ZingTruyen.Com

Cung Nhan Dan Vu Tru Trong Rau Nuoi Ga

01/08/2022

Edit: Nhật Nhật

...

Chương 147

"Hở? Mọi người... Tới để mua dưa hấu ạ?" Tống Hân Nhiên cũng ló ra từ sau lưng Văn Tinh Diệu, kinh ngạc hỏi.

Ban nãy cậu nhóc ngồi ở bên kia của Bạch Lê, lúc ăn dưa cùng không quên để ý động tác của đối phương. Sau đó, cậu nhóc thấy thầy mình kéo vạt áo của [Yêu Tinh], ra hiệu cho hắn nhìn bên ngoài.

Thuận theo tầm mắt của hai người nhìn ra, Tống Hân Nhiên cũng trông thấy đám đông đang đứng bên ngoài kia, tuy người đầu tiên thầy nghĩ tới là [Yêu Tinh] chứ không phải cậu học trò nhỏ là mình, cậu nhóc vẫn đứng dậy đi theo, nghĩ đến lúc đó, mình cũng đỡ một tay, giúp duy trì trật tự hiện trường.

Vì thế, Tống Hân Nhiên chủ động nhận nhiệm vụ giữ gìn an toàn trật tự, cảm thấy thầy sẽ cần cậu nhóc bảo vệ.

Kết quả, đám người này vây ở đây, mục đích chỉ là để mua một quả dưa hấu? ?

Người thiết kế trò chơi to như vậy đứng lù lù một đống, thế mà trong mắt game thủ lại chỉ có dưa hấu? ?

Này nói ra ai mà tin được? Nhưng thực tế chính là như vậy đấy.

Trong đám đông có ngừời lên tiếng đáp: "Đúng, đúng, chỉ là đến mua dưa hấu thôi! Chúng tôi không phải muốn tới quấy rầy Lê Lê đâu, nhưng ai bảo trong game bây giờ chỉ có mỗi Lê Lê là có dưa hấu chứ, còn tìm Mì Gấu Đỏ tới livestream, đây là muốn bọn tôi thèm chết mà!"

Nói xong, lại hô lớn với Bạch Lê: "Lê Lê, dưa hấu của cậu có bán không vậy, tôi sẵn sàng ra giá cao để mua nha!"

"Lê Lê, tôi cũng muốn mua, nhanh nhìn tôi này, tôi là fan của cậu á! Fan cứng! !"

"Biến biến biến, cứ làm như ở đây có ai không phải là fan cứng của Lê Lê ấy! Lê Lê, cậu xem, tôi đã chuẩn bị sẵn tiền đây rồi, 100 vàng một quả dưa có được không? Không được tôi lại tăng thêm ít nữa ~~~"

Không chờ Bạch Lê kịp phản ứng, nhóm người kéo bè kéo lũ tới đây đã bắt đầu tự cạnh tranh với nhau, Bên ngoài sân lúc này có mấy chục người chơi, mà vẫn còn nhiều người nữa đang từ xa đi tới, lo lắng quả dưa vốn có thể mua về nguyên trái sẽ bị chia nhỏ, cuối cùng chỉ được có một miếng tí xíu, đám người này lại càng rống lên to hơn.

Mức độ cạnh tranh khốc liệt như vậy, cho dù ban đầu Bạch Lê không định bán thì bây giờ thái độ cũng có chút buông lỏng.

Cậu nghĩ một chút, ra hiệu "Tất cả yên lặng" với đám đông, sau đó nói: "Dưa hấu tôi có thể bán, nhưng không cần tới 100 vàng một quả đâu, dù sao sau này mọi người cũng có thể tự mình trồng được. Ừm... 10 vàng một quả dưa đi, những người chấp nhận được cái giá này thì tới xếp hàng trước, tôi sẽ nhờ bạn mình hỗ trợ mang dưa ra đây."

Vừa dứt lời, người chơi ngoài sân ngây ra mất mấy giây, sau đó mới toe toét cười sướng, hai tay vội vã víu vào hàng rào, cũng mặc kệ không cần biết tay có bị cấn hay không, hô to một tiếng: "Chịu! Giá rẻ như vậy chỉ có đồ ngốc mới không chịu! Tôi đăng ký, tôi xếp hàng, tôi là người đầu tiên!"

Phản ứng của những người khác sau đó chứng minh, động tác đầu tiên y làm ra rất là cần thiết, không cần biết phía sau tranh giành chỗ đứng thế nào, y cứ tóm chặt lấy hàng rào, tất nhiên là giữ vững được vị trí của mình.

Người phía sau cũng lo lắng, nhỡ mình dùng sức quá đà, kéo hỏng hàng rào nhà Lê Lê, cậu không vui một cái, không bán dưa hấu cho bọn họ nữa thì biết làm sao, cho nên không dám kéo tên người chơi đứng đầu, đành "Tủi thân uất ức" tranh vị trí phía sau.

Không tới hai phút, phía ngoài sân nhà Bạch Lê đã có một hàng dài thật dài người đứng chờ. Độ dài này... Nếu bọn họ nắm tay nhau chắc có thể vòng quanh nhà của trưởng thôn đủ một vòng.

Trong lúc những người chơi này xếp hàng, người trong sân cũng bỏ thìa trong tay xuống, tới giúp Bạch Lê chuyển dưa hấu. Bạch Lê, Văn Tinh Diệu, Tống Hân Nhiên, ba người đứng ở chỗ cổng, một người phụ trách thu tiền, một người phụ trách giao dưa, còn một người phụ trách duy trì trật tự, có người định chen ngang thì lên tiếng nhắc nhở.

Nhắc nhở xong cũng không cần phải làm gì nữa, những người chơi đang trông dưa hấu đến mòn con mắt có thể đánh đuổi tên dám chen ngang đi, còn hẹn nhau mua dưa xong sẽ đi úp sọt tên da mặt dày kia.

Để có thể ăn một miếng dưa hấu, bọn họ đã không dễ dàng rồi, lại còn dám mắt mù chạy tới chen ngang, quá đáng, thật sự rất quá đáng!

Ngoài trừ những quả đã cắt ra để ăn, số dưa hấu còn lại chỉ có hơn 70 trái. Nói cách khác, nếu mỗi người được mua một quả, thì cũng chỉ có hơn 70 người chơi được ăn dưa hấu lớn, thơm ngọt nhiều nước mà thôi.

Sau khi giao quả dưa hấu cuối cùng tới tay người mua, Bạch Lê xin lỗi, thông báo cho những người phía sau rằng dưa hấu trong nhà đã hết, lần bán dưa này đến đây là kết thúc.

Biểu cảm trên mặt những người không mua được dưa vô cùng phức tạp, trái ngược hẳn lại với những người phía trước. Người mua được thì ôm quả dưa trong ngực, hận không thể bay thẳng lên trời, người không mua được thì ủ rũ âu sầu, như nhà có tang, tựa như cuộc đời với họ đã không còn ý nghĩa gì nữa. Quả thực là người gặp thấy thương người nghe rơi lệ.

Bạch Lê không đành lòng nhìn cảnh tượng này, vì vậy nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn nữa. Những người còn lại cũng học răm rắp theo cậu, cùng lắm là trước khi quay đi, ném lại cho mấy người không mua được dưa hấu một ánh mắt "Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ".

Song, bầu không khí trầm lặng, buồn bã này cũng không kéo dài bao lâu, người chơi mua được dưa hấu không rời đi ngay, mà quay sang nói với những người khác, bảo bọn họ đừng đi vội, ở lại cùng nhau ăn một miếng dưa hấu đã.

"Ôi dào, không mua được thì không mua được thôi, mấy người khóc cái gì? Nhanh tới đây, anh trai chia cho mấy người một miếng là được rồi, tốt xấu gì cũng coi như ngọt miệng, không uổng công đi chuyến này!"

"Đúng vậy! Quả dưa hấu to như vậy, tôi ăn một mình cũng thấy có hơi nhiều, chia quả của tôi ra ăn cùng nhau đi, mấy người cũng đừng đeo cái bản mặt đưa đám ấy nữa, nhanh lại đây ăn một miếng, ăn xong thì tiếp tục quay về cày ruộng, cố gắng phấn đấu để mai mốt tự trồng được dưa hấu!"

Đừng thấy những người này lúc mua dưa hấu không chút nể nang, chen nhau vỡ đầu mà nhầm, thấy những người khác cùng tới mà không được ăn dưa, bọn họ cũng chẳng đành lòng, bèn rủ lòng từ bi, lời tất cả cùng thường thức dưa hấu mà mình vất vả mua về.

Ngay cả những người chơi cố chen hàng bị đuổi đi cũng một lần nữa quay lại, cùng lắm cũng chỉ bị liếc xéo mấy phát thôi, chứ không có chuyện không chia cho bọn họ ăn.

Trong phút chốc, ngoài phía sân nhà Bạch Lê trở thành một địa điểm ăn dưa tập trung càng lớn hơn, những người chơi nọ hoặc ngồi hoặc đứng, động tác bổ dưa cũng càng bạo lực dứt khoát hơn, miếng dưa trong tay bọn họ cũng muôn hình muôn vẻ, thứ duy nhất giống nhau ở đây chính là nụ cười vui sướng cùng dáng vẻ hào sảng của bọn họ.

Ăn dưa dường như đã trở thành một hành vi đặc biệt khắc sâu vào trong bộ gien của bọn họ, người chơi vừa ăn dưa ngon lành, vừa thưởng thức hương vị trong miệng, vô tư tán gẫu.

Mạc Tụng nhìn cảnh này thấy vô cùng thú vị, sau khi được sự đồng ý của tất cả mọi người thì dời ống kính máy quay qua, đặt ở đối diện, đồng thời mở chức năng ghi âm lên mức tối đa, dùng cách nói của y, thì chính là để khán giả đang xem live có cảm giác được tham gia trò chuyện cùng.

Đối với việc này, khán giả xem live bày tò: Xí! Để bọn này tự ăn dưa còn chưa tính, giờ lại còn bảo bọn này tự mình hóng hớt nữa à?

Chê thì chê thế, thứ nghe thì vẫn muốn nghe.

Khán giả chép miệng, nhấm nháp dư âm hương vị của dưa hấu đã không còn tí gì trong miệng, say sưa lắng nghe người chơi trong game nói chuyện.

Người chơi ngoài sân không chỉ nói chuyện phiếm, còn mà lớn tiếng mời mấy người Bạch Lê tham gia cùng. Bạch Lê thương lượng cùng nhóm của mình, cảm thấy việc này cũng không có vấn đề gì, bèn cầm chỗ dưa hấu còn lại vui vẻ gia nhập.

"Lê Lê, ban nãy tôi cũng có xem Mì Gấu Đỏ livestream, mấy cậu không phải đang nói tới chuyện NPC mới xuất hiện à, tôi cũng nhận nhiệm vụ của ngư dân, nhưng sao phần thưởng của tôi không phải lưới đánh cá cao cấp giống của anh đại [Yêu Tinh], mà lại là một xâu cá khô, bảo hấp lên là có ăn được vậy?"

"Tôi cũng vậy nè, nhiệm vụ không giống nhau, hoa nữ bảo tôi thu thập cho mình 50 hạt giống hoa tươi, đến bây giờ tôi mới thu thập được có một phần ba, nhiều dã man!"

"Của tôi không giống như mọi người! Tôi chơi cờ năm quân với cậu bé nghịch ngợm, sau đó thằng bé đưa tôi một tấm bản đồ kho báu vẽ bằng tay, đến bây giờ tôi vẫn chưa nỡ lấy ra dùng đây này ~"

Lời này vừa nói xong, tất cả những người chơi khác đồng loạt ném ánh mắt hâm mộ cho người vừa lên tiếng.

Bản đồ kho báu á, một chữ "Báu" thôi nghe nó đã hấp dẫn rồi, hoạt động tìm kho báo còn bao gồm cả việc khám phá thế giới trong game nữa, mạo hiểm, phiêu lưu kỳ thú, những bất ngờ thú vị chưa được khám phá, sao có thể không khiến người ta mong đợi chứ?

Hai mắt Khương Hoài Bích "Bặc" một cái sáng lên, y như đèn pha ô tô, hận không thể vọt đến bên cạnh người chơi vừa nói, hỏi đối phương có đồng ý bán bản đồ kho báu đấy cho mình không.

Nhưng chỉ cần hơi động não một tí là biết, đem bán là chuyện không thể, vĩnh viễn cũng không có chuyện đó, chỉ là không biết, lúc đối phương đi tìm kho báu, có đồng ý để người khác vây xem toàn bộ quá trình không?

Nhiều người chơi lên tiếng kể lại tình huống cùng quá trình nhận nhiệm vụ của mình như vậy, Bạch Lê cũng không cần giải thích thêm gì nữa, tất cả mọi người đều đã hiểu.

Mấy NPC mới này, nhiệm vụ trong tay họ rõ ràng là ra ngẫu nhiên, nhận được yêu cầu nào đều do vận may của người chơi quyết định, thậm chí ngay cả phần thưởng cũng chứa rất nhiều may rủi bên trong.

"Được rồi, tôi hiểu rồi, không phải do chúng ta không đủ tốt, mà là vận may không đủ đỏ, mặt đen quá! Xem ra lần sau có đi tìm bọn họ nhận nhiệm vụ thì phải rửa tay trước, hoặc là ăn mấy món giúp nâng cao độ may mắn..."

"Cái này... Mấy NPC này tùy hứng thật đấy! Làm gì cũng phải xem tâm trạng, biết trước như vậy, lúc trước chỉnh mặt tôi đã chỉnh cho mình đẹp trai một tí rồi, nói không chừng bọn họ cũng nhìn mặt thì sao?"

"Chú em, bây giờ cậu muốn đổi cái mặt khác vẫn còn kịp đấy! Quên rồi à, trong khu mua sắm game có đạo cụ 'Thay hình đổi dạng', mỗi người chơi chỉ được mua một lần, chính là dùng để chỉnh lại ngoại hình, nếu cậu định đổi mặt thật thì đi mua về thử xem~"

Lúc nghe đến đó, Bạch Lê liếc Văn Tinh Diệu một cái đầy ẩn ý, nghĩ thầm, những người chơi này còn phải cảm ơn vị ngồi cạnh cậu đây, lúc trước nếu không phải vì để đối phương chỉnh lại mặt, cậu cũng sẽ không nghĩ tới việc thiết kế đạo cụ này.

Ai có thể ngờ được, một ít đạo cụ không thu hút, vậy mà lại có thể sống dậy trong tình huống như thế này. Được nhắc như vậy, có vài người chơi tỏ ra trầm ngâm, sau đó nghiêm túc nói, chờ ăn dưa hấu xong, bọn họ sẽ về nhà cẩn thận nghiên cứu. Có khi lần tới login, bọn họ sẽ phải làm quen lại từ đầu với bạn bè của mình cũng nên,

Sau đó, có người chơi mang khuôn mặt mới chỉnh sửa lại đi tìm bạn bè tán gẫu, kết quả đối phương lại hiểu nhầm là người này muốn vào nhà mình trộm gà, bị đánh đuổi ra khỏi sân, chuyện này còn được lưu truyền trong diễn đàn game một thời gian khá dài.

Người chơi tự mình lĩnh hội qua thì rưng rưng nước mắt, nói: Phẫu thuật thẩm mỹ có rủi ro, muốn đổi mặt phải nhớ thật cẩn thận!

---o0o---


Chương 148

Chủ đề câu chuyện đột ngột bẻ hướng sang việc chỉnh lại tạo hình, mục đích là để lấy lòng NPC, sau khi nói xong chuyện này, người chơi rất nhanh đã quay về chủ để cũ.

Tiếp tục nói về năm NPC mới trong game.

"Ngư dân, hoa nữ, cậu bé nghịch ngợm và ông Vương ngoài cửa thôn chúng ta đều gặp được rồi, nhưng thầy bói thì tìm khắp thôn cũng không thấy bóng dáng đâu, Lê Lê, rốt cuộc NPC này ở đâu vậy?"

Người chơi ở thôn Nấm so với người chơi tại những thôn khác có một lợi thế tự nhiên vô cùng lớn, đó chính là người thiết kế trò chơi cũng sống ở thôn này. Một khi gặp phải chuyện mà năng lực của game thủ bình thường không thể giải đáp, bọn họ có thể chọn cách "Tìm người cầu viện".

Thông tin về phương diện này, Bạch Lê cũng không cố ý che giấu, người chơi vừa hỏi, cậu cũng thuận thế giải đáp luôn.

"NPC thầy bói là một người có hành tung bí ẩn, y sẽ không xuất hiện tại địa điểm hay một mốc thời gian cố định nào, mỗi một lần người chơi gặp được đều là ngẫu nhiên, hơn nữa y cũng không ở lại một chỗ nào lâu, tới giờ sẽ lập tức rời đi. Là người thiết kế ra nhân vật này, tôi khuyên mọi người một câu, nếu có một ngày mọi người may mắn gặp được đối phương, phải nhanh chóng đối thoại, không được do dự một giây nào cả, nói không chừng trong lúc mọi người mải do dự, y đã biến mất không thấy nữa. Còn thầy bói này có công dụng gì, sẽ giao nhiệm vụ gì, thì mọi người tự đi thăm dò ha."

Biểu cảm của tất cả mọi người đều cùng một kiểu "Tôi nhớ rồi", những người chơi mới ở thôn khác đang âm thầm theo dõi livestream cũng điên cuồng ghi chép, tỏ vẻ bọn họ chắc chắn sẽ không để vuột mất cơ hội.

Trò chuyện đến đây, thông tin cơ bản về năm NPC mới đã được tiết lộ hết, từng quả dưa hấu tròn trịa cũng đã biến mất trong cái miệng không biết thỏa mãn của người chơi.

Mạc Tụng lặng lẽ cười, nói với khán giả livestream lần nay sẽ kết thúc ở đây, hẹn buổi chiều gặp lại, đang chuẩn bị tắt camera thì lại thấy trên khu bình luận xuất hiện một hàng chữ màu vàng chóe, in đậm viết hoa trong ngoặc kép.

"Đừng tắt live vội mà a a a a! Mì Gấu Đỏ, anh hỏi Lê Lê giùm tôi cái, thầy bói có phải là một ông lão có mái tóc bạc trắng như tuyết, cộng thêm một chòm râu dê thật dài, mặc bộ áo dài màu xám đen, trong tay cầm một cái cờ phướn kỳ quái, viết chữ "Quẻ" không? Tôi tôi tôi, hình như tôi gặp được thầy bói rồi nè!"

Trong lời nói để lộ ra cảm xúc mừng rỡ khôn xiết của chủ nhân, khán giả vốn đã ăn dưa no căng lập tức lên tinh thần, này gọi là gì? Gọi là nói cái gì đến cái đấy, miệng của đám game thủ này chắc đã được đi khai quang rồi đúng không?

Chỉ tiếc thầy bói không xuất hiện ở thôn Nấm, mà là ở một thôn khác.

Kiểu chữ cùng màu sắc bắt mắt như vậy, Mạc Tụng làm sao có thể không thấy cho được, y đọc bình luận này lên, xong nhìn về phía Bạch Lê, chờ cậu xác nhận.

Bạch Lê gật đầu: "Ừ, đúng vậy, ngoại hình của thầy bói cũng gần gần như thế, giữa các thôn không có chênh lệch nhiều lắm."

"Chúc mừng vị game thủ này, nhanh như vậy đã có thể gặp được thầy bói trong game."

Trên màn hình phát sóng, người thanh niên tướng mạo không thu hút lắm nhếch miệng khẽ cười một cái, đôi mắt mang theo sự quyến rũ tự nhiên của hồ ly lúc này hơi cong lên, trái lại làm lộ ra một loại ý vị thuần khiết. Đường nét trên khuôn mặt kết hợp lại với nhau, khiến người ta có cảm giác ấm áp như gió xuân.

Cảm thụ của khán giả không thể miêu tả rõ được bằng lời, chỉ cảm thấy lúc này Lê Lê cười rất dễ nhìn, khiến người ta không nhịn được tin tưởng vô điều kiện vào lời nói của cậu, đồng loạt chúc mừng người chơi gặp được thầy nói kia, hâm mộ vận may của đối phương.

Điền Manh cũng cảm thấy hôm nay mình thực sự là lucky girl. À, không thể nói là chỉ có hôm nay được, sự may mắn của cô hẳn là đã bắt đầu từ ngày hôm qua, sau khi cướp được tiêu chuẩn đăng nhập vào game, lại kéo dài đến tận bây giờ, để cô gặp được thầy bói mà những người khác tìm khắp cũng không được.

Mấy phút trước, cô đang ngồi ở thửa ruộng ven sông xem livestream của Mạc Tụng, nhìn "Dưa" cho đỡ khát, lúc những người chơi trong live nhắc đến thầy bói, cô cũng mơ mộng, nghĩ nếu mình gặp được NPC này thì sẽ phản ứng như thế nào.

Trong suy nghĩ của cô, bản thân nên nhào ngay tới, kéo đối phương lại hỏi ông sẽ giao nhiệm vụ gì cho mình, hoặc là thăm dò xem cách chơi thế nào.

Chứ không giống như bây giờ, rõ ràng người ta đang ở ngay đối diện, cô lại lao vào phòng live gào lên, muốn người thiết kế giúp mình xác nhận, có phải cô lại một lần nữa gặp may hay không.

Thầy bói là ai, cô cứ thế mà gặp được người ta thôi hả? Sao cô lại thấy khó tin vậy nè?

Chuyện sau đó thế nào, ngay cả Điền Manh cũng không thể ngờ được. Cô ở trong phòng phát sóng trực tiếp, kể lại toàn bộ quá trình gặp gỡ cùng giao lưu của mình với thầy nói cho khán giả nghe.

Kiểu hoạt động này, khiến một thời gian rất dài sau đó nhớ tới, cô đều nhỏ giọng nói một câu "Búp bê Nga*".

* Một từ thông dụng trên Internet, xuất phát từ loại búp bê truyền thống nổi tiếng của Nga. Nó đề cập đến hành vi lặp lại vô tận của một hành động nào đó.

Không chỉ có khán giả xem live, mà ngay cả Mạc Tụng và những người chơi ở thôn Nấm cũng đều cảm thấy hứng thú vô cùng, thỉnh thoảng còn nghĩ giúp cô, xem nên lựa chọn thế nào.

Trong quá trình này, thân là người thiết kế trò chơi, có hiểu biết rất rõ về công năng của NPC thầy bói này, Bạch Lê chủ động không tham gia cùng, cậu đứng bên cạnh mỉm cười, không nói một lời, theo dõi diễn biến của sự việc.

Cậu cũng rất tò mò, những người chơi vũ trụ không hề biết đến sức mạnh của huyền học này, trong quá trình giao lưu với thầy bói sẽ xảy ra chuyện gì.

Điền Manh thực sự cảm thấy vô cùng căng thẳng, những vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

Điền Manh: "Ông ấy hỏi, đoán mệnh, bói toán, xem tướng, phong thủy kham dư*, tôi chọn cái nào? Hình như mỗi lần chỉ có thể chọn một thôi, à, đúng rồi, ông ấy còn lấy ra một cái hòm lớn, nói là chờ lát nữa tôi có thể chọn mua."

*Kham là thiên đạo, Dư là địa đạo. Phong thủy khi bắt đầu đã có duyên nợ gắn kết giữa thiên văn lịch pháp và địa lý, ngửa mặt quan sát thiên văn, cúi xuống quan sát địa lý chính là hai đặc trưng cơ bản của bộ môn huyền bí này. (Nó là một các gọi khác của phong thủy thôi)

Khán giả cảm thấy ông thầy bói này thật thú vị, bọn họ hoàn toàn không hiểu mấy cái ông ta nói là gì cả, vì thế bắt đầu đoán già đoán non xem mấy lựa chọn đó là có ý gì,

"Đoán mệnh? Tôi cảm thấy cái này liên quan đến vận may trong game của cô, thời Trái Đất cổ có câu nói thế này, 'Mệnh nói có thì chung quy sẽ có, mệnh nói không thì đừng có cưỡng cầu', ý là rất nhiều chuyện trong đời đều đã được định sẵn từ trước. Em gái nghe anh nói một câu này, chọn cái này đi, xem mệnh một lần không thiệt đâu, nếu kết quả tính ra tốt, cô lập tức mua mấy gói quà nạp mở ra xem?"

"Đúng đúng, đoán mệnh trong game ấy mà, rất có thể chỉ là xem xem vận may của cô hôm nay có tốt hay là không thôi."

"Thế bói toán nghĩa là gì, hai chữ này tôi đều biết, những ghép chúng với nhau, tôi lại chẳng hiểu mô tê gì cả... Nếu không thì em gái chọn cái này đi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn này một chút ha?"

"Đừng đừng đừng, dù sao cũng không biết là có ý gì, đâu cần lãng phí cơ hội vô ích như vậy chứ? Cá nhân tôi lại thấy hứng thú với 'Xem tướng', cái này có phải là để thầy bói kiểm tra xem ngoại hình cô chỉnh sửa có được hay không không? Nếu đúng là thế thật, thì người nào ban nãy định đi chỉnh lại mặt đừng có làm vội, tìm thầy bói nhờ xem mặt một cái trước rồi hãy chỉnh sau. Ha ha ha!"

"Các anh em! Tôi tra được trên mạng ý nghĩa của từ 'phong thủy kham dư' này, cái này có liên quan rất lớn đến nơi ở của cô đấy, nói theo cách đơn giản thì chính là nhà có phong thủy tốt có thể giúp người ở phát đạt, làm cái gì cũng thuận buồm xuôi gió. Mà phong thủy không tốt thì sẽ gặp hết xui xẻo này đến xui xẻo kia, kiến nghị mấy người chơi mãi không rút được đồ tốt trong game, nhanh đi tìm thầy bói, nhờ người ta đến xem phong thủy nhà mình đi! Mấy người xui xẻo như vậy, biết đâu là do phong thủy đó ~~"

"Nghĩ thử mà xem, NPC thầy nói này nói là 'Đoán mệnh", nhưng thật ra rất là toàn năng nhé! Không biết làm thế nào mà Lê Lê lại nghĩ ra được nhân vật này nữa, quá đỉnh!"

"..."

Khán giả mồm năm miệng mười, nói ra cái nhìn của mình về bốn sự lựa chọn này, ai cũng không thuyết phục được ai, chỉ có thể bực bội cằn nhằn một câu, tại sao không thể bọn hết cả bốn, bọn họ đều là người lớn cả rồi, tại sao cứ nhất định phải chọn TAT!

Đây cũng là chuyện khiến Điền Manh thấy muốn trầm cảm, cái nào cô cũng có hứng thú hết, cuối cùng lại chỉ có thể chọn một, đây đúng là muốn ép chết mấy người mắc chứng khó khăn khi lựa chọn mà!

Cuối cùng, Điền Manh khẽ cắn răng, quyết định chọn theo thứ tự. Vì thế cô báo lại sự lựa chọn của mình trong phòng phát sóng xong, thì nói với thầy bói vẫn đang kiên nhẫn đứng đợi ở đối diện: "Tôi chọn đoán mệnh, làm phiền ông xem giúp."

Nghe xong, thầy bói ngay tại chỗ lấy ra một cái bàn cùng hai chiếc ghế nhỏ, bản thân ngồi xuống xong thì mời Điền Manh cùng ngồi, dùng giọng điệu cao thâm khôn lường hỏi cô nàng mấy vấn đề, sau đó bắt đầu bấm ngón tay. Cách bấm ngón thoạt nhìn hết sức phức tạp, khiến Điền Manh xem mà hoa hết cả mắt, một giây trước còn cảm thấy mình đã nhớ kỹ được động tác này, một giây sau chúng nó đã oằn tà là vằn xoắn lại với nhau ở trong đầu.

Đồng thời cô cũng không biết phải mô tả lại cảnh tượng trước mặt mình thế nào, cắn môi, khó khăn tìm từ, nói lại trong phòng phát sóng: "Ờm... Ông ấy hỏi tôi tới thôn này từ bao giờ, tôi nói lại thời gian mình tạo xong nhân vật, lần đầu tiên đăng nhập vào game, may mà trong trò chơi có bản ghi chép chi tiết, tôi báo chính xác giờ phút giây là được. Sau đó, ông ấy lại hỏi lúc tôi vào game thời tiết như thế nào, có chuyện gì đặc biệt xảy ra không, tâm trạng của tôi bây giờ thế nào,v.v... Tôi đều nghiêm túc trả lời hết."

"Tiếp theo! Tiếp theo mới là mấu chốt, tiếc là ở chỗ tôi không có camera phát sóng trực tiếp, nếu không mọi người có thể nhìn thấy động tác tay như bướm lượn xuyên hoa của ông thầy bói rồi, nhanh kinh khủng, tôi thực sự không nhìn kịp tốc độ tay của ông ấy, xoạt xoạt xoạt dường như xuất hiện cả tàn ảnh luôn, tôi nhìn mà không nỡ chớp mắt! A, ông ấy xong rồi, mọi người chờ tôi chút, tôi nghe xem ông ấy nói gì đã!"

Lòng hiếu kỳ của khán giả đều bị Điền Manh khơi ra, kết quả ngay lúc quan trọng cô lại lắng tai nghe người ta nói. Điều này khiến cơn hứng thú của khán giả nâng lên không được, mà thả xuống cũng không xong, cực kỳ khó chịu, có không ít người bày tỏ ngay tại chỗ "Quần tôi đã tụt ra rồi mà cô lại để cho tôi xem cái này à? Có còn là con người nữa hay không vậy?"

Điền Manh không có thời gian để ý xem mọi người nói gì trên khu bình luận, hai mắt cô nhìn chằm chằm thầy bói, muốn nghe xem đối phương sẽ nói gì.

Thầy bói vẫn là dáng vẻ hiền lành tốt bụng như cũ, sau khi kết thúc, ông chỉ vuốt vuốt chòm râu dê của mình cho ngay ngắn lại, rồi lên tiếng: "[Robot canh tác], ba ngày nay cô sẽ gặp được nhiều may mắn, khai khẩn được nhiều đất ruộng, dòng chảy của con sông sẽ giúp cô có được thu hoạch không tồi. Nhưng, cô lúc nào cũng phải đề phòng vận may ngắn ngủi này ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân, tốt nhất nên dùng tâm thế bình thường để đón nhận. Ba ngày sau, cô sẽ gặp phải một sự lựa chọn khó khăn, đến lúc đó chỉ cần làm theo cảm giác của mình là được."

Ngắn ngủi có mấy câu, được thầy bói dùng ngữ điệu chậm rãi thong thả nói ra, sắc mặt của Điền Manh, cũng chính là [Robot canh tác] trong miệng đối phương, đã từ hờ hững ban đầu trở nên nghiêm túc hơn hẳn.

Thầy bói này, tính có vẻ chuẩn quá nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com