ZingTruyen.Info

CỬA HÀNG NHANG ĐÈN CỦA TIỂU LÃO BẢN (HOÀN)

Chương 193: THEO TA ĐI.

thitkhocaichua

Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Mạc Cương xuyên qua lớp khói thuốc mà nhìn chằm chằm đôi mắt Nhậm Học Bác, giống như muốn thông qua đôi mắt để nhìn ra cảm xúc của lão, nhưng ngoài trừ vẻ không cam lòng cùng khinh thường thì không còn gì.

Mạc Cương cũng không nhìn ra chút manh mối nào trên mặt Nhậm Học Bác, nhưng cũng không dễ dàng xuôi theo, ngược lại có chút đề phòng nói: "Ta cứ nghĩ với tính của ngươi, sẽ giết ngay Nhậm Học Lễ nếu có cơ hội, sau đó liền tranh giành thừa kế của lão, thuận lý thành chương mà lấy hết mọi thứ của Nhậm Học Lễ. Đến lúc đó, mọi thực đều thuộc về ngươi, ngươi đâu cần nhìn sắc mặt em trai mà làm việc, chuyện gì cũng bị lão áp một đầu."

Qua lại với Nhậm Học Bác mười mấy năm, Mạc Cương đương nhiên hiểu rõ tính cách của lão, những lời gã vừa nói, đúng ngay tính cách của Nhậm Học Bác.

Nhậm Học Bác phảng phất bị người chọc trúng tim đen, cả khuôn mặt liền cứng đờ, trong mắt nhanh chóng hiện lên chút quẫn bách, chỉ biết kéo kéo khoé miệng làm như bộ dáng huynh hữu đệ cung mà nói: “Nói thế nào thì Học Lễ cũng là em trai ta, sao ta có thể mất nhân tính đến vậy.”

Mạc Cương nhìn rõ biểu tình của Nhậm Học Bác. Không phải lão không muốn giết cả nhà Nhậm Học Lễ, sau đó thừa kế hết thảy gia tài nhà đó để lại. Lão đã làm, nhưng không thành công, cho nên mới rút lui để vạch ra kế hoạch khác, chỉ cần nắm được nhược điểm Nhậm Học Lễ, thì có thể dễ dàng hành động rồi.

Lão nói như vậy, giống như bản thân không phải người xấu, dù có tham nhưng cũng không nỡ ra tay với máu mủ tình thâm.

Nói đến như vậy, thì mọi hoài nghi trong lòng Mạc Cương đã có lí giải, gã cũng không muốn chọc ngoáy Nhậm Học Bác làm gì, chỉ trầm ngâm một phen, sau đó nói: “Ta sẽ chuyển lời của ngươi cho người phía trên, ngươi chỉ cần chờ tin của ta là được.”

Đáp án này không phải cái mà Nhậm Học Bác muốn, mặc dù nghe Mạc Cương đáp ứng nhưng lão vẫn lộ ra vẻ không hài lòng. Ngón tay cầm điếu thuốc nhanh chóng ấn vào gạt tàn, không vui mà lên tiếng.

Mạc Cương thấy thì không khỏi cười nhạo, có chút vui sướng khi người gặp họa. Gã không quan tâm Nhậm Học Bác hay Nhậm Học Lễ sau này sẽ được người phía trên tin tưởng thế nào, nhưng hiện tại gã muốn xem một màn huynh đệ tranh đấu, cái này không phải vui hơn ư?

“Ta đi trước.” Nhìn vẻ mặt muốn tức muốn hộc máu của Nhậm Học Bác, Mạc Cương thong thả ung dung đứng dậy, xoay người rời đi.

Bất quá gã không lập tức rời khỏi tiểu khu, mà tìm một chỗ nấp vào, một hồi lâu sau lại thấy Nhậm Học Bác bước ra khỏi tiểu khu mà leo lên một chiếc Minibus, gã mới hạ xuống lòng hoài nghi.

Quả thật, gã cẩn thận không thua gì Nhậm Học Bác.

Nhưng Mạc Cương có cẩn thận cách mấy, vẫn không biết được chiếc Minibus kia lại chạy thẳng đến Bộ ngành đặc thù Đồng Châu.

Sau khi xe dừng lại, Nhậm Học Bác trên xe liền bước xuống.

Ngoại trừ khuôn mặt y hệt Nhậm Học Bác, thì thần thái lại khác xa hoàn toàn, không còn cái cảm giác tối tăm ghen tị trước đó, mà lại sáng sủa hoạt bát không ít.

Cậu trực tiếp đi thẳng vào Bộ ngành đặc thù, những thành viên trong Bộ vừa thấy "Nhậm Học Bác" thì không khỏi sửng sốt, một hồi sau mới nhận ra người này là ai, mới cùng cậu chào hỏi.

"Mọi người có ở đây không?" Nhậm Học Bác hỏi đồng sự.

Đồng sự hướng đầu chỉ vào văn phòng Thiết Diện, "Đang bên trong, nhưng đang họp với ông chủ Hạ."

Nhậm Học Bác gật gật đầu, “Tôi biết rồi.”

Sau đó lại đi thẳng về phía văn phòng Thiết Diện, duỗi tay gõ cửa phòng

Rất nhanh, thanh âm Thiết Diện từ trong phòng nhanh chóng truyền ra, "Vào đi!"

"Nhậm Học Bác" mở cửa, đi vào  sau đó lười biếng ngồi ở sofa đối diện Hạ Cô Hàn, hướng Hạ Cô Hàn gật đầu ý, “Ông chủ Hạ.”

“Gặp qua Mạc Cương?” Thiết Diện lên tiếng.

Tư thái "Nhậm Học Bác" nhàn nhã, sau đó đơn giản mà kể lại tình huống khi gặp Mạc Cương, cuối cùng nói: “Mạc Cương hẳn là tin, bây giờ chỉ cần chờ tin tức là được.”

Thiết Diện: “Cậu vất vả rồi.”

"Nói chuyện thì vất vả gì?" Nhậm Học Bác méo miệng, vui đùa nói: “Một bộ phim của tôi, ít nhất……” Cậu dùng ngón tay để diễn tả con số, "Anh thấy tôi vất vả vậy trả thù lao cho tôi đi, dù gì chúng ta cũng là chỗ quen biết, tôi giảm giá cho anh."

“Cút ngay!” Thiết Diện trên mặt khó được lộ ra một chút ý cười, “Ông chủ Hạ còn ở đây.”

“À vâng,” Nhậm Học Bác sang sảng mà cười nói: “Ông chủ Hạ là cấp trên trực tiếp của anh, tôi muốn thù lao cũng nên hướng ông chủ Hạ nói mới đúng nhỉ.”

Cậu thật không khách khí mà vừa cười vừa hướng Hạ Cô Hàn, “Không biết ông chủ Hạ, thấy giá cả buổi diễn của tôi hôm nay của tôi cỡ bao nhiêu?”

Hạ Cô Hàn lười biếng mà nhìn lại, vô cùng nghiêm túc trả lời: “Tôi không phải người trong ngành giải trí nên chưa biết giá cả thế nào, nếu không để tôi vào giới để tham khảo?”

“Xin đừng!” Nhậm Học Bác lập tức xua xua tay, cái sự tích Hạ Cô Hàn ở giới giải trí, chỉ cần nghe tên thì ai cũng đều rùng mình. "Nhậm Học Bác" ha ha cười nói: “Tôi chỉ đùa thôi, giá cả gì chứ. Miễn phí! Miễn phí!”

Thiết Diện ở một bên không khách khí mà cười lớn.

"Nhậm Học Bác" không khỏi lườm Thiết Diện một cái, sau lại mỉm cười hướng Hạ Cô Hàn nói: “Ông chủ Hạ, ngày mai tôi còn lịch trình, có thể đổi lại gương mặt cho tôi không?”

Cậu vừa dứt lời, liền cảm nhận được cơn gió lạnh lướt qua khuôn mặt chính mình, mang đến hơi lạnh thấm vào da, giọng nói thanh triệt của Hạ Cô Hàn vang lên sau đó, "Được rồi!"

Khuôn mặt Nhậm Học Bác đã biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt anh tuấn thâm thúy.

Nhậm Học Bác, không, phải gọi là Lương Nhữ Thanh. Cậu lấy ra điện thoại sau đó mở ra camera mà ngắm dung nhan chính mình, thấy khuôn mặt mình đã trở lại, vẫn không giấu được bất ngờ. Dù trước đó đã trải qua việc này, nhưng cậu vẫn không nhịn được cảm thán, Hạ Cô Hàn đúng là trâu bò, chỉ nhẹ phất tay thì khuôn mặt của cậu với Nhậm Học Bác đã đổi cho nhau, sau đó lại nhẹ nhàng đổi lại.

Đương nhiên, không chỉ có là Hạ Cô Hàn, cậu trước đó cũng thấy Mạc Cương cũng làm như vậy.

Nhưng tò mò thì tò mò thôi chứ Lương Nhữ Thanh vẫn biết cái gì nên hỏi, cái gì không. Thấy Hạ Cô Hàn cùng Thiết Diện còn có chuyện muốn nói, cậu cũng không nói gì nhiều, nên đứng dậy cáo từ.

Hạ Cô Hàn nhìn theo bóng cậu rời đi.

Tuy trước nay chưa gặp Lương Nhữ Thanh, nhưng Hạ Cô Hàn cũng nghe được cái tên này vài lần từ miệng Triệu Hiểu Thần, chỉ là sau đó lại quên. Nhưng khi nghe Thiết Diện nói đến, Hạ Cô Hàn liền biết Lương Nhữ Thanh chính là một diễn viên đang hồng hiện nay, tuổi còn trẻ nhưng đã lấy được tam kim, nhan sắc ăn đứt những lưu lượng hiện tại. Vừa tài vừa sắc, danh tiếng nổi như cồn.

Lúc ấy Hạ Cô Hàn cùng Thiết Diện đang tìm người giả trang thành Nhậm Học Bác, nên Thiết Diện liền hướng Hạ Cô Hàn đề cử Lương Nhữ Thanh.

Lương Nhữ Thanh có thể xem như thành viên ngoài biên chế của Bộ ngành đặc thù Đồng Châu, nhà cậu cùng Thiết Diện là thế giao, cũng là thiên sư thế gia. Nhưng Lương Nhữ Thanh lại không trở thành thiên sư, vì cậu chỉ là một người bình thường, không hề có thiên phú. Cũng may, Lương Nhữ Thanh cũng không để ý nhiều, không thiên phú chuyện này thì cậu lại phát hiện bản thân mình thiên phú trong chuyện khác. Bước vào giới giải trí, Lương Nhữ Thanh một đường tiến thẳng lên đỉnh nhân sinh, hiện tại đã là tam kim ảnh đế.

Chuyện Thiết Diện vào Bộ ngành đặc thù, Lương Nhữ Thanh cũng biết, mà các thành viên trong Bộ ngành đặc thù Đồng Châu đều nhận ra cậu, lâu lâu cũng đem theo cậu tụ tập, dù không phải là thiên sư, nhưng kỹ thuật diễn của cậu đã làm cấp trên chú ý, sau đó mời về làm nhân viên ngoài biên chế của Bộ ngành đặc thù Đồng Châu.

Vừa lúc Lương Nhữ Thanh đã diễn xong một bộ điện ảnh, hiện tại đang vào lúc nghỉ xả hơi, khi Thiết Diện đến tìm, cậu liền đồng ý.

Ngoại trừ được mà Hạ Cô Hàn đổi khuôn mặt, thì đoạn diễn với Mạc Cương chính là Lương Nhữ Thanh tiêu mình chuẩn bị. Sau khi đổi gương mặt Nhậm Học Bác, Lương Nhữ Thanh cũng không có tùy tiện bước ra ngoài, mà ở trong nhà làm quen với khuôn mặt tận 2,3 ngày. Để khi bản thân thấy khuôn mặt này không bị giật mình mới thôi.

Không chỉ có như thế, Lương Nhữ Thanh còn cùng Nhậm Học Bác ở chung hai ngày, cậu quan sát từng cử động của Nhậm Học Bác, dù là nhỏ nhất. Cậu cả ngày quan sát rồi ghi chú, sau đó phỏng đoán nội tâm cùng cảm xúc của Nhậm Học Bác.

Vì chuẩn bị kĩ càng, nên cậu đã đem chính bản thân mình trở thành Nhậm Học Bác, Lương Nhữ Thanh theo trí nhớ của Nhậm Học Bác chuẩn bị cho lần gặp mặt này. Nên rất nhanh đã lấy được tín nhiệm của Mạc Cương.

Lương Nhữ Thanh có thể trở thành tam kim ảnh đế, ngoại trừ thiên phú, còn nỗ lực rất nhiều, vô cùng kiên trì với đam mê của mình.

Cửa văn phòng đóng lại, Hạ Cô Hàn thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói về đề tài khi nãy.

Sau khi kết thúc, Thiết Diện bỗng nhớ lại một chi tiết của Mạc Cương, không khỏi xoay sang hỏi Hạ Cô Hàn, “Ông chủ Hạ, bọn họ có tin không?”

Hạ Cô Hàn ngáp một cái, thanh âm lười biếng, “Vậy phải buộc bọn chúng tin thôi.”

Thiết Diện khó hiểu.

Trong chốc lát, Trương Cảnh Lâm gõ cửa đi vào văn phòng, Hạ Cô Hàn cùng cậu nói nói mấy câu.

Trương Cảnh Lâm sau khi biết chân tướng, đã chuẩn bị sẵn sàng, khi nghe Hạ Cô Hàn nói cậu lấy thân phận Dư Phi Bạch để hướng Quỷ Y lấy thông tin, Trương Cảnh Lâm cũng không bất ngờ, chỉ là có chút khẩn trương.

Cậu nuốt nuốt nước miếng, tự cổ vũ chính mình, sau đó đứng thẳng thân thể, bảo đảm nói: “Nhất định hoàn thành nhiệm vụ.” Tuy rằng khẩn trương, nhưng trong mắt lại là nóng lòng muốn thử thách.

Hạ Cô Hàn có chút mỉm cười, “Đừng làm quá là được."

Thiết Diện không đành lòng nhìn bộ dạng cháu ngoại trai ngốc nghếch, chỉ biết vỗ vỗ lên đầu Trương Cảnh Lâm, “Con có biết hiện tại trên mặt con hiện lên chữ ‘ tôi là nằm vùng ’ không?”

Trương Cảnh Lâm vậy mà tin, còn tự sờ lấy khuôn mặt chính mình, ngơ ngác hỏi lại, “Có sao?”

Thiết Diện chỉ biết câm nín.

Dù ở trước mặt Hạ Cô Hàn cùng Thiết Diện vô cùng khẩn trương, nhưng biểu hiện của Trương Cảnh Lâm khi gặp Quỷ y lại bình tĩnh khiến mọi người bắt ngờ.

Cũng may là video call không quá lâu, nên khi kết thúc Trương Cảnh Lâm đã nhũn ra như cọng bún, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu chỉ mong phía Quỷ y không hoài nghi.

Ánh đèn màu vàng hắt lên vách tường, một đoá hoa bỉ ngạn đỏ tươi như máu yên lặng nở rộ trên vách, phản xạ màu đỏ thẳm, ánh lên một góc phòng.

Người nam nhân râu tóc bạc trắng ngồi ở ghế sát góc tường, vẻ mặt trầm tư, tĩnh lặng.

Bên tai lão như vẫn vang vọng cuộc nói chuyện khi nãy, trái tim cũng đập bang bang trong lồng ngực, vì tin tức khi nãy “Dư Phi Bạch” nói. Lông mày lão nhíu chặt vào nhau, một lúc sau lại cầm lên điện thoại mà gọi đến một số.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, lão trực tiếp vào thẳng vấn đề.

"Ta muốn gặp gia chủ nhà mấy người."

Người đầu dây bên kia nghe xong có vẻ ấp úng, do dự một hồi lại ba phải mà nói: "Giá chủ hiện tại không có ở đây."

“Ông ấy đi đâu vậy?” Ngữ khí của lão tăng thêm, ép hỏi.

Giọng người đầu dây bên kia có chút chần chừ, giọng nói cũng gấp gáp, "Nhà ta với bên ông chỉ là hợp tác, tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo hành tung của gia chủ cho ông."

Tuy cách nói hợp lí, nhưng lão vẫn nghệ ra được giọng người bên kia có phần chột dạ, giấu diếm.

Lão cũng không tiết tục truy vấn, mà trực tiếp treo điện thoại, nhưng đáy mắt đã tối đen, âm trầm.

Hoàng Cẩm Tố rốt cuộc đi đâu? Chẳng lẽ đã bị Hạ Cô Hàn khống chế?

Lão ngồi trầm ngâm hồi lâu, sau đó như đoán được Hoàng Cẩm Tố đi nơi nào. Chín phần mười Hoàng Cẩm Tố đã nghe phanh tiếng gió, nên chạy đến Đồng Châu để xoá dấu vết, nhưng nào ngờ bị Hạ Cô Hàn chụp được.

Nếu thật là vậy, Hoàng Cẩm Tố có hay không khai ra bọn họ?

Quạt thật hợp tác với những thứ nhát gan, đúng là quá phiền phức!

Cái mà lão kiêng kị không phải là chuyện Hoàng Cẩm Tố có khai ra lão hay không, cái mà lão quan tâm chính là con quỷ mà Dư Phi Bạch đã nói.

Dư Phi Bạch nói, con quỷ bên cạnh Hạ Cô Hàn có khả năng không phải Quỷ Vương, mà là một tồn tại bí ẩn, đến nỗi Quỷ Vương còn phải kiêng kị.

Con quỷ thế nào mà lại có thể khiến Quỷ Vương cảm thấy kiêng kị?

Lão ta híp mắt, ngón tay cũng gõ lên tay cầm ghế, không thể khống chế được sự nóng nảy cùng mất kiên nhẫn trong lòng.

Không bao lâu, bên ngoài có người gõ cửa, khi người kia bước vào liền thông báo lại tin tức Mạc Cương đưa đến.

“Nga?” Lão nghe xong thì vô cùng hứng thú nhướng mày, “Nhậm Học Lễ đồng ý hợp tác với chúng ta?”

“Đúng vậy.” người nọ trả lời, hơn nữa đem chuyện Nhậm Học Lễ muốn gặp cấp trên cũng nói ra.

Lão ta cười nhạo một tiếng mà nói: “Nhậm Học Lễ muốn thấy cấp trên nhất định không phải Hắc xà, mà là ta  đúng không."

Tuy là hỏi nhưng lão cũng biết đáp án là gì, Nhậm Học Lễ cũng không phải tên phế vật Nhậm Học Bác kia. Nhậm Học Lễ có thể từ tay trắng để dựng lên  cơ đồ như vậy sao có thể không có dã tâm? Đương nhiên là muốn trực tiếp gặp người hợp tác.

"Cậu nói Hắc Xà đến gặp mặt Nhậm Học Lễ trước.” Dù hiểu được động cơ của Nhậm Học Lễ, nhưng lão cũng không muốn lập tức đi gặp, phải để Hắc Xà ra mặt trước, để xem Nhậm Học Lễ đưa ra thành ý gì.

Sau khi thủ hạ lui ra, lão ta nhìn chằm chằm đoá hoa trên vách tường, ánh mắt điên cuồng cháy bỏng, tự mình lẩm bẩm: “Ngài chờ một chút nữa thôi, chúng ta rất nhanh sẽ hồi sinh ngài trở lại."

Đoá hoa bỉ ngạn khẽ loé, tựa hồ đáp lại lão ta, nhanh rất nhanh liền tối tăm trở lại.

Cùng thời gian, ở Đàm Châu xa xôi, Tiểu Lộ đang ngủ thì trên trán bé bỗng dưng loé sáng, hình dạng tựa như một đoá hoa đỏ, nhưng rất nhanh đã không có gì. Cứ như đó chỉ là một ảo giác, chưa bao giờ xuất hiện.

Bóng đêm thâm trầm, nhưng mặt đất lại phủ tuyết trắng xóa, truyền đến những cơn gió lạnh thấu xương.

Cũng rơi tuyết như Đàm Châu, nhưng Đồng Châu lại chào đón thời tiết ấm áp hơn rất nhiều. Sáu giờ sáng, từng tia nắng đã tưới xuống, xuyên qua bức màn phóng vào phòng trong, vừa lúc soi rõ nửa khuôn mặt người trên giường.

Rốt cuộc là mùa đông, dù có nắng nhưng vẫn lạnh. Sau khi dung hợp với ngọc thời gian, Hạ Cô Hàn không còn buồn ngủ liên tục như trước, nhưng cái tật ngủ chà lết đã thành thói nên không thể sửa được. Nắng rọi thẳng mặt y cũng không thức, mà xoay mặt phía khác tiếp tục ngủ.

Lúc này trên giường chỉ mỗi y, Hạ Cô Hàn vươn tay mò mẫm, không phát hiện ông chồng quỷ, nên nhíu mi mơ màng ngồi dậy.

Mái tóc bù xù, bọc trong cái chăn dày như con gấu con, đảo mắt cả phòng cũng chả thấy ông chồng đâu.

Cũng may, Cố Tấn Niên nhanh chong xuất hiện, khi thấy Hạ Cô Hàn với bộ dạng ngu ngốc ngồi trên giường, không nhịn được khoé môi vẽ lên đường cong, bước đến gần liền cúi đầu hôn lên môi y cái chụt.

Hạ Cô Hàn nghiêng đầu né tránh, “Em chưa đánh răng.”

“Anh không chê.” Cố Tấn Niên vừa nói vừa nghiêng theo để hôn tiếp, lần này Hạ Cô Hàn cũng tùy ý lão quỷ muốn làm gì thì làm.

Một người một quỷ ở trong nắng sớm trao đổi một cái hôn dài, khi tách ra Hạ Cô Hàn có thở không ra hơi, đôi mắt nhập nhèm phủ một tầng nước mỏng, đuôi mắt đỏ ửng, môi có chút sưng hồng. 

Cố Tấn Niên nhìn khuôn mặt vợ, lại không kiềm chế được cúi đầu tiếp tục hôn.

Hạ Cô Hàn cười đẩy hắn ra, bỗng nhiên nói: “Em vừa nằm mơ.”

Nói đúng hơn, là trong khoảng thời gian này chỉ cần ngủ say, y lại thấy mình như đang trải qua một số chuyện, dù thức dậy lại không nhớ gì, nhưng trong ngực luôn có cảm giác phiền muộn.

Tối hôm qua y vẫn nằm mơ, nhưng hôm nay tỉnh lại, y vẫn loáng thoáng nhớ được vài thứ, có thể nói là một cảnh tượng.

Cố Tấn Niên ngồi xếp bằng trước mặt Hạ Cô Hàn, nghiêm túc mà nhìn y, một bộ dạng chăm chú lắng nghe.

Hạ Cô Hàn nghĩ nghĩ, lại nói: “Em mơ thấy mình đang trong một biển lửa, xung quanh tràn ngập tiếng rên rỉ thống khổ, em lại đứng yên lạnh lùng nhìn những kẻ đó bị ngọn lửa nuốt trọn. Em không có sức lực để chạy trốn, cũng tận mắt thấy chính mình bị thiêu sống, nhưng từ đầu tới cuối lại không sợ hãi, mà có gì đó như là một loại giải thoát.”

Cố Tấn Niên nghe Hạ Cô Hàn miêu tả, chân mày cau lại, từng chữ của Hạ Cô Hàn lại khiến hắn thấy rõ từng hình ảnh như vậy vô cùng sống động chạy ngang trong đầu, hắn như tận mắt thấy được trong biển lửa hung tàn kia có một thiếu niên. Trên thân thể người thiếu niên kia đã đầm đìa máu tươi, không chỗ nào nguyên vẹn, nhưng khuôn mặt lại không hề sợ hãi lẫn đau đớn. Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp tràn ngập khinh thường chán ghét, mắt ánh lập loè lửa cháy xung quanh và có gì đó thiết tha được sống.

“Ngọn lửa rất nhanh đã thiêu đến chân em, khi đó em lại cảm nhận được sự bỏng rát của nó. Trong thời khắc đó, em lại không muốn chết, vì nếu chết thì coi như đã hết, cuộc đời em vừa bắt đầu cơ mà, vì cái gì……” Hạ Cô Hàn dừng một chút, nỗ lực nhớ lại giấc mộng ban tối, tâm tình trập trùng, ngữ khí phức tạp nói tiếp: “Vì cái gì em lại muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận?”

Cái "bọn họ" này là ai, đến cả Hạ Cô Hàn cũng không biết, y chỉ nhớ lại giấc mộng rồi nói ra tâm tình của bản thân khi đó.

Nhưng giây tiếp theo,Hạ Cô Hàn đã cảm nhận bàn tay được người nắm chặt, sau đó cả người được ôm cứng, như muốn đem y khảm vào cốt nhục.

Hạ Cô Hàn ngẩng đầu, sau đó dùng cằm cọ cọ vai Cố Tấn Niên, thấy đôi mắt hắn chỉ có đau lòng. Không nhịn cười hỏi: "Anh biết em sau đó lại mơ thấy gì không?”

Cố Tấn Niên trầm mặc trong chốc lát, hình ảnh chạy qua đầu hắn càng lúc càng rõ ràng, như một cuốn phim tua chậm.

Khi ngọn lửa đang cắn nuốt thiếu niên, hắn rõ ràng thấy được đôi mắt chỉ tràn đầy tử khí kia lại sáng rỡ. Đôi mắt thiếu niên vốn dĩ đã đẹp, giờ lại chứa đầy sự sống, càng loá mắt, khiến người vô tình nhìn thấy liền say đắm không rời được.

Cố Tấn Niên cảm nhận được trên người thiếu niên dâng trào nguồn lực cầu sinh, nên không suy nghĩ mà ra tay hỗ trợ, nhưng hắn cũng nhanh chóng cảm nhận được linh khí trong thiên địa đã bao lấy xung quanh thiếu niên, nhanh chóng chữa trị vết thương trên người y.

Cố Tấn Niên nhìn thiếu niên xé màn lửa, nhàn nhã bước ra ngoài. Những kẻ trước đó diễu võ dương oai với y, đều bị y đạp dưới chân, hoặc bị thiêu sống trong ngọn lửa.

"Sau đó em thấy anh." Bàn tay Hạ Cô Hàn phía dưới nắm chặt tay Cố Tấn Niên, cùng hắn đan mười ngón tay vào nhau, thanh âm chứa ý cười.

Trong giấc mộng, y bước ra khỏi ngọn lửa, liền thấy Cố Tấn Niên đang cưỡi ngựa đứng trước mặt, ánh lửa soi rõ khuôn mặt tuấn dật đến minh minh diệt diệt.

“Theo ta đi.”

Sau đó Cố Tấn Niên lại vươn tay về phía thiếu niên, có lẽ tâm tính ngay thẳng mà có khi vì rung động bí ẩn lúc đó.

Thiếu niên đứng phía dưới ngước mắt nhìn hắn, khoé môi còn mang vệt máu, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cong lên chọc vào lòng người.

“Không.”

Thiếu niên vô cùng dứt khoát mà nhả một chữ, sau đó xoay lưng rời đi, bóng dáng thon dài rất nhanh hoà vào bóng đêm tĩnh mịch.

Căn phòng rơi vào yên tĩnh.

Bàn tay Hạ Cô Hàn vẫn nắm chặt tay Cố Tấn Niên, tay còn lại nhẹ nhàng xoa bên ngực trái chính mình, y có thể cảm nhận được trái tim đang đập vô cùng kịch liệt, còn có thể cảm nhận được năng lượng của ngọc thời gian đang chuyển động bên trong.

Bàn tay Cố Tấn Niên bao trùm lên tay y, cùng y cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ.

Hai người tuy không nói gì, nhưng điều biết, Hạ Cô Hàn không phải nằm mơ, mà ngọc thời gian trong thân thể đang chữa trị thần hồn cho y, để y lấy lại ký ức của Hạ Phi Tinh.

Giờ khắc này, Hạ Cô Hàn vô cùng rõ ràng mà cảm giác được, y chính là Hạ Phi Tinh, mà Hạ Phi Tinh chính là y.

Một lát sau Hạ Cô Hàn bỗng dưng chồm lên đẩy ngửa ông chồng quỷ, sau đó leo lên ngồi khoá trên eo hắn, bộ dáng ngả ngớn dùng tay gãi gãi cằm Cố Tấn Niên.

"Có phải anh đã làm gì nên em mới sống lại không?"

Cố Tấn Niên tùy ý Hạ Cô Hàn gãi cằm cho mình, khi nghe y hỏi lại lắc đầu mà đáp, "Anh cũng không nhớ."

Những ký ức đó đã quá lâu rồi, nhất thời hắn không thể nhớ lại, nhưng có lẽ trong tương lai không xa hắn sẽ nhớ lại.

Bất quá Cố Tấn Niên để tay lên ngực tự hỏi, nếu thật sự hắn thấy Hạ Cô Hàn chết, hơn nữa còn là tình huống thần hồn câu diệt, vậy hắn sẽ làm thế nào, làm mọi cách để giữ lại thần hồn của y hay sao?

Đáp án chính là đúng như vậy.

Hạ Cô Hàn nhìn ánh mắt Cố Tấn Niên đã biết được đáp án cho câu hỏi khi nãy của mình, nụ cười càng thêm rực rỡ, khẽ cúi người chủ động mà hôn lão quỷ già.

Sáng sớm chính là thời điểm dễ "nắng", lại trải qua một lần nhớ lại tình cảm khi xưa, được chính người mà bản thân trân trọng mấy trăm năm hôn, Cố Tấn Niên nhanh chóng thay đổi vị trí, chủ động mà đáp lại Hạ Cô Hàn.

Nhún giường lẫn nhún người xong xuôi thì đã qua hai tiếng.

Hôm nay khó được có được thanh nhàn, được Cố Tấn Niên ôm đi tắm, Hạ Cô Hàn cả người thoải mái sảng khoái ngồi trên giường, chờ lão quỷ dọn dẹp xong xuôi bước lên giường thì y liền sà ngay đến làm ổ trong lòng hắn.

Một người một quỷ ăn ý mà không nhắc lại chuyện mấy trăm năm trước sự, vì rất nhiều ký ức trong họ đã không còn rõ ràng, nói lại cũng chả được gì. Còn không bằng cứ thuận theo tự nhiên, nhớ được thì nhớ còn không thì thôi. Với lại họ vô cùng vừa lòng với tình trạng bây giờ của chính mình, thần hồn của Hạ Cô Hàn đã ổn định, chuyện nguy hiểm như thần hồn câu diệt sẽ không tái xuất hiện.

Không bao lâu, Hạ Cô Hàn bắt đầu buồn ngủ, ngáp lớn một cái rồi trở mình, vùi đầu vào ngực lão quỷ.

Chỉ là vụ án còn chưa kết thúc, Hạ Cô Hàn cũng không dám ưỡn ẹo lười biếng. Đến giữa trưa, Hạ Cô Hàn vừa dùng cơm xong, đang nhũn ra như cái bánh mèo phơi nắng ở ban công thì nhận được điện thoại của Thiết Diện.

Giọng nói trầm ổn của Thiết Diện bên đầu kia truyền tới, "Ông chủ Hạ, Mạc Cương đã nhận lời gặp mặt với Nhậm Học Bác, còn nói Nhậm Học Bác đưa Nhậm Học Lễ đi cùng.”

Hạ Cô Hàn từ trên ghế nằm đứng lên, duỗi người, sự lười biếng trong mắt trước đó đều biến mất, mà chỉ còn lại sắc bén, "Tôi lập tức tới ngay."

Chỉ là y còn chưa ra khỏi căn phòng, đã nhanh chóng phát hiện khí tràng hình như có thay đổi.

Hạ Cô Hàn híp híp mắt.

Có kẻ lén lút đến khách sạn bày trận pháp, mà rõ ràng cái trận pháp này là nhằm vào Hạ Cô Hàn.

-----Còn tiếp-----

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info