ủi, "Chúng ta cũng nộp vật liệu mình mang tới lên đi, sau đó về nhà nhìn xem, còn thứ gì có thể dùng được không thì mang nốt tới, tóm lại, không thể để những người khác vượt qua quá nhiều."

"Ừm ừm, được đó, tủ chứa đồ trong nhà em còn tích trữ không ít nông sản, có thể lấy ra một phần xem như vật liệu để giao nộp." Bạch Lê vừa nói, vừa lấy đất, đá, quặng vàng bạc đồng cùng một ít đá quý, các loại hoa tươi giao cho trưởng thôn.

Nhưng người khác đều chăm chỉ làm việc, góp một viên gạch vào việc nâng cấp thôn, bọn họ sao có thể tụt lại phía sau chứ?

Bạch Lê nhanh chóng quay trở về nhà, bắt đầu "Bới tung" mười tủ chứa đồ của mình lên.

Từ khi chơi trò chơi đến giờ, nông sản cậu trồng được chỉ lấy một phần nhỏ ra để bán, tiền thu được dùng để mua hạt giống mới cùng các nhu yếu phẩm cần thiết, còn lại cậu đều cất vào trong tủ chứa đồ. Có lẽ là thói quen khi còn làm Nông thần, cậu cực kỳ thích tích trữ lương thực, không phải vì lo bản thân bị đói, chỉ đơn thuần là hưởng thụ niềm vui sường khi mùa màng bội thu thôi.

Nhưng mà lần này, Bạch Lê dự định sẽ đóng góp một phần lớn chỗ nông sản của mình. Chúng nó không quan trọng như những vật liệu xây dựng khác, nhưng mang ra giao nộp cũng hợp lý, dù sao chỉ cần là vật liệu người chơi đóng góp thì đều sẽ có công dụng nào đó, hoàn toàn không lo sẽ lãng phí.

Ngoài một lượng lớn nông sản, Bạch Lê cũng bị người chơi ở "Thôn Nấm" từ từ "Nấm hóa", yên lặng móc ra một cái cần câu gãy, bình nước suối thần kỳ đã dùng hết, giỏ đựng thực phẩm không, các loại gia cụ bỏ đi không dùng nữa, quyết định làm một cuộc tổng vệ sinh, tận dụng nốt chỗ giá trị còn lại của những món phế liệu này...

Cũng chính vào lúc này, cậu mới chợt nhận ra, hóa ra mình bình thường cũng góp nhặt nhiều loại phế phẩm không dùng nữa như vậy.

Khụ khụ, dù sao cũng đã nộp lên nhiều thứ đồ kỳ kỳ quái quái như vậy rồi, đồng đồ của cậu cũng chẳng tính là gì. Hơn nữa cậu cũng thấy tò mò, vật liệu bỏ đi này sẽ đóng vai trò thế nào trong quá trình nâng cấp thôn.

Bạch Lê chột dạ nghĩ.

Sửa soạn xong hết, Bạch Lê sang cách vách tìm Văn Tinh Diệu, lại phát hiện Văn Tinh Diệu hình như vẫn chưa đi vào nhà mà chỉ đứng ngoài cửa chuồng lợn ngẩn người.

"Văn... À, [Yêu Tinh], anh đang nghĩ gì vậy, chuẩn bị xong đồ chưa?" Bạch Lê có thể tự do ra vào sân nhà Văn Tinh Diệu, sau khi đi vào thì cậu đi thẳng tới chỗ đối phương, vỗ vỗ vai hắn.

Văn Tinh Diệu chậm rãi hồi thần, chậm rì rì nói: "À, em bảo đồ để nộp lên à, tôi còn chưa soạn ra... Tôi vừa mới về đến nhà đã nhận được thông báo của hệ thống, nói heo tôi nuôi lớn rồi, hỏi tôi có dự định gì. Không biết sao lại nghĩ ngợi đến tận giờ, em đã soạn đồ xong chưa?"

Nghe lời này, Bạch Lê nhìn về phía chuồng heo.

Còn nhớ đầu tháng trước, Văn Tinh Diệu mua liền một lúc mười con heo con ở chỗ trưởng thôn, còn bỏ ra 500 tinh tệ để mua một cái "Chuồng heo tự đống chống bỏ trốn", lúc đó khiến không ít người chơi cùng thôn túm tụm tới vây xem, thấy heo con ăn thức ăn gia súc đắt đỏ, thì đều kêu gào, nói "Người không bằng heo".

Bây giờ đã qua một tháng, trải qua quá trình nuôi nấng chăm sóc tỉ mỉ, đặc biệt thức ăn chúng nó được cho ăn còn là "Thức ăn cho heo siêu cấp" bán trong khu mua sắm, đám heo con lúc trước nhỏ nhắn xinh xẻo nay đều đã lớn, vừa to vừa béo, da dẻ trông còn cực kỳ sạch sẽ hồng hào, lúc chủ nhân đến còn hoạt bát mà thò đầu ra kêu ụt ịt chào hỏi, hoàn toàn không biết, tình cảnh của mình bây giờ thật ra vô cùng nguy hiểm.

Nhìn mười con heo béo này, Bạch Lê không khỏi nghĩ tới bản thân lúc còn ở tiên giới, mỗi lần cậu nuôi heo lớn, Thần bếp sẽ mang dẫn theo một đám thần tiên bạn hữu đến tìm cậu, xử lý con heo béo nhất chuồng ngay tại chỗ, sau đó làm một bữa tiệc toàn thịt heo!

Nạc vai*, cổ heo, thăn heo, gân heo, thịt chân giò, đuôi heo, móng giò, thủ heo, tai heo... Hình ảnh của những loại nguyên liệu tươi ngon đó nhanh chóng đảo quanh trong đầu cậu, Bạch Lê thừa nhận, cậu thèm.

*Cái này ban đầu tôi chém là ba chỉ heo, gốc nó là 猪梅肉 cơ, đã có  reader có tâm đi tra baidu hộ, nó là nạc vai nhé, tôi sửa lại rồi.

Vì vậy, cậu tha thiết mong chờ nhìn về phía Văn Tinh Diệu, sự háo hức trong ánh mắt như bắn ra ngoài, quá rõ ràng.

Văn Tinh Diệu một phút trước vẫn còn đang nghĩ về tính khá thi cửa việc dạy dỗ heo nhà thành thú cưỡi: "..."

Hóa ra, cộng dụng chính của heo nhà chính là để ăn à?

Không hẹn mà gặp, suy nghĩ của Văn Tinh Diệu cũng bay xa hơn, nghĩ đến ba loại trứng, trúng gà trứng vịt trứng ngỗng nhặt được trong ổ, cùng với thân hình mập mạp của mấy con gia cầm đẻ trứng, lúc này Văn Tinh Diệu mới chợt nhận ra, hắn đã bỏ lỡ nguồn nguyên liệu nấu ăn có sẵn.

Đi vào rừng săn bắn mà làm chi, tự nuôi tự ăn không sướng hơn à? ?

Mà nói đến chuyện này, tại sao những người chơi khác cũng không phát hiện ra vậy, mỗi ngày đều chỉ biết u mê nhặt các loại trứng? Chẳng lẽ là vì thích? ?

"Chờ từ chỗ trưởng thôn về, chúng ta mổ thịt một con đi, tôi nấu thịt kho tàu cho em?" Văn Tinh Diệu đề nghị, biểu cảm trên mặt dịu dàng hết biết.

"Được!" Bạch Lê đáp một tiếng, nghĩ chút lại hỏi thêm câu nữa, "Đúng rồi, chuyện này có muốn tìm mấy người nhóc Tống đến livestream không? Một con heo lớn như vậy, chỉ có anh và em không thể ăn hết được, nhiều người náo nhiệt, nên làm như hồi heo rừng xông vào thôn ấy, nhóc Tống với Ôn Thần hợp tác livestream với nhau, xem hay lắm."

Dứt lời, Bạch Lê phát hiện mình còn bị "Nấm hóa" nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng, chỉ cần gặp chuyện gì thú vị, chuyện đầu tiên cậu nghĩ đến chính là tìm người đến livestream, mà không phải gọi bạn bè đến tụ tập ăn một bữa, ngoài ra không làm thêm gì khác.

Nhưng mà, đây dường như là căn bệnh chung của tất cả người chơi rồi, chuyện lạ cùng nhau xem, không chỉ có thể tăng kinh nghiệm chơi game, mà còn có thể khiến những người chơi ảo, đến giờ vẫn không thể đăng nhập trông mà thèm...

Bạn trai mình chỉ có một yêu cầu nho nhỏ như vậy, đương nhiên Văn Tinh Diệu sẽ không từ chối, hắn đồng ý xong thì lập tức giao lại nhiệm vụ liên lạc với Tống Hân Nhiên và Ôn Thần cho Bạch Lê.

Bản thân thì đi vào nhà, tìm xem có đồ vật nào không dùng nữa có thể giao nộp lên.

Nhưng mà, là một người chơi hệ nạp tiền, sách sưu tập còn phải nhờ Bạch Lê giúp đỡ hoàn thành phần lớn, Văn Tinh Diệu thực sự không tìm được quá nhiều đồ bỏ đi, cuối cùng hắn dời tầm mắt về phía các loại thức ăn chăn nuôi, phân bón và nước suối thần kỳ trong nhà.

Chậc, dù sao lúc trước cũng mua sẵn không ít, hiện giờ lấy ra một ít đem nộp cũng không vấn đè gì, cùng lắm dùng hết thì hắn lại đi mua thôi.

Có sao nói vậy, hắn vẫn cảm thấy Bạch Lê niêm yết giá vật phẩm trong khu mua sắm game có hơi rẻ quá, hắn chỉ cần tiêu một chút tiền đã có thể mua được bao nhiêu đồ rồi!

Quyết định xong mình sẽ giao nộp cái gì rồi, Văn Tinh Diệu bèn ra khỏi nhà, cùng Bạch Lê tới nhà trưởng thôn thêm lần nữa.

Mà trước đó, Tống Hân Nhiên và Ôn Thần đều nhận được lời mời của Bạch Lê, hỏi bọn họ xế chiều nay có đồng ý tới nhà cậu và Văn Tinh Diệu giúp livestream không, còn nội dung phát sóng là gì, cứ trực tiếp để là "Mổ heo" đi cho đơn giản!

Đối với việc này, Tống Hân Nhiên hào hứng nói: "Muốn muốn muốn, đương nhiên là muốn ạ, mổ heo cái gì, nghĩ thôi là đã thấy kích thích rồi, lần này có phải lại được ăn thịt heo thơm ngon nữa không ạ?"

Ôn Thần cũng gửi đến một cái emo OK: "Được đó, đúng lúc dạo gần đây tôi cũng đang nghiên cứu một chút về các cách ăn thịt heo thời Trái Đất cổ, lần này hợp tác livestream với em trai [Quả Đào], hiệu quả nhất định không tồi."

Bạch Lê trả lời Tống Hân Nhiên xong lại nhắn thêm mấy câu với Ôn Thần, hẹn gặp họ vào hai giờ chiều xong thì không nói chuyện nữa.

Sau đó, Tống Hân Nhiên và Ôn Thần gặp nhau tán gẫu thêm, hai người đều vô cùng mong đợi với buổi livestream "Mổ heo" vào chiều này, bàn xong những món dự định sẽ làm vào buổi thì đều lên mạng, vào diễn đàn game để tuyên truyền.

Khán giả theo dõi "Vùng đất điền viên" luôn là những người đầu tiên hưởng ứng.

"Cẩn Du: Giề giề giề? ! Lê Lê với anh đại [Yêu Tinh] định mổ heo à? Vậy tôi nhất định phải vào hóng ngay và luôn!"

"Dương Mộc Ương: Tôi vẫn nhớ một tháng trước, người chơi [Yêu Tinh] của thôn Nấm đã mua một cái chuồng heo siêu sang chảnh cho mười chú heo con của mình, không ngờ một tháng trôi qua, đám heo con này đều đã lớn rồi à? Không biết bọn nó lớn thế nào, thịt có mềm không, ăn có ngon không, hề hề!"

"Diệp Cẩn Cẩn Cẩn Cẩn Cẩn: Heo đáng yêu như vậy, đương nhiên là phải mang nó đi chiên nướng hấp xào, nấu thành vô số món ngon rồi!"

"Trà Mi: Tôi là người 'Thôn Nấm', xin hỏi một câu, đến lúc đó tôi có thể đến vây xem tại hiện trường không, không vì lý do gì khác, chỉ muốn biết không có trưởng thôn giúp đỡ, Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] định mổ heo thế nào thôi, hì hì hì ~"

"Vận Điền: Hử hử hử? Heo mình nuôi hóa ra có thể giết thịt à, tôi cứ tưởng chỉ có thể chờ chúng nó lớn rồi mang đi bán lấy tiền thôi chứ! Tôi sắp lên level 20 rồi, chờ xem buổi livestream chiều nay xong, heo mà ăn ngon thì lên level cái tôi sẽ nuôi luôn!"

Khi chỉ còn mấy phút cũng là đến hai giờ chiều, người chơi ảo lẫn người chơi thực đều đã lót dép ngồi hóng trong phòng phát sóng, ngoan ngoãn chờ đến giờ livestream.

Tống Hân Nhiên và Ôn Thần bắt đầu chương trình sớm hơn, dự định để khán già quan sát kỹ địa điểm mổ heo được bố trí trước, nhưng sự chú ý của khán giả lại bị những người chơi khác ở xung quanh thu hút.

"Hay lắm! Đây không phải là Mì Gấu Đỏ à, tên này báo nghỉ live hôm nay, nói là có việc bận, kết quả việc bận này chính là chạy tới xem người ta mổ heo? Có khi còn chờ được chia cho ít thịt để ăn ý chứ?"

"Chậc, đừng nói là Mì Gấu Đỏ, cả [Hoài Bích] và [Xới cho tôi bát cơm] đều tới cả kìa, quan hệ của Lê Lê nhà ta với người chơi trong game tốt thật đấy."

"Phụt, ha ha ha, xem tôi phát hiện ra ai kìa, là [Vảy Xám]! Một mình tên này tới thì thôi không tính, sao lại thả cả cục cưng [Đầu Sắt] ra thế kia, đều là heo, để nó tận mắt nhìn đồng loại bị xẻ thịt có ổn không? Ma quỷ, thực sự là ma quỷ!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com