ZingTruyen.Info

Creepypasta Ocs Tha Hoa

Từ khi nó nhận thức được về thế giới xung quanh, nó đã bị giam cầm trong "bình thủy tinh" lớn. Bao quanh nó, một màu sắc ghê tởm đặc quánh, ngột ngạt,... nó không hề thích. Có cảm giác khó chịu cứ ám lấy cơ thể ngày qua ngày hành hạ nó, nó cũng không thích. Và nhận thức của nó chỉ có vậy cho đến lần đầu tiên nó biết về những thanh âm. Âm thanh đầu tiên nó nghe thấy là tiếng khóc lóc và hơi thở bất lực. Tò mò nó cố vươn lấy cơ thể mình tiến gần lấy thành bình. Đau, đau lắm nhưng mà nó vẫn cố và nhờ nỗ lực đó mà thêm một lần đầu nữa nó biết thế giới này không chỉ toàn màu xanh. Thanh âm đầu nó nghe thấy cũng trở nên rõ ràng hơn. Có tiếng cãi vã, âm thanh "chát" từ cái vả của người đàn ông già lên hai người trẻ hơn và tiếng va đập mạnh khi người đàn ông trẻ đẩy người đàn ông già nua ngã lăn trên sàn cho đến khi bị chắn lại bởi bức tường lạnh lẽo.

Thật buồn cho những lần đầu của nó. Cảm giác đầu tiên trong đời nó nhận thấy là đau đớn và khó chịu. Thanh âm đầu tiên nó nghe là tiếng khóc than nỉ non ai oán và tiếng thở dài bất lực: "Cháu của ta, ta xin lỗi!". Khung cảnh đầu tiên hiện lên trên võng mạc của nó lại là cảnh gia đình xô xát, tan nát. Và nó vẫn chưa ý thức được rằng nó là nguyên nhân của mọi thứ.

Ánh mặt trời đang tàn dần theo thời gian rọi qua khung cửa sổ trên hành lang dài chiếu thẳng vào "bình lớn" làm nó thấy bỏng rát mà vô thức đẩy mình ra xa thành bình. Từ ấy, tất cả những gì nó còn biết chỉ có âm thanh và cảm giác khó chịu.

Nó không có định nghĩa về thời gian rõ ràng, cũng chẳng biết về những con số. Nó học được cách đếm từ tiếng của người xưng là cha nó và tiếng "bíp".

Bíp ... 1

Bíp ... 2

Bíp ... 3

....

Cứ mỗi khi đếm được 36000 tiếng "bíp" sẽ có một chất lỏng lạ được đổ vào bình.

Mỗi ngày, có người phụ nữ trẻ gọi nó là con và nói rằng bà ta là mẹ nó. "Mẹ" làm nó khó chịu. "Mẹ" nói bà ta yêu nó, thương nó nhưng lại bắt nó chịu đau đớn ngày ngày. Bà ta không hề nói thật.

Đôi khi một người phụ nữ già nua tới và ôm lấy chiếc bình của nó. Bà ấy chỉ xuất hiện khi cả "cha" và "mẹ" không có ở trong phòng. Bà ấy ấm áp, tốt bụng và có lẽ bà thực sự yêu nó. Đôi khi bà kể một câu chuyện nhỏ, đôi khi lại nói chuyện với nó. Những lời nói ấy chưa bao giờ nhàm chán cả. Nó yêu bà ấy. Nó ghét phải nghe bà ấy nói rằng:"Xin lỗi cháu của ta, ta không thể làm gì hơn cả!". Có lẽ là vì đó là khi cuộc trò chuyện nhỏ kết thúc... Không phải, là vì câu nói của bà ấy đã đầy bất lực...

Đã có lúc nó cảm nhận được ánh mắt đau khổ của người đàn ông già nua ngày hôm ấy và sau đó là giọng nói đau khổ của ông.

"Là lỗi của ta, cháu yêu à! Là tại ta không bảo vệ được cháu."

"Xin lỗi cháu! Xin cháu hãy tha thứ cho ta."

"Nếu có cơ hội làm lại một lần nữa, ta thề rằng mình sẽ bảo vệ cháu bằng mọi giá khỏi hai con quỷ đó."

...

Và rất nhiều nữa. Nó ghét điều đó, ghét cái giọng nói bất lực ấy. Nhưng nó rất yêu ông vì nó biết ông thương nó rất nhiều.

Nó yêu cả hai đứa trẻ nhỏ bé sẽ trở về đây sau mỗi tuần. Chúng luôn vui vẻ và mang đầy nhựa sống tích cực. Nó ước rằng một ngày mình cũng được vui vẻ như vậy. Một ngày nó sẽ được chạy nhảy vui cười như hai đứa trẻ đó.

Có một lần cánh cửa lại hé ra, nó cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi ánh sáng mà vươn mình tới thành bình. Một lần nữa nó lại yêu. Nó yêu mặt trăng tròn và những ngôi sao trên nơi cao và xa kia. Nó lại sực nhớ lại chiều ngày hôm ấy. Mặt trời lúc ấy cũng thật đẹp đẽ và nó cũng yêu mặt trời... Có điều có vẻ mặt trời quá rực rỡ cho nó nhìn rồi.

Một ngày nọ, "mẹ" đến bên bình lớn. "Mẹ" nói với nó "mẹ" sẽ cho nó tự do nhưng nó cần làm cho "mẹ" một việc. Nó đã thực sự rất mong chờ giây phút ấy cho đến khi nó biết được sự thật thì đã quá muộn.

Ngày hôm ấy, khi hai đứa trẻ vừa đi qua không lâu, người phụ nữ trẻ đã tới và nói:" Mẹ cần con làm một việc...". Nó ghét việc bị ả gọi là con nhưng vì tự do, nó sẵng sàng làm tất cả. Nó muốn được vui đừa cùng hai đứa trẻ đó. Nhưng có lẽ đó chính là ước muốn sai lầm nhất... Kể từ khi bọn họ nhỏ vào bình một vài giọt nhỏ lạ, nó đã không còn biết gì nữa...

Giống một giấc mơ, nó thấy mình giết người nhưng tiếc rằng đây là thực tại tàn khốc. Khi nó ý thức được việc mình đang làm cũng là khi hai đứa trẻ đã rơi xuống. Tiếng gọi run rẩy của đứa bé đã đánh thức con người thật của nó, gọi linh hồn nó dậy từ giấc ngủ say. Biết làm sao đây, muộn quá rồi, nó đã hại chết hai con người nó quý nhất trần đời. Trong cơn hoảng loạn, nó phá tan căn nhà và chạy mãi vào rừng sâu...

Tuyết phủ trắng cơ thể làm nó cảm thấy lạnh lẽo và sau một thời gian dài cứ chạy vậy nó đã ngã gục trong một hang động tối tăm. Có lẽ ở đây chí ít cũng giúp nó bớt lạnh hơn đôi chút. Nó đã quá mệt rồi...

Cứ vậy nó lịm đi trong tuyết giá.

Tưởng rằng đời nó vậy là đã hết. Nhưng ông trời có lẽ vẫn còn thương hại cho cái mạng hèn của nó mà cho nó sống sót qua một vài ngày đông giá rét. Tuyết ấy, tuy đã ngừng rơi nhưng tiết trời vẫn thật lạnh. Có lẽ ở cái nơi hoang vu này, con người sẽ chẳng lui tới. Có lẽ nó sẽ chết trong cô đơn. Cố hé đôi mắt nhìn cuộc đời lần cuối, nó mới phát hiện bóng một con người già nua đang tiến lại gần. Nó muốn chạy nhưng sức cùng lực kiệt nên chỉ đành thu mình đầy sợ hãi. Thấy nó chuyển động vậy, ông ấy có chút giật mình mà lùi lại đôi chút. Nhưng nó có thể làm gì để mà doạ con người lì lợm kia chạy thật xa nó? Ông ấy ngập ngừng đôi chút lại tiến lại thật chậm. Móc trong chiếc túi lớn ra một cái bánh mì, ông quăng lại gần nó và lùi lại hơi xa một chút.

Trước nay nó chưa từng ăn nên nó chẳng hiểu ý ông ấy. Nhưng có lẽ ông ấy thấy nó vậy liền hiểu vấn đề. Ông ngồi xuống là móc trong túi lớn một cái nữa.

- Nhìn này, làm theo tao: Cắn, nhai rồi nuốt. Hiểu tao nói gì không?

Ông làm thật chậm cho nó hiểu. Nó thấy rất cảm kích. Nó yêu vị của chiếc bánh mì ngày hôm ấy.

Từ ấy ngày nào ông cũng đến và cho nó một cái bánh mì. Đôi khi ông than vãn về những chuyện nó không hiểu, kể vài câu chuyện rồi cười khà khà. Thật vui cho dù nó không hiểu lắm.

Nó không thể ra khỏi hang vào ban ngày nên chỉ có thể nhìn người đàn ông già nua nhặt nhạnh từng cành củi khô khó nhọc. Thật khó chịu vì nó không thể giúp ông... Nó chẳng dám nhận đồ ăn của ông nữa. Thấy nó không ăn, ông lại lo.

- Sao? Nay chê à? Công nhận ăn bánh mì mãi cũng chán nhưng tao không thể cho cái khác được vì tao cũng chỉ có vậy thôi. Thời buổi này có cái ăn là sướng lắm đó nhóc con.

Nó hiểu lại càng thấy có lỗi. Nó bập bẹ vài tiếng khó nghe.

- Lõi... Thây co lõi

- Mày nói được rồi này. Mày thấy có lỗi à? Haha. Vậy có giỏi khi nào đốn cho tao vài cây gỗ đi cho tao đỡ phải đi nhặt. Hahaha...

Cũng từ ấy, mỗi khi đêm xuống, nó lại đi chặt gỗ để sáng hôm sau ông không phải đi nhặt từng cành củi khô nữa. Cuộc sống của nó cứ vậy mà trôi qua êm ả.

- Trời ạ, mày đốn nhiều củi đến mức tao không thể mang hết về trong một ngày luôn đấy.

- Quá... nhiều?

- Đúng rồi. Haha...

Nó tròn xoe đôi mắt không hiểu ông ấy cười vì điều gì. Có lẽ là vì cái sự ngây thơ của đứa trẻ trong nó. Ai mà nghĩ được rằng con quái vật mang vẻ ngoài hung tợn lại có tâm hồn trẻ con kia chứ.

- Này, mày có tên không?

- Tên?

- Giống như một cách để phân biệt mọi người đấy. Khi có nhiều người, người ta gọi nhau bằng tên gọi. Ví dụ tên tao là Roger Wilson.

- Mày?

- Không phải "mày"? Đó là cách tao gọi mày vì tao không biết tên mày thôi. Hahaha... Vậy mày không có tên à?

- Không có...

- Vậy tao đặt cho nhé. Xem nào... Peter, Peter Wilson, tên mày đấy nhóc.

- Peter Wilson?

- Phải rồi tên mày đấy. Nó cũng là tên cậu con trai quá cố của tao.

- Đã chết? Bị giết?

- Đúng rồi. Nhưng nó không bị ai giết. Nó đã chết khi cố vào rừng tìm thuốc cho tao.

Và ông khóc. Nó bối rối mà quơ chân quơ tay lung tung cả.

- Không phải lỗi của nhóc đâu. Chỉ là khi gặp mày tao thực sự nhớ về con tao lúc bé thôi. Nó luôn cố hết sức để giúp tao. Giống hệt mày vậy...

Không khí bỗng trầm lắng xuống, ông không cười nữa. Cứ vậy một lúc lâu sau khi mặt trời xuống núi, ông mới về.

- Mai tao lại quay lại sau nhé. Giờ muộn lắm rồi.

Thời gian lại trôi qua nhè nhẹ êm đềm như cuộc sống của nó bấy giờ. Cho đến một đêm nó, một âm thanh văng vẳng gọi nó từ phía rừng xa, một linh hồn cứ vẫy tay ám hiệu cho nó đi theo âm thanh ấy. Một chặng đường dài đưa nó tới một cảnh tượng tan thương: hai con người từng là khao khát của nó giờ đây một sống một đang dần nguội lạnh nằm thoi thóp giữa đêm giá của rừng già. Theo lời linh hồn, nó cứu lấy người còn sống.



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info