ZingTruyen.Info

[EDIT HOÀN] Cùng nhân dân vũ trụ trồng rau nuôi gà

Chương 181 + Chương 182

yuukute

08/11/2022

Edit: Nhật Nhật

Định đăng chương này hôm chủ nhật cơ, mà giở ra thấy nó dài quá, thấy lười lười nên lại thôi :)))))))))

...

Chương 181

Ngủ một giấc, tỉnh dậy thì trời đã sáng choang.

Ăn sáng xong, Bạch Lê liên lạc với tổng giám đốc Lôi Báo của "Thực phẩm Vị Cổ", dạo này thấy mất hút.

Từ hôm ký hợp đồng với Bạch Lê về, được cậu đưa cho ba tiêu chuẩn đăng nhập "Vùng đất điền viên", Lôi Báo bèn đưa hai suất dư ra cho cấp dưới có công trong việc lần này, còn bản thân anh ta cũng cắm đầu vào game.

Trồng trọt, câu cá, đào mỏ, Lôi Báo chơi không biết trời đâu đất đâu nữa, thực sự cảm nhận được cảm giác toàn thân, từ trong ra ngoài đều sảng khoái mà những người chơi khác nói. Mãi đến hai hôm sau, báo cáo kiểm tra đo lường của Viện nghiên cứu Đế quốc được công bố, anh ta mới biết tiêu chuẩn đăng nhập trong tay mình có giá trị cao thế nào.

Trong tay có tiêu chuẩn đăng nhập game, không nghi ngờ gì chính là đảm bảo 100% hiệu quả điều trị, chứng đứt gãy gien nhất định sẽ thuyên giảm!

Vì thế, mấy ngày sau đó, ngoại trừ những lúc cần làm việc, họp hành ra, Lôi Báo đều tập trung vào "Vùng đất điền viên", ngay cả tin nhắn Bạch Lê gửi, anh ta cũng phải chơi game xong mới thoát ra để trả lời.

"Bạch Lê thân mến, chúc buổi sáng tốt lành, hôm nay cậu tìm tôi có việc gì không?" Lôi Báo trực tiếp gọi video cho Bạch Lê, cậu vừa bắt máy một cái là lập tức tươi cười chào hỏi.

So với lần gặp cách đây mười hôm, trạng thái của Lôi Báo thoạt nhìn tốt hơn không ít. Biểu cảm trên mặt không còn căng như dây đàn nữa, thay vào đó là vẻ hiền hòa tự nhiên, nụ cười trên mặt cũng không còn là kiểu cười thương mại gượng ép, mà lộ rõ sự vui vẻ trong lòng.

Cho nên lúc chào hỏi Bạch Lê, ngay cả hai chữ "Thân ái" anh ta cũng lôi ra dùng luôn. Bạch Lê mừng thầm trong lòng, may là bây giờ Văn Tinh Diệu không có ở đây, chứ không thì biết hắn sẽ làm mình làm mẩy thế nào nữa.

Cậu mỉm cười đáp lại: "Chúc anh Lôi buổi sáng tốt lành, trạng thái của anh thoạt nhìn không tệ. Hôm nay tôi tìm anh là muốn hỏi, mấy hương vị dịch dinh dưỡng kia, bên anh nghiên cứu thế nào rồi, trong quá trình có gặp khó khăn gì không?"

"Ha ha, cậu không cần lo lắng gì đâu, mọi chuyện đều rất thuận lợi, hôm qua tôi đã nhận được lô sản phẩm thử nghiệm đầu tiên rồi, mùi vị rất giống với loại tôi ăn ở trong game, đã sắp xếp để nhà máy tiến hành sản xuất hàng loạt. Cũng tại tôi dạo này mê game quá, quên mất không thông báo chuyện này cho đại công thần là cậu." Lôi Báo ngượng ngùng giải thích với Bạch Lê.

Nghe Lôi Báo nói vậy, Bạch Lê khẽ thở phào nhẹ nhõm, cậu không nghĩ quá trình lại có thể thuận lợi như vậy, cậu thực sự chỉ cần cung cấp một ít dữ liệu liên qua, đã có thể nhận được 40% lợi nhuận. Sao tự nhiên lại có cảm giác cầm số tiền này không an tâm là thế nào nhỉ?

Nhưng mà chút dao động nhỏ nhỏ trong lòng này không phải trọng điểm của cuộc nói chuyện ngày hôm nay. Bạch Lê rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nói rõ mục đích mình tìm đối phương: "Là thế này, anh tôi, tôi đang thiết kế hoạt động tháng này, nếu anh có xem thông báo trên trang web chính thức của game đầu tháng này thì chắc cũng biết. Tôi đang nghĩ, liệu mình có thể dùng dịch dinh dưỡng hương vị mới, mà công ty anh sản xuất để làm phần thưởng cho người chơi tham gia không..."

Lời còn chưa nói hết, Lôi Báo ở màn hình bên kia đã kích động đến mức mặt mày biến hình, vội vội vàng vàng lên tiếng: "Được chứ được chứ được chứ, đương nhiên là được rồi, chuyện này thì có gì mà không được! Trước không nói đến việc, bây giờ công ty tôi cùng cậu Bạch đang là đối tác làm ăn, coi như đây chỉ là đang giúp sản phẩm dịch dinh dưỡng mới của chúng tôi quảng cáo, lấy độ phổ biến của 'Vùng đất điền viên' bây giờ, chỉ cần phần thưởng hoạt động được công bố, chờ sản phẩm chính thức được tung ra thị trường, chắc chắn lượng tiêu thụ sẽ bùng nổ!"

Đề nghị này, rõ ràng chính là trăm lợi không có một hại nào, từ chối mới là lạ lùng đó!

Bạch Lê đã ngừng nói, dường như bị dáng vẻ kích động của Lôi Báo dọa sợ, nhất thời không thốt nên lời. Lôi Báo chỉ sợ Bạch Lê giữa đường lại đổi ý, bèn nhanh chóng nói: "Thế này đi, chỗ dịch dinh dưỡng dùng làm phẩn thưởng hoạt động sẽ do công ty chúng tôi cung cấp miễn phí, Bạch Lê, cậu chỉ cần báo số lượng là được, chúng tôi chuẩn bị trước cho cậu!"

Bạch Lê hoàn toàn có lý do để nghi ngờ, nếu lúc này cậu tùy tiện nói ra một con số, Lôi Báo sẽ lập tức đóng gói tất cả chỗ sản phẩm đã làm xong gửi sang cho cậu.

Cậu nghĩ một chút, cảm ơn Lôi Báo đã hào phòng tài trợ, báo ra một con số không cao không thấp. Vốn cậu chỉ định lấy dịch dinh dưỡng này làm phần thưởng thêm cho mười người chơi đứng đầu, nhưng bây giờ nhìn lại... Số dịch dinh dưỡng này lấy ra làm vật phẩm đổi điểm tích lũy cũng được đấy.

Dù sao người chơi nhận được dịch dinh dưỡng càng nhiều thì hiệu quả quảng cáo mới càng tốt.

Hai người rất nhanh đã thống nhất xong cụ thể số lượng dịch dinh dưỡng sẽ dùng làm phần thưởng, hẹn sau khi hoạt động kết thúc, người chơi chỉ cần cung cấp địa chỉ của mình, "Thực phẩm Vị Cổ" sẽ trực tiếp gửi quà tới, đôi bên đều thấy hài lòng.

Nói xong chuyện chính, cuộc gọi video đến đây hẳn đã có thể kết thúc, nhưng trước khi cúp máy, Lôi Báo tranh thủ hỏi Bạch Lê một chút về các nội dung trong hoạt động tháng.

"Bạch Lê, hoạt động tháng này..." Lôi Báo xoa xoa hai tay với nhau, ý đồ rất rõ ràng, chính là muốn thăm dò nội dung cụ thể cùng cách chơi của hoạt động lần này trước những người chơi khác một bước.

Bạch Lê liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, lắc đầu tỏ ý từ chối. Chuyện này mà nói ra sớm quá thì lại mất hay, tóm lại, trước ngày 15, nhất định phải giữ bí mật.

"Ầy, vậy được rồi, tôi cúp máy trước, đi chơi game tiếp đây." Lôi Báo thấy Bạch Lê không đồng ý thì cũng không kì kèo thêm, chào tạm biệt rồi tắt video.

Cuộc nói chuyện của hai người đến đây là kết thúc, sau khi giải quyết xong một loại phần thưởng, Bạch Lê tiếp tục bổ sung thêm những phần thường khác. Mấy vật phẩm của tháng trước có thế ra dùng tiếp, nhưng vẫn phải thêm một vài món mới, dùng hết nửa buổi trưa, Bạch Lê mới coi như hoàn thành công việc.

Sau đó cậu lại thêm phần giải thích cách chơi sự kiện tháng này vào game, chờ hoạt động bắt đầu, sẽ nhờ trưởng thôn đảm nhiệm chức trọng tài.

Ngày 15 tháng này, ngoại trừ ra mắt hoạt động tháng, Bạch Lê còn dự định thêm vào một cách chơi mới.

"Hệ thống sách ảnh sưu tập", căn cứ vào tất cả các vật phẩm mà người chơi từng sở hữu từ lúc tạo nhân vật, chính thức đăng nhập vào game để tạo thành một bộ sưu tập. Mỗi khi người chơi sưu tập một vật phẩm nào đó đạt đến số lượng nhất định, hoặc là sưu tập trọn bộ được một món đồ gì đó, họ sẽ nhận được điểm kinh nghiệm tương ứng, tiền cùng phần thưởng đặc biệt.

Cây trồng, hoa tươi, trái cây, các loại cá, khoáng sản, quần áo, gia cụ, công thức nấu ăn... Thậm chí là vật phẩm nhiệm vụ giao nộp cho NPC, nói tóm lại, thứ gì cũng có thể cho vào bộ sưu tập, cực kỳ thích hợp với những người chơi mắc chứng ám ảnh cưỡng chế hoặc có sự đam mê mãnh liệt với việc sưu tập vật phẩm.

Trong giai đoạn đầu, Bạch Lê mở ra chín nội dung thu thập lớn, đủ để người chơi chơi xả láng. Chờ bọn họ thu thập được hòm hòm rồi, cậu mới cập nhật thêm nội dung sau.

Sau đó chính là viết bài thông báo, đặt lịch đúng 12 giờ trưa mai sẽ đăng lên.

Trong lúc bận rộn thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến giờ thông báo hoạt động.

Trước khi thông báo chính thức được đưa ra, không ít người chơi đang "Bận bù đầu" cũng nhớ đến chuyện giữa tháng này còn có một hoạt động, còn đang nghĩ xem sự kiện "Đại chiến cướp thức ăn" sẽ chơi kiểu gì, những vật phẩm trong hoạt động tháng trước liệu có xuất hiện nữa không thì nhận được tin nhắn của những người khác, có thông báo chính thức về hoạt động rồi!

Một triệu người chơi, cộng thêm những cư dân mạng rảnh rỗi chạy tới xem trò vui suýt chút nữa đã đánh sập luôn trang web game nho nhỏ của "Vùng đất điền viên". Chờ xem tỉ mỉ hết một lượt nội dung trong thông báo xong, mọi người lại bắt đầu thảo luận rôm rả.

"Hóa ra cướp thức ăn là cướp kiểu này à? Cái này thì là nghề của tôi rồi, đến lúc đó đảm bảo cướp vừa nhanh vừa nhiều! Hề hề hề, tôi thèm có nhà cây với trứng thú cưng từ lâu lắm rồi đấy, lần này nhất định phải tích góp thật nhiều điểm tích lũy, đối lấy mấy phần thưởng hiếm!"

"Một lượt chơi là 30 phút, một ngày có 10 lượt, tính ra thì chỉ mất có năm tiếng đồng hồ, may mắn may mắn, không cần cắm chốt cày nhiệm vụ quá nhiều, tôi làm được!"

"Lầu trên, có phải ông quên mất việc, trong 10 lượt đó thì có bảy lượt là phải làm nhiệm vụ để nhận không thế? Thời gian này cũng phải tính vào chứ, nhưng mà tôi đoán nhiệm vụ lấy lượt chắc cũng không khó lắm đâu, sau khi hoàn thành còn được thưởng đạo cụ, không thiệt đi đâu được..."

"... Bảo sao tôi cứ thấy mình quên quên cái gì đấy, hóa ra là hoạt động tháng này còn chưa đến! Có vẻ hoạt động lần này rất thú vị đấy, thú hình của tôi là loại thiên về tốc độ, cướp đồ chắc chắn là nhà nghề luôn ~"

"A a a a! Hoạt động tôi ngày nhớ đếm mong cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi, là một tên đen đủi, tôi chỉ muốn biết người đứng đầu hoạt động lần này liệu có được thưởng tiêu chuẩn đăng nhập nữa không, tôi có thể đăt gạch trước không? Giá cả bao nhiêu cứ nói, bé chỉ muốn chơi game thôi hu hu hu QAQ."

"Khiếp, lầu trên đại gia thế? Anh em game thủ nhìn thấy không, thời khắc làm giàu đến rồi kìa!"

"Tôi nói này, không có ai thấy tò mò với cái 'Hệ thống sách ảnh sưu tập' mà Lê Lê nhắc đến bên dưới à? Ra mắt cùng một lúc với sự kiện đấy, tình huống cụ thể thế nào, mọi người không quan tâm tí gì hở?"

"Cái này à, cái này thì cứ để từ từ hẵng, trước mắt cứ chăm chỉ vượt qua ba ngày hoạt động diễn ra đã! Hai tay tôi đã sốt ruột muốn cướp thức ăn lắm rồi!"

"..."

Người chơi vẫn còn đang thảo luận sôi nổi về sự kiện tháng, nhưng có không ít cư dân mạng chưa được vào game lại bắt đầu kêu gọi các streamer ở mỗi thôn, đến lúc đó nhớ chăm chỉ livestream một chút, ít nhất cũng để họ có cảm giác được tham gia cùng.

Các streamer vừa thấy buồn cười lại vừa thấy chua xót thay cho mấy dân mạng này, nói đồng ý liên mồm.

*

Thôn số 66.

Chúc Mặc Lăng được hàng xóm nhắc nhỏ cũng chạy tới trang web game xem thông báo hoạt động lần này, sau đó lại lên diễn đàn game, "Lục lọi" tìm hiểu một chút về hoạt động tháng trước.

Tiêu chuẩn đăng nhập quý giá, nhà cây, trứng thú cưng, xe đạp chỉ tồn tại trong sách giáo khoa kịch sử, cộng thêm mấy vật phẩm linh tinh lang tang có thể đổi điểm khác, đây không thể nghi ngờ gì chính là lễ hội của các game thủ. Vì đạt được mục tiêu của mình, người chơi tự nhiên sẽ cố gắn kiếm điểm tích lũy.

Tháng này cũng giống vậy.

Không đợi danh sách vật phẩm có thể dùng điểm tích lũy để đổi được công bố, Chúc Mặc Lăng đã xác định được mục tiêu của mình, đó chính là lấy được nhiều điểm tích lũy nhất, đổi lấy phần thưởng lớn nhất. Chỉ có như vậy anh ta mới có cảm giác thành công sau khi hoạt động kết thúc.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Chúc Mặc Lăng cong lên một độ cong vui sướng, từ trong ba lô lấy ra một ly thủy tinh chân cao mua ở khu mua sắm game, rót cho mình nửa ly "Coca", làm động tác cụng ly với không khí.

Đúng lúc hàng xóm cách vách đi ra để thu hoạch cây trồng trong ruộng, không cẩn thận nhìn thấy từ đầu đến cuối, khóe miệng y không nhịn được giật giật, quay đầu sang chỗ khác cố nhịn cười. Hàng xóm giàu tiền lại háo thắng này của y, chỗ nào cũng tốt cả, chỉ là thỉnh thoảng lại làm ra mấy hành động ngốc nghếch, thực sự khiến người ta không thể nhịn được cười...

Nghĩ một chút, y tạm thời không thu hoạch nữa mà quay trở vào nhà, nếu không y không nhịn nổi nữa mất, ha ha ha!

Hàng xóm chạy vào nhà nhanh đến nỗi xuất hiện cả dư ảnh, Chúc Mặc Lăng nhìn về phía sân nhà đối phương một cái, không để ý đến hành động của người nọ, cũng hoàn toàn không liên hệ phản ứng của đối phương với động tác "Cụng ly" của mình.

Không lâu sau, Hồ Nhất và Hồ Nhị tới. Bọn họ giao số vật liệu mình thu thập được hôm qua cho Chúc Mặc Lăng, sau đó lại nói một chút về thông báo hoạt động vừa ra, hẹn trước đến lúc đó sẽ cùng nhau làm nhiệm vụ, đang định rời đi thì Chúc Mặc Lăng lại gọi hai người họ lại.

"Hai người... Có biết gì về Bạch Lê không?" Chúc Mặc Lăng hỏi.

Hồ Nhất nghe vậy thì nhìn tộc trưởng của mình một cái, phát hiện biểu cảm trên mặt đối phương có vẻ căng thẳng, ánh mắt tuy tránh né những lại có ý muốn tìm hiểu mãnh liệt, trong lòng không khỏi suy đoán.

Tộc trưởng... Chẳng lẽ định học theo câu tục ngữ thời Trái Đất cổ, vì Bạch Lê có ân cứu mạng với mình mà muốn thấy thân báo đáp? Nhưng mà, căn cứ vào tính huống hai ngày nay bọn họ quan sát được, giữa Bạch Lê và thượng tướng Văn, chắc chắn là có gì đó với nhau.

Chuyện này không thể chấp nhận được, tộc trưởng của bọn họ sao có thể làm ra hành vi chen chân vào chuyện tình cảm của người khác chứ! Anh ta nhất định phải bóp chết cái ý tưởng này, không cho nó kịp đẻ trứng!

Nghĩ tới đây, Hồ Nhất đanh mặt, nghiêm túc trả lời: "Tộc trưởng, chúng tôi không biết nhiều lắm về Bạch Lê, chỉ biết năm nay cậu ấy vừa mới đủ tuổi thành niên, trước khi đăng ký tham gia 'Giải thi đấu thiết kế game giả lập' thì vẫn luôn sống một mình. Quan hệ của cậu ấy và thượng tướng Văn, phó quan Đường không tệ, theo như tôi quan sát thấy thì quan hệ của cậu ấy và thượng tướng rất thân thiết.

Chỉ thiếu điều chưa nói hai người này là một đôi, tộc trưởng tới muộn rồi!

Vốn Chúc Mặc Lăng nghe đoạn trước còn thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng lúc nghe đến câu cuối cùng, lại nhìn biểu cảm trên mặt Hồ Nhất, trong đầu lập tức hiện trên một loạt chấm hỏi.

Tại sao lại dùng ánh mắt tiếc thương, đồng tình, thương hại này để nhìn anh ta, có phải bị mất tiền hay là bị cắm sừng đâu mà lại nhìn anh ta kiểu này?

... Thôi được rồi, lúc nghe thấy tin này, đúng là trong lòng anh ta có chút không được vui.

Nhưng mà Chúc Mặc Lăng thề, không vui của anh ta với suy nghĩ trong lòng Hồ Nhất là hai cái hoàn toàn không liên quan gì đến nhau. Cảm nhận của anh ta, đại khái chính là kiểu cải trắng mình vất vả chăm sóc thế mà lại bị heo ủi mất?

Có trời mới biết, tại sao anh ta lại có cái liên tưởng này trong đầu!

Chúc Mặc Lăng: "..."

Hồ Nhất: "..."

Chủ tớ hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng vẫn là Hồ Nhất chịu thua trước.

"Anh nghĩ nhiều rồi." Chúc Mặc Lăng nói.

"Ồ..." Hồ Nhất yết ớt gật đầu, trong lòng thầm nhắc bản thân, mai mốt tốt nhất đừng có đoán mò lung tung nữa.

Quay lại với những thông tin mà Hồ Nhất vừa cung cấp.

Mười tám tuổi, trước giờ luông sống có một mình.

Ba năm trước, lúc em trai của anh ta mất tích, cũng vừa tròn mười lăm tuổi.

Thú hình của em trai là cửu vĩ hồ ly màu trắng, bẩm sinh có thiên phú ảo thuật rất cao. Ban đầu, người trong nhà chỉ nghĩ là ảo thuật thông thường thôi, sau đó lại phát hiện, càng lớn năng lực của em trai lại càng mạnh, không chỉ có thể thay đổi diện mạo cùng hình thể của mình, mà ngay cả chuyện vượt thời gian cũng có khả năng làm được.

Đương nhiên, cái "Vượt thời gian" nhắc đến ở đây không phải thật sự đưa người về quá khứ hay là đến tương lai, mà là dưới ảnh hưởng của ảo thuật, khiến người ta nhìn thấy cảnh tượng không tương xứng với hiện thực.

Trong lòng Chúc Mặc Lăng có một suy đoán mơ hồ, đừng nói là em trai dùng hết năng lượng ảo thuật lên người mình, không những khiến bản thân biến thành một người khác, lừa gạt tất cả mọi người, còn đồng thời khiến bản thân quên hết tất cả ký ức trước đó nhé?

Về phần năng lực thiết kế ra trò chơi nông trại độc đáo, khác hẳn với game giả lập của những người khác, nói không chừng cũng là ảnh hưởng sau khi dùng ảo thuật?

Bạch Lê, Bạch Lê, còn không phải là hồ ly trắng sao?

Chúc Mặc Lăng càng nghĩ lại càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác, để Hồ Nhất và Hồ Nhị rời đi trước, anh ta mới ngồi một mình trong phòng suy nghĩ cẩn thận lại. Chờ anh ta tỉnh táo lại muốn làm gì đó, mới phát hiện mình chẳng thể làm được gì.

Suy đoán của anh ta không hề có căn cứ, mà bản thân anh ta cũng không biết nên phá giải ảo thuật mình nghĩ như thế nào. Trừ phi là em trai Bạch Lê của anh ta tìm lại được ký ức trước kia, chủ động hóa giải ảo thuật, hai người bọn họ mới có khả năng nhận ra nhau.

Chứ giờ mà anh ta xông tới, nói Bạch Lê chính là em trai mình, khéo người ta sẽ nghĩ rằng, anh ta nhớ em trai quá thành bệnh, đầu óc không được tỉnh táo mất.

Nghĩ tới đây, Chúc Mặc Lăng cũng thấy rất đau đầu.

Nhưng mà thất vọng nhiều năm như thế rồi, giờ vất vả lắm mới có một chút manh mối, nói thế nào Chúc Mặc Lăng cũng không thể bỏ qua được.

Không phải là muốn khôi phục ký ức cho em trai thôi sao, anh ta không tin, tình cảm anh em mười lăm năm, lại không đọ lại được ba năm xa cách. Chờ anh ta khôi phục ý thức ngoài hiện thực, nhất định anh ta phải làm chút gì đó, để nhắc nhở em trai một chút.

Mặc dù bây giờ chưa thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng Bạch Lê chính là em trai mình, nhưng trong lòng Chúc Mặc Lăng đã nhận định là như vậy.

Sau khi có quyết định, Chúc Mặc Lăng thở dài một hơi, chấm ngón tay vào chén trà đã nguội, viết xuống mặt bàn ba chữ lớn "Chúc Thanh Lăng".

Chúc Thanh Lăng, em trai của anh, anh sẽ tìm được em sớm thôi.

*

Ngày 15 tháng 3 đúng hẹn mà tới.

Người chơi hôm trước đã nghỉ ngơi đầy đủ, đúng 0h00 đăng nhập vào game, phát hiện trong sân nhà mình có một sự thay đổi nhỏ.

Khác biệt không quá rõ ràng, chỉ là một ít con rối được làm từ cây trồng phía trong góc, số lượng không nhiều, những ít nhiều gì trông cũng có bầu không khí hoạt động.

Có người chơi hiếu kỳ, tiếp chọc chọc một chút, phát hiện có thể chạm vào được, đồng thời còn hiện ra thông báo của hệ thống, nói đây là phần quà nhỏ dành cho mọi người, hoặc có thể nói là vật kỷ niệm, sau khi hoạt động kết thúc cũng không biến mất, người chơi có thể mang về nhà dùng làm đồ trang trí.

Phần quả nhỏ này, người chơi đương nhiên là vui vẻ nhận lấy, còn thực lòng khen Bạch Lê hào phóng, có tâm.

Bạch Lê và Văn Tinh Diệu cũng login vào game đúng lúc này. Không biết Văn Tinh Diệu nghĩ thế nào, rõ ràng trong phòng mình có khoang trò chơi, thế mà cứ phải khăng khăng chạy tới phòng của cậu, may mà không gian trong khoang trò chơi mới này khá rộng rãi, hai người đàn ông trưởng thành cùng nằm cũng không vấn đề gì.

Vì thế Bạch Lê chỉ hơi do dự một chút rồi đồng ý.

Đăng nhập vào game, mở cửa phòng, thấy ngoài sân tụ tập một đống người, có người quen, có người quan hệ không tồi, đều tới cả.

Năm streamer của "Thôn Nấm", Đường Nghênh, ba người Hùng Tịch, ba mẹ Khương Hoài Bích, [Mi có gan không], [Xoa bụng một cái], [Vân Dực], [Tháng ba], [Việt Tầm]... Cùng với Văn Tinh Diệu, gần như mở cửa cùng lúc với cậu.

Mười mấy người tụ cùng một chỗ, người chơi nào không biết tới gần, chắc còn tưởng mình đang ở hiện trường đòi nợ thuê.

"Lê Lê, cuối cùng anh cũng login rồi!" Giọng nữ lảnh lót vui tươi của Khương Hoài Bích vang lên, cô nhóc hớn hở vẫy vẫy tay với cậu, "Hoạt động bắt đầu rồi, chúng ta cũng đi tham gia thi đấu thôi!"

Những người khác cũng dùng vẻ mặt ngóng đợi nhìn Bạch Lê, xem ra là đã hẹn nhau từ trước.

Mấy người Mạc Tụng đã mở livestream sẵn, lúc ống kính máy quay lướt qua trước mặt, Tống Hân Nhiên còn làm động tác cổ vũ, đặt mục tiêu cho bản thân: "Hoạt động tháng này, em nhất định phải cố gắng kiếm được thật nhiều điểm chờ đến khi hoạt động kết thúc, đổi lấy phần thưởng oách nhất. Trong năm mươi người có điểm tích lũy cao nhất 'Thôn Nấm" chắc chắn sẽ có một vị trí là của em!"

Khương Hoài Bích khẽ "Xí" một tiếng, quạc lại cậu nhóc: "Xùy xùy, em quên mất người đứng hạng nhất tháng trước là ai rồi đúng không? Nói không chừng lần này chị lại đứng thứ nhất nữa đấy, hí hí hí ~"

Hai đứa nhóc chành chọe nhau xong, mới đến lượt những người khác. Bọn họ mồm năm miệng người thảo luận, đều tỏ ra vô cùng mong đợi vào "Trận bán kết" và "Trận chung kết" được nhắc đến trong thông báo.

Vào đến vòng bán kết và chung kết, có nghĩa là sẽ có cơ hội nhận được càng nhiều điểm tích lũy hơn, còn được gặp mặt với những người chơi thôn khác nữa, dịp vui như vậy, bọn họ đương nhiên phải cố gắng tranh thủ góp mặt.

Nhưng mà Bạch Lê vừa từ trong sân đi ra, đã lập tức dội cho bọn họ một gáo nước lạnh.

"Mọi người thực sự muốn vào cùng một bản đồ sự kiện với nhau à, như vậy có khả năng sẽ tăng cao độ khó của hoạt động đấy. Nói không chừng chờ ra ngoài xong, còn thấy nghi ngờ cuộc đời, cảm thấy không thể làm bạn bè với nhau được nữa cũng nên."

Mặc dù lời này nói như trêu chọc đùa giỡn, nhưng cũng coi như là đang nhắc nhở. Dù sao hoạt động lần này có liên quan đến "Cướp thức ăn" với "Trộm thức ăn", đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, nếu đồ mình vất vả còng lưng trồng được, chưa kịp thu hoạch đã bị bạn tốt của mình cướp mất, xong đối phương còn ngồi rình ngay bên cạnh, chờ cây tiếp theo có thể thu hoạch, tâm trạng lúc đó phải nói là vô cùng phức tạp...

"Ặc, cũng không đến mức đó đâu nhỉ?" [Vân Dực] rụt rè, không chắc chắn nói, "Sao có chuyện thi đấu xong mọi người lại trở mặt chứ, tình bạn của chúng ta bền chặt lắm mà."

Mấy người họ quen Bạch Lê hôm săn thú trong rừng, lúc đó thân phận Bạch Lê vẫn chưa bại lộ, bọn họ bắt được thỏ con, hươu con, rắn cùng mấy loại chim khác mang ra chợ đêm bán, xem như thành công mở ra hệ thống thú cưng. Sau đó, họ cùng Bạch Lê vẫn thường hẹn nhau vào rừng thu thập, nhân tiện tán gẫu với nhau, quan hệ đến giờ khá tốt đẹp.

"Đúng đấy đúng đấy, lời này tôi là người đầu tiên không tin." Hùng Tịch cũng đứng ra nói, "Hơn, nữa hiếm có dịp hoạt động lần này được tự do tạo nhóm, còn không hạn chế số người, nhiều người chơi mới vui chứ, chờ vào bản đồ sự kiện xong nhất định sẽ rất náo nhiệt."

Bạch Lê nhìn mấy người họ một cái thật sâu, trong lòng thầm nói, mọi người ngây thơ quá rồi, nhưng cậu cũng không từ chối nữa, đồng ý lời mời của bọn họ, rồi cùng nhau đi về phía nhà của trưởng thôn.

---o0o---


Chương 182

Rạng sáng, sắc trời vẫn còn âm u, bình thường giờ này trưởng thôn và những NPC khác đã đi nghỉ ngơi cả, nhưng hôm nay lại bị buộc phải làm việc.

Lúc nhóm người Bạch Lê đến trước cửa nhà trưởng thôn, xung quanh cũng chưa có quá nhiều người chơi. Không phải do hoạt động tháng này không thu hút, mà là phần lớn bọn họ đều đã lập nhóm, tiến vào bản đồ sự kiện rồi, giờ vẫn còn chưa đi ra.

Nhóm người Bạch Lê, hoặc là đi xe đạp hàng xịn, hoặc là đi xe đạp bản nhái đều rất tự tin suy đoán.

Gần 20 người, bao gồm tất cả streamer của thôn, mới đầu còn thương lượng với nhau xem có nên chỉ chừa lại một người livestream không, bốn người còn lại thì tập trung chơi game, nhưng đề nghị này đã lập tức bị khán giả xem live điên cuồng bác bỏ.

"Đừng mà! Tất cả mọi người đều mở phát sóng mới công bằng chứ (Tôi sẽ không thừa nhận rằng tôi tính để màn hình phát sóng của cả năm người cạnh nhau để xem, vừa xem biểu cảm dữ tợn của mọi người vừa ăn cơm đâu)!"

"Đúng đúng, đừng đóng camera, mọi người vào bản đồ sự kiện xong thì không cần để ý đến bọn tôi đâu, nên làm gì cứ làm, tuyệt đối đừng vì bình luận mà làm ảnh hưởng đến thành tích cuối cùng của mình."

"Streamer dũng cảm bay lên, khán giả vĩnh viễn theo sau ~ Cố lên, vịt con lao vào top 50 nào!"

"Thật đấy, mọi người tin tưởng tôi đi, tuyệt đối đừng chỉ để lại có một camera! Trong lúc thi đấu cứ để khán giả thay mọi người để ý mấy chi tiết nhỏ, sau đó xem lại một chút, nói không chừng sẽ tích lũy được càng nhiều kinh nghiệm thi đấu đó ~"

"..."

Dưới sự khuyên nhủ hết lời của khán giả, Mạc Tụng và những người khác cuối cùng cũng đồng ý không tắt camera phát trực tiếp đi. Nhưng mà trước đó bọn họ cũng nhắc, sau khi tiến vào bản đồ sự kiện sẽ không thể quan tâm đến khán giả. Đối với việc này, khán giả tỏ vẻ thấu hiểu, không để ý.

"Bây giờ, chúng ta nên chọn độ khó nào đây?" [Mẹ Hoài Bích] là người phụ nữ lớn tuổi nhất ở đây, trong quá trình nuôi dạy Khương Hoài Bích đã rèn luyện được sự kiên trì cùng khả năng quan sát nhạy bén, trong lúc mấy người còn đang xoắn xuýt chuyện số lượng camera, bà đã tới nói chuyện cùng trưởng thôn, cũng hiểu rõ sự khác biệt về độ khó của ba loại bản đồ.

Chờ mọi người giải quyết xong vấn đề camera phát sóng, bà mới nói lại chuyện mình vừa hỏi được, rồi hỏi ý kiến của những người khác.

"Chúng ta nhiều người như vậy, không thì chọn bản đồ cực khó đi! Khiêu chiến độ khó cao trước một chút, sau đó dựa vào tình hình thực tế lại điều chỉnh tiếp?" [Xoa bụng một cái] sờ sờ bụng mình, hào hứng đề nghị.

Người trẻ tuổi lúc nào cũng thích kiểu chơi giật gân, y vừa mới nói đề nghị này ra, tức khắc đã có mấy người hai mắt tỏa sáng.

"Tôi thấy được đấy."

"Có vẻ sẽ rất vui đấy, đến lúc đó mọi người tập trung cùng một chỗ, tình hình chiến đấu nhất định sẽ rất kịch liệt!"

"Chọn bản đồ siêu khó luôn đi, ha ha ha!"

Trước đó mọi người đã nói chuyện Bạch Lê lo lắng chắc chắn sẽ không xảy ra, cho nên bây giờ cậu chọn im lặng, ngay cả việc bây giờ chọn bản đồ nào cũng phải được tất cả mọi người đồng ý, còn cậu chọn cái nào không quan trọng. Giờ cậu chính là một búp bê chơi cùng không có cảm xúc.

Văn Tinh Diệu tự nhiên là nghe thao Bạch Lê, cậu nói thế nào thì hắn cũng nói thế đó, chuẩn tư thế, chồng nói chồng khen hay.

Đường Nghênh "Lạnh mặt" nhìn hai người tương tác, lén lút hâm mộ những người đang có mặt còn chưa biết chuyện của cặp đôi này. Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, anh ta thà nhịn bữa sáng hôm đó, cũng không muốn nghe Văn Tinh Diệu chủ động thông báo tin tức này.

Ngày tháng bị nhồi thức ăn chó, quá khổ, thực sự quá khổ QAQ.

Đề xuất chọn bản đồ cực khó được tất cả mọi người đồng thuận, do [Mẹ Hoài Bích] đang đứng gần trưởng thôn nhất thao tác ấn chọn, rất nhanh cả nhóm bọn họ đã được dịch chuyển vào trong.

Chỉ sau có mấy giây, nhóm 25 người chơi đầu tiên, chưa đến giờ hoạt động đã ngồi canh trước của nhà trưởng thôn, hoạt động chính thức bắt đầu xong thì lập tức chọn bản đồ cực khó, thoát ra khỏi bản đồ sự kiện.

Lúc này dáng vẻ của bọn họ phải nói là vô cùng tàn tạ, quần áo trên người có dấu vết lôi kéo không nói, tóc tai rối bù xù y như có gió lốc thổi qua, trên mặt mấy người còn có dấu tay cùng vết móng tay cào vô cùng khả nghi.

Càng không cần nói đến vết bùn đất cùng mấy "Mảnh tàn thi" của rau màu dính trên người bọn họ, ai không biết còn tưởng bọn họ mới đi bới rác ở đâu về.

Tuy nói chỉ cần mười phút, trạng thái này sẽ được hệ thống tự động làm mới, nhưng biến mất không có nghĩa là chúng nó chưa từng tồn tại.

Trước khi tiến vào bản đồ hoạt động, quan hệ của 25 người này rất thân thiết, mặc dù trước khi chơi "Vùng đất điền viên", bọn họ chưa từng gặp mặt, chỉ quen biết ở trong game mà thôi, nhưng vì tính cách hợp nhau, chỉ hận không thể kết bái làm anh em khác họ. Nhưng mà vào hôm nay, tình cảm của bọn họ đã đứng trên nguy cơ đổ vỡ.

"Là ông! Chính là ông! Dưa hấu tôi vất vả lắm mới trồng được, kết quả chỉ chớp mắt có một cái, ông đã trộm mất của tôi! Tôi nhớ hồi tôi mới trồng được dưa hấu, quả vừa chín cái là đã ngay lập tức mang sang ăn với ông đấy, giờ ông làm vậy có thấy xứng với tôi không? ?"

"Hừ! Tôi còn chưa trách ông đâu, ông lại còn gào mồm lên trước à? Là ai nhân lúc tôi không để ý, tuốt sạch hành lá tôi mới trồng hả, tổng cộng năm khóm đấy, điểm tích phân công lại so với dưa hấu nhiều hơn hai điểm, rõ ràng là tôi thiệt hơn có được không!"

"Được lắm, tôi cứ tưởng mình bị phân vào trong góc là an toàn nhất rồi, kết quả mấy người lại lao vào đánh nhau, lăn lộn trên mặt đất, không chỉ đè mấy mầm cây mới mọc của tôi chết toi, còn làm đổ sọt đựng thức ăn, khiến rau dưa bên trong rơi ra mất nửa, hại điểm tích lũy của tôi lót đáy, tức chết đi được!"

"Điểm tích lũy của tôi cao nhất thì có lợi gì đâu, vất vả lắm mới cướp được một ít rau dưa thì lại vì cành lá què cụt mà bị hệ thống phán không đạt tiêu chuẩn, không cho điểm, tôi nói này, lúc mấy người cướp thì nhẹ chân nhẹ tay chút được không, đây đều là điểm đấy, làm tròn lên thì chính là một quả trứng thú cưng rồi!"

Cãi qua cãi lại, 25 người này lại lao vào đánh nhau, ai nấy đều mặt đỏ tía tai, trên người phừng phừng lửa giận, giống như chứng đứt gãy gien phát tác, muốn phá hoại trong game.

Đánh suốt năm phút, cơn giận trong lòng mới hơi hơi nguôi ngoai, có thể bình tĩnh nói chuyện.

"A a a a! Tôi không muốn chơi bản đồ cực khó nữa đâu, thật sự quá khó khăn, còn chơi tiếp chắc chúng ta trở mặt thành kẻ thù mất thôi?"

"Không được! Tôi không muốn thua XX, rõ ràng là đồ ăn tôi cướp được nhiều hơn. Với cả bản đồ cực khó cho điểm tích lũy cao, trưởng thôn không phải cũng đã nói đấy à, độ khó càng cao, hệ số thưởng cũng càng lớn, chúng ta đã có kinh nghiệm một lần, nói không chừng lần tới mỗi người đều lấy được nhiều điểm tích lũy hơn, như vậy mà mấy ông vẫn không thấy động lòng à?"

"Hừ, không phải chỉ cần đề phòng, không để đồ mình trồng ra bị người khác trộm đi à, tôi không tin, lần sau tôi vẫn bị cướp nhiều như thế. Đi, tiếp tục bản đồ cực khó nào!"

Giống như chưa đụng phải tường chưa chịu quay đầu, nhóm 25 người đầu tiên sau khi cãi nhau ầm ĩ, lao vào tẩn nhau xong thì lại tiếp tục chọn bản đồ cực khó, mang theo giấc mộng giành được thật nhiều điểm tích lũy tiến vào.

Trong lúc bọn họ tranh cãi, cũng lục tục có mấy người chơi khác hết lượt bị dịch chuyển ra, bọn họ ai nấy đều mang theo vẻ tức giận cùng oán hận trên mặt, chỉ có rất ít người là nở nụ cười thỏa mãn. Bọn họ trợn mắt nhìn 25 người kia đánh nhau, không có ai thấy đó là chuyện bất bình thường, trái lại còn cảm thấy đó là đương nhiên, không cần biết là ai, ra khỏi bản đồ sự kiện cướp đồ ăn thì tâm trạng đều không tốt nổi.

Nhưng không biết là tại sao, rõ ràng biết hoạt động này có độc, nhưng cũng không ai chịu lùi bước, trái lại còn lên tinh thần, lôi kéo người cùng đội vào bản đồ sự kiện thêm lượt nữa.

Có người ban đầu chọn hình thức dễ và khó, nghe mọi người xung quanh tranh cãi xong thì không hiểu sao lại thấy háo hức với bản đồ cực khó, muốn biết nó là như thế nào, sao có thể khiến cho bạn bè trở mặt với nhau, vì thế lần thứ hai tiến vào bản đồ sự kiện, trong lòng đều rục rịch muốn tăng độ khó.

"Người chơi dũng cảm, không sợ khó khăn! !" Có người trước khi vào bản đồ cực khó thì hô một câu với những chơi khác, lại không cẩn thận trở thành câu khẩu hiệu dành riêng cho hoạt động tháng này.

Trong suốt ba ngày diễn ra hoạt động, người chơi tuy bị bản đồ cực khó hành hạ đến mức "Bạn bè xa lánh", nhưng vẫn kiên cường, kiên định với sự lựa chọn của mình, miệng hô khẩu hiệu, anh dũng hướng về phía có điểm tích lũy cao hơn...

Bản đồ cực khó.

Nhóm người Bạch Lê không biết sao khi mình đi vào thì bên ngoài xảy ra chuyện gì, hai phút trước khi trò chơi chính thức bắt đầu, bọn họ đều tranh thủ đánh giá mọi thứ xung quanh.

Nhóm họ có tổng cộng 18 người, dưới chân là 100 khối đất mà hoạt động phân cho, năm người xếp thành một hàng, hàng cuối cùng có ba người.

Toàn bộ đất ruộng đều nằm sát cạnh nhau, chỉ dùng đường kẻ vôi không quá rõ ràng để phân chia. Chờ đến giờ, hiện trường trở nên hỗn loạn, nói không chừng chẳng còn ai quan tâm đến cái vạch ngăn đó nữa, chỉ cần cây trồng có thể thu hoạch, cứ cướp về là được.

Trong tay mỗi người đều có thêm một túi nhỏ, bên trong để đầy các loại hạt giống. Để tiện kiểm tra, góc trên bên trái của những hạt giống đó đều có ghi chú thời gian thu hoạch của chúng trong bản đồ sự kiện, góc dưới bên trái thì lại là ký hiệu "∞", nói rõ số lượng hạt giống là không có hạn chế.

Ngoại trừ túi hạt giống này ra, thì mỗi người chơi còn được phân một sọt đựng thức ăn. Sức chứa như cái động không đáy, không cần biến là thả vào trong bao nhiêu cũng không thể đầy, nhưng nếu không cẩn thận làm nghiêng sọt, hay bị người khác xô đổ, thì đều sẽ rơi ra một nửa số thức ăn bên trong.

Nếu nhanh tay nhanh chân, nhân lúc những người khác còn chưa kịp xúm lại, nhặt hết rau dưa về rổ thì không sao, chứ nếu xui xẻo bị tranh cướp mấy lần như vậy, vậy thì lượt chơi này xem như ra về tay không.

"Oa! Thật nhiều hạt giống chưa từng thấy, Lê Lê, những hạt giống này đều phải chờ lên cấp cao mới có thể mở khóa ạ?" Thần kinh Khương Hoài Bích đối với những thứ mình chưa từng thấy vô cùng nhạy cảm, một khi phát hiện thì lập tức đưa ra câu hỏi.

"Ừ, đúng vậy." Bạch Lê nói, "Càng là hạt giống có thời gian thu hoạch nhanh thì điểm tích lũy nhận được lại càng thấp, ngược lại cũng vậy, lúc mọi người lựa chọn hạt giống thì nhớ chú ý kiểm soát thời gian và số lượng của chúng."

Mặc dù cậu là người thiết kế ra hoạt động lần này, những đây cũng là lần đầu tiên cậu tiến vào bản đồ sự kiện, trong đầu chỉ có lý thuyết, còn chưa kịp thực hành, vì thế chỉ có thể nhắc nhở sơ qua, về việc sau khi thi đấu bắt đầu, mọi việc sẽ tiến triển như thế nào thì cậu không biết.

Nói xong, Bạch Lê quay sang đánh giá xung quanh, đất ruộng bọn họ được phân sau khi tiếng vào bản đồ là ngẫu nhiên, cậu đứng thứ hai hàng thứ ba, không may bốn phương tám hướng trước sau trái phải đều có người, nghĩ cũng biết chờ lát nữa thi đấu bắt đầu, cậu muốn bảo vệ rau củ của mình sẽ khó khăn đến mức nào.

Mọi người nghe Bạch Lê nói thì đều nhanh nhẹn chuẩn bị, ít nhất thì cũng cầm hạt giống trong tay trước, chờ có thông báo nhắc nhở thì lập tức gieo xuống đất.

Tống Hân Nhiên may mắn được phân vào trong góc, cậu nhóc liếc mắt nhìn danh sách hạt giống, quyết định lấy số lượng để giành chiến thắng, vì thế cầm một lượng lớn hạt giống lúa mì trong tay, sau khi nghe tiếng thông báo nhắc nhở thì nhanh chóng gieo xuống.

Thời gian để lúa mì có thể thu hoạch là ít nhất, chỉ 30 giây, chờ cậu nhóc trồng hết 100 khối đất thì lúa mì gieo đợt đầu đã chín rồi. Sau đó cậu nhóc có thể một bên thu hoạch, một bên gieo mới, hình thành một vòng tuần hoàn, không lo không tích được điểm.

Người có cùng suy nghĩ với cậu nhóc không phải số ít, ba người [Vân Dực], [Việt Tầm], [Mẹ Hoài Bích] cũng đều trồng lúa mì. Bọn họ thành thực tích điểm cho bản thân, chỉ chờ điểm của mình đạt tới một mốc nhất định sẽ thay đổi hành động.

Bốn người này là trường phái ổn định.

Mà ngoài bốn người bọn họ, hạt giống được những người khác chọn lại đa dạng phong phú hơn nhiều.

Mạc Tụng chọn trồng cải Brussels có thời gian thu hoạch dài nhất, chờ cây lớn cần tới ba phút, vì thế trong lúc mấy người Tống Hân Nhiên vội vàng trồng trọt thu hoạch, y gieo hạt xong thì lại bắt đầu nhàn rỗi, thậm chí còn có thể tranh thủ xem bình luận, trò chuyện với khán giả.

"Ha ha, mọi người hỏi tôi sao không chọn loại có thời gian thu hoạch ngắn à? Đường nhiên là vì điểm tích lũy của chúng nó quá ít, một cây lúa mì chỉ được có một điểm, trong khi một cây cải Brussels lại được đến tám điểm, thời gian trồng lại chỉ nhiều hơn lúa mì có sáu lần, nghĩ thế nào cũng thấy trồng cải lời hơn mà!"

"Về vấn đề có thể bị những người khác cướp mất, hoặc trộm mất, khà khà, tôi đã sớm có chuẩn bị rồi! Fan hâm mộ cũ của tôi chắc đều biết, sau khi tôi xuất ngũ không lâu thì mới trở thành streamer, năng lực trước đây được huấn luyện ra trong quân ngũ vẫn còn trong người! Chờ đó mà xem, lát nữa tôi sẽ để mọi người thấy bản lĩnh thật sự của anh giai này, đừng vì dáng người linh hoạt của tôi mà mê muội đó nha ~"

Mạc Tụng khoe khoang không thèm hạ thấp giọng, suýt chút nữa đã khiến mấy người xung quanh không nhịn được cười.

Ba người Hùng Tịch vốn quen Mạc Tụng từ trước, Mạc Trúc lại còn là anh trai ruột của Mạc Tụng, cho nên bọn họ có biết một chút về năng lực của Mạc Tụng, cũng không cho là y đang khoe khoang khoác loác. Nhưng mà... Y tới từ quân đội, lẽ nào bọn họ thì không phải? Đến lúc đó ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!

Hùng Tịch lặng lẽ nắn nắn bắp tay của mình, ừm, bình thường chăm chỉ rèn luyện không uổng phí.

Mà hai vị có cấp bậc cao trong quân đội, đặc biệt là Đường Nghênh, đầu tiên là ngẩng đầu liếc về phía Văn Tinh Diệu, trong lòng không khỏi cảm thấy thương cảm cho Mạc Tụng. Ông chú đáng thương, nói cái gì không nói, lại cố tình bảo mình từng được huấn luyện trong quân đội, chờ lát nữa vị thượng tướng nào đó nghe thấy, nói không chừng sẽ đích thân kiểm tra kết quả huấn luyện của y cũng nên.

Văn Tinh Diệu dường như không chú ý tới sóng ngầm đang âm thầm nổi lên xung quanh, chỉ chăm chú quan sát động tác của Bạch Lê, Bạch Lê trồng loại nào thì hắn cũng trồng loại đó, Bạch Lê gieo chỗ này cây thì hắn cũng gieo chỗ đó cây y xì, hành vi nịnh nọt bám càng hết sức rõ ràng.

Ban đầu Bạch Lê không để ý thấy Văn Tinh Diệu đang nhìn, chỉ một lòng một dạ bố trí ruộng đất của mình. Cậu chia 100 khối đất của mình thành ba lớp ngoài, giữa, trong, càng vào sâu bên trong thì loại hạt gieo trồng có thời gian thu hoạch càng dài, còn vòng ngoài thì đều là mấy cây như lúa mì và ngô.

Theo như Bạch Lê nghĩ, nếu mấy loại cây đó cậu không kịp thu hoạch, bị những người khác trộm trước cũng không vấn đề gì lớn, quan trọng nhất vẫn là những loại được trồng ở phía trong cùng, chỉ cần chúng nó tốt thì điểm tích lũy của cậu sẽ không quá thấp.

Chờ xử lý trong ruộng của mình, Bạch Lê ngẩng đầu, phát hiện Văn Tinh Diệu cũng trồng theo cách của mình thì ném cho đối phương một ánh mắt tán thưởng, nghĩ là bọn họ có cùng ý tưởng.

Lại không biết, sau khi nhận được ánh mắt này của mình, động tác trong tay Văn Tinh Diêu hơi ngừng một chút, cảm thấy có hơi chột dạ, hắn hoàn toàn là học theo cậu để làm.

Mấy người còn lại thì chỉ thiếu nước trồng ruộng của mình thành một đóa hoa thôi. Có người chọn loại có thời gian thu hoạch vừa phải để trồng, có người thì mặc kệ tất cả, vớ được hạt giống nào thì vung hạt giống đó, y như tiên nữ rải hoa, thấy cây nào mọc thì thu hoạch.

Trong lúc loạt cây trồng đầu tiên còn chưa đến lúc thu hoạch, mọi người vẫn có thể duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài.

Mãi đến khi có cơn gió thổi qua, mang theo mùi thơm nhàn nhạt của lúa mì. Lúa mì mà bốn người Tống Hân Nhiên, [Vân Dực], [Việt Tầm], [Mẹ Hoài Bích] gieo đã chín.

Giống như domino, cứ cách một giây lại có một hai cây lúa mì lần lượt chín theo trình tự gieo của bọn họ. Trên mặt mấy người chợt lóe niềm vui được mùa, xách sọt của mình tới thu hoạch, vừa gặt còn vừa không quên rắc hạt giống mới, tiến hành lượt gieo trồng tiếp theo.

Khán giả đang xem live thấy thế cũng phấn chấn theo, không hẹn mà cùng đánh bình luận.

"Em trai [Quả đào] gặt nhanh lên, ánh mắt của tên to con cách vách vẫn đang nhắm về chỗ em đó, động tác không nhanh một chút, không khéo chỗ lúa mì gần đó sẽ bị đối phương cướp mất đấy!" Đây là bình luận bên trong phòng phát sóng của Tống Hân Nhiên.

Cách vách của Tống Hân Nhiên là Hùng Tịch. Anh ta quả thật cũng đúng như lời khán giả nói, đối mặt với lúa mì đã chín, trong lòng không khỏi rục rịch. Cây lúa mì vàng óng kia giống như mọc ra vô số cánh tay, đang không ngừng vẫy vẫy, mời gọi anh ta đến thu hoạch.

Da mặt Hùng Tịch bây giờ vẫn còn khá mỏng, cứ có cảm giác nếu mình động tay vào lúa mì của Tống Hân Nhiên, thì sẽ bị nói là bắt nạt trẻ con, cho nên vẫn còn chút do dự.

Sau đó, anh ta thấy, ở vị trí thửa ruộng khác tiếp giáp với ruộng của Tống Hân Nhiên, có một bàn tay thò ra, dùng sức nhổ một cậy lúa mì trong ruộng của cậu nhóc, nhanh chóng nhét vào trong sọt của mình.

Hùng Tịch: ? ? ?

Thấy ánh mắt kinh ngạc của anh ta, [Xoa bụng một cái] nở một nụ cười hòa ái.

Điểm tích lũy không thể chờ, muốn có thưởng thì phải nhân cơ hội làm ngay lập tức.

Hùng Tịch như đọc ra gì đó từ trong nụ cười này, da mặt dường như được thêm trạng thái tăng cường dày thêm mấy tấc, nở một nụ cười hiền hậu, cũng làm theo.

"Streamer mấy người còn ngây ra đó làm gì, không thấy đã có người bắt đầu thu hoạch rồi à, nhanh nhanh, cướp của người ta đi!" Đây là bình luận trong phòng phát sóng của những người khác.

Mạc Tụng bị nhiều người thúc giục nhất, khán giả của y luôn là kiểu xem trò vui không chê chuyện lớn, lúc nào cũng ước tình cảnh càng loạn xạ bung bét hơn, lúc này bọn họ sao có thể ngồi yên được nữa, đồng loạt nhào lên xúi giục.

"Được rồi, thế thì tôi lên!" Mạc Tụng nói nhỏ với máy quay một câu, sau đó hướng về phía [Vân Dực] cách mình gần nhất ra tay.

Mấy streamer khác cũng giống như vậy. Không chỉ có bọn họ, những người chưa thể thu hoạch cây trồng cũng bắt đầu hành động, có cơ hội là nhổ trộm một cây, xong thì nhìn trời nhìn đất nhìn mấy chứ không thèm nhìn người bị hại, cố gắng tỏ vẻ ta đây vô tội.

Vì thế, ruộng lúa mì ban đầu vẫn còn ngay hàng thẳng lối rất nhanh đã trụi chỗ này một ít, trọc chỗ kia một ít. Trong lúc này Tống Hân Nhiên vẫn luôn cắm đầu cắm cổ làm, hoàn toàn không phát hiện ra khu bình luận của mình đã bị một loạt "A a a a a" chiếm đóng, cậu nhóc cắt gặt cắt gặt, vươn tay muốn túm lấy cây lúa mì tiếp theo, nhưng trong tay lại trống không, chẳng túm được cái gì.

Chờ cậu nhóc ngẩng đầu lên, thì phát hiện trong ruộng nhà mình đã không còn được mấy cây lúa mì nguyên vẹn, Hùng Tịch, [Xoa bụng một cái], thâm chí ngay cả [Trúc Tử] cùng [Tôi không lắm lời] cách cậu nhóc khá xa cũng không quản ngại đường xá, mò tới tận đây, Hùng Tịch còn đang cầm một cây lúa mì trong tay nhét vào sọt thức ăn của anh ta.

Tống Hân Nhiên: ! ! !

Chuyện gì đây, sao chỉ chưa đến có một phút mà ruộng của mình đã thành thế này rồi? Những người này mò tới đây lúc nào vậy, bọn họ trộm mất bao nhiêu lúa mì của mình rồi?

Lòng người "Hiểm ác" hoàn toàn lộ ra tước mặt Tống Hân Nhiên, khiến cậu nhóc không nghĩ ra nên phản ứng thế nào, chỉ ngây ngốc đứng đực tại chỗ.

Đột nhiên cậu nhóc liếc thấy mấy cây ngô đã có thể thu hoạch trong ruộng của Hùng Tịch, Tống Hân Nhiên không chút nghĩ ngợi đã bay đến chỗ cậy ngô gần mình nhất, trong miệng còn hét lớn: "A a a a! Em muốn báo thù cho lúa mì của mình, các anh trộm lúa mì của em, thì em sẽ cướp ngô của các anh, cả những cây khác nữa! !"

Động tác trên tay cậu nhóc nhanh thoăn thoắt, vèo vèo vèo bẻ xuống ba bắp ngô nhét vào trong sọt của mình, ngay cả ruộng đất chưa gieo trồng, cùng số lúa mì mới sắp chín cũng không quan tâm. Trong đầu chỉ có mỗi: Báo thù! Báo thù!

Tiếng hô hào của Tống Hân Nhiên y như kèn hiệu xung phong, không chỉ khiến Hùng Tịch biết ngô của mình đã có thể thu hoạch, mà còn nhắc nhở [Xoa bụng một cái], [Trúc Tử] cùng [Tôi không lắm lời], hạt giống bọn họ trồng có thời gian thu hoạch khá dài, lúc này bèn chạy về phía Hùng Tịch.

"Hề hề hề, Hùng già, chúng ta là anh em nhiều năm như vậy, ông không ngại bọn tôi bẻ của mình mấy bắp ngô đâu đúng không?"

"Người anh em! Bây giờ ông để tôi hái ngô của mình, chờ lát nữa dưa chuột của tôi chín, cũng cho ông hái nhé!"

"Anh Hùng, hôm nay anh để em hái ngô của anh, thì anh chính là anh trai ruột khác cha không cùng mẹ của em!"

Trong lúc ầm ĩ, chỉ còn lại tiếng ngăn cản đầy bất lực của Hùng Tịch: "Này! Này này! Mấy người chậm một chút, tốt xấu gì cũng để lại cho tôi một nửa đi, tôi mất công mất sức để gieo chúng nó đấy! Đậu má, [Trúc Tử], ông hơi bị quá đáng rồi đấy, thế mà hái hết sạch, không chừa lại cho tôi bắp nào!"

Trong lúc bọn họ tranh cướp nhau, tự nhiên không không phát hiện ra, có một bóng người nho nhỏ đang lặng lẽ mò tới chỗ sọt thức ăn [Xoa bụng một cái] bất cẩn để quên.

___________________

Cải Brussels

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info